"Hơn nữa, muội gả cho hắn đối với ta cũng chẳng có gì là bất lợi." Hách Liên Chương nói: "Ta không phải như lão yêu quái kia, suốt đêm không ngủ được."
Ta không nhịn được cười, Hách Liên Chương cũng cười, hắn nhấp một ngụm trà, như có điều gì khó nói, ta thấy hắn lưỡng lự, chậc một tiếng: "Rốt cuộc huynh muốn nói gì?"
"Tiểu muội." Hách Liên Chương có vẻ hơi khẩn trương, xoay xoay ngọc ban chỉ trên tay: "Muội có bao giờ cân nhắc chuyện gả cho ta không?"
Hách Liên Chương thấy ta ngạc nhiên nhìn hắn, vội vàng nói: "Chỉ là danh nghĩa thôi, chúng ta làm giả phu thê, thực chất là huynh muội chỉ cần đội cái danh Hoàng hậu, muội muốn làm gì cũng được."
"Không." Ta nói không từ tốn: "Ta đã ở trong ngục tù hoàng cung này mười mấy năm, khó khăn lắm mới ra được, cái tên nhà huynh lại bắt ta ở tù chung thân sao!"
"Hơn nữa, huynh không ghê tởm à?" Ta cười nói: "Thanh niên tốt thế kỷ hai mươi mốt chúng ta không diễn được văn biểu huynh muội đâu."
Hách Liên Chương cúi đầu cười cười: "Cũng đúng."
Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Lúc trước muội nói, sau khi ta đăng cơ thì hãy ban Tạ Du cho muội, suốt bao năm qua, muội chưa từng đòi hỏi gì từ ta cả."
"Tiểu muội." Hách Liên Chương nhẹ giọng nói: "Dù muội gả cho Tạ Du hay là Cố Du, ta chỉ có một uốc muốn, đó là mong muội được vui vẻ."
"Nếu như gả cho Tạ Du có thể làm muội hạnh phúc, ta sẽ thực hiện cho muội."
Bầu không khí có vẻ hơi khác thường, ta chuyển hướng câu chuyện: "Tạ Du và Cố Du cứ như là để chọn phi tần vậy, chưa chức người ta không từ chối hôn sự này đâu!"
Hách Liên Chương khẽ cười, trở về bộ dạng gàn rỡ ngày trước: "Hoàng mệnh khó trái."
"Ta nói là ý kiến cá nhân của hắn."
Hách Liên Chương nhìn ta kỳ lạ: "Ý kiến cá nhân của hắn có tác dụng sao?"
Không có tác dụng. Ta im lặng, nhưng không phải vì Tạ Du.
Từ bao giờ mà ca ca ta, người thậm chí còn không chịu được cảnh một tiểu thái giám bị hành trượng hình cũng có thể nói ra câu "hoàng mệnh khó trái" này?
"Bây giờ, ta chỉ muốn nghe một câu từ muội." Hách Liên Chương nhìn ta: "Nếu muội thực sự muốn tìm một tình yêu chân thành, thì hãy từ từ lựa chọn. Còn nếu chỉ muốn tìm một tên nam nhân chơi qua đường, cả kinh thành này không có Tạ tam lang nào khác đâu."
Ta phun trà ra ngoài.
"Nhìn muội này." Hách Liên Chương đưa cho ta một chiếc khăn: "Có đến mức đó sao?"
Ta nhận lấy khăn lau miệng, "Không phải huynh cũng thấy thái độ của hắn đối với ta rồi sao, tránh ta như thể ta tránh cọp vậy."
"Với thân phận này, tránh muội cũng là chuyện thường." Hách Liên Chương xoa cằm: "Tính cách của hắn đích thực là vô cùng lạnh lùng, nói không chừng lại đúng gu của thích chiếm hữu của muội đấy!"
Ta trợn tròn mắt.
"Mồng chín tháng Chín, ta sẽ dẫn các quan lên núi cúng tế, lúc đó Tạ Du cũng sẽ cùng đi, muội avf hắn có thể trò chuyện riêng."
Ta để tách trà xuống, nhướn mày nhìn hắn.
"Đã là thanh niên của thế kỷ hai mươi mốt rồi còn chơi những trò mù mờ này à." Hách Liên Chương rất bình tĩnh: "Tiếp xúc nhiều, trò chuyện nhiều, nói không chừng sẽ không còn mê muội nữa?"
"Dĩ nhiên, nếu muội có thể giúp ta tóm được ba vạn tinh binh ấy, cũng không phải là không được."
22
Trùng dương mùng 9 tháng 9, lên cao ngắm hoa cúc.
Lão cữu cữu hờ vẫn còn nằm liệt giường, Hách Liên Chương thân là Thái tử, dẫn đầu các quan nội thần đến Thiên đà trên Sùng Sơn để tế lễ.
Kim Ngô vệ mở đường, cấm quân theo sau. Đoàn người nối dài hàng dặm đến được cửa Chiêu Đình của Thiên đàn.
Thái tử xuống xe vào cửa tế lễ.
Lúc này đã qua năm tiếng kể từ khi ta thức dậy, ta ngồi trong xe ngựa híp mắt buồn ngủ, chỉ nghĩ đến việc đây mới chỉ là bắt đầu mà đã thấy đau đầu.
Hối hận rồi, đáng lẽ không nên đến.
Sắc đẹp của Tạ Du thật sự làm hại người ta.
Tuy nhiên, ý nghĩ đó hoàn toàn tan biến khi ta gặp Tạ Du vào buổi trưa.