Ta cúi đầu nhìn vào tách trà, bình thản đáp lại hắn: "Hắn đã sắp đính hôn rồi."
"Tạ Du đã từ chối, hắn không đồng ý."
Tay ta run lên, ngạc nhiên nhìn Hách Liên Chương: "Tại sao lại từ chối?"
Vì bình loạn mà tuổi định hôn sự của Tạ Du đã quá hai mươi, vượt quá độ tuổi thường thành thân trong triều đình, huống chi là địa vị của hắn, thực sự là tâm điểm của các thế lực tranh quyền đoạt lợi, ai cũng muốn gặm một miếng bánh, bằng không thì sao An Định Hầu lại vội vàng định hôn với biểu muội xa cho hắn chứ.
Ta gõ gõ ngón tay xoa bọt trà, suy nghĩ: "Tạ muốn kéo gần quan hệ thêm hơn một bược với huynh? Không, đã quá thân rồi-"
"Tạ Du có người hắn yêu." Dường như Hách Liên Chương cảm thấy không đành lòng, quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Tin tức từ Kim Ngô vệ, trong quân của Tạ Du có một nữ y đi theo quân, mười sáu xuân xanh, mồ côi cha mẹ."
Ta há miệng nhưng không thể nói ra lời, mãi đến khi cảm thấy đầu ngón tay tê dại mới nuốt trôi vị đắng trên đầu lưỡi, khẽ đáp: "Kim Ngô vệ của huynh ngay cả mấy chuyện này cũng nghe ngóng được à?"
Hách Liên Chương suýt nữa thì không thể thốt lên được, trừng mắt nhìn ta.
"Vậy hắn từ chối hôn sự là vì muốn cưới nữ y đó phải không?"
Không, tính cách của Tạ Du tuyệt đối sẽ không như vậy, ta nhận ra.
Nếu hắn từ chối hôn sự với biểu muội xa để cưới nữ y kia, rõ ràng là đang đặt nữ y kia lên đống lửa nướng; nếu muốn bảo vệ nàng ấy, cách duy nhất là phải giữ kín, không để lộ chút tình ý nào.
Huống chi, tình hình trong An Định Hầu phủ cũng vô cùng phức tạp.
Phụ thân Tạ Du, Tạ Nhị gia là trưởng tử, nhưng tư chất tầm thường, lại nổi tiếng là một kẻ si tình, nhưng đối tượng si tình lại chẳng phải là mẹ đẻ Tạ Du mà là nguyên thê đã mất của ông ta.
Nguyên thê là đích trưởng tôn nữ của Hộ bộ Thượng thư, sau khi sinh đích trưởng tử Tạ Minh đã qua đời. Ba năm sau, Hộ bộ Thượng thư lại gả đích thứ tôn nữ cho Tạ Nhị gia, tiếp nối mỗi nhân duyên này.
Tạ Minh tư chất cũng ngu ngốc như vậy, lại được Tạ Nhị gia cưng chiều quá mức, đến khi lão Hầu gia trở về từ biên cương nhìn thấy, được lắm, chơi bóng rồi
Tạ Du là đích tử, nhưng lại là đích thứ tử, vốn không thể kế thừa tước vị. Tạ Nhị gia lại quá mức thiên vị, nhận hết quân công của Tạ Du là thuộc về Tạ gia, tương lai là của đại ca cùng cha khác mẹ của hắn, dù có tỏa sáng đến đâu cũng không thể yên ổn thoát khỏi Hầu phủ.
Tạ Du bị người cha thiên vị đè ép, lại chống chọi với áp lực để đại ca thừa tước, mẹ đẻ lại chỉ là kế thất khong biết nịnh hót, chẳng những không thể cưới nữ nhân thân cô thế cô mà ngay cả một lần hy vọng cũng không dám. Chẳng lẽ nỡ lòng để thê tử không có bối cảnh đối mặt với sự rối ren phức tạp và âm mưu đấu đá Hầu phủ sao?
"Bề ngoài, lý do của Tạ Du là sẽ dựng nghiệp rồi mới thành thân." Hách Liên Chương nhìn sắc mặt ta, lắc đầu thở dài: "Còn phía sau lưng ta phải cho Kim Ngô vệ điều tra mới biết được."
Dựng nghiệp rồi mới thành gia, ta cười cười, lý do hay lắm, trong số những người cùng trang lứa với hắn, ai mà có thể thành công như hắn được?
"Vậy thì, Lam Nguyệt à, ta muốn muội cho ta một câu trả lời. Muội còn muốn gả cho hắn không?" Hách Liên Chương nhìn ta rất nghiêm túc: "Một nam nhân thôi, có thứ gì muội muốn mà ta không cho muội chứ?"
22
A, trở thành Thái tử quả là khác biệt!
"Nếu muội suốt đời không muốn thành thân cũng có cách giải quyết, để ta cho muội đi Tĩnh An tự tu dưỡng cầu phúc, cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, muội có thể tráo đổi thân phận, trời đất này muốn đi đâu thì đi, thong dong tự tại."
"Tất nhiên, muội cũng có thể ở lại kinh thành, làm một Quận chúa hưởng thụ vinh hoa phú quý, hoặc là muốn quyền lực trong triều cũng có thể, trở thành Quận chúa nắm quyền lớn trong triều đình, điều này cũng không phải chưa từng xảy ra."