• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Ma tộc nội chiến không phải là Linh tộc không biết, chỉ là ai cũng không nghĩ Ma quân tân nhiệm lại nhanh xuất hiện như vậy, hơn nữa còn phát thiệp, mời Linh tộc và Nhân tộc tới uống rượu mừng của hắn.

Nhược Mộc cũng nhận được thiệp mời, nhìn thấy đóa hoa mẫu đơn quen thuộc ở phía góc trái, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đường Úc học vẽ, bức tranh chân dung đầu tiên hắn vẽ y, bên tai y có cài một đóa mẫu đơn đỏ thắm, "Sư phụ, nhìn bức tranh này xem, người thấy con vẽ thế nào?"

Nhược Mộc: "....."

"Ta không cài hoa."

"Sư phụ cài hoa rất đẹp." Đường Úc huơ tay biến ra một đóa mẫu đơn, sau đó muốn cài lên tai y. Nhược Mộc vỗ "bộp" một phát lên tay hắn khiến cho đóa mẫu đơn kia rơi xuống, sắc mặt y ửng đỏ, cảm thấy xấu hổ kỳ lạ, "Đừng nháo! Đường đường là một đại nam nhân, cài cái gì mà hoa!"

Đường Úc cũng không giận, cười toe toét thu tay lại, nhưng lì lợm không chịu sửa tranh, những bức tranh sau này hắn vẽ Nhược Mộc đang bước đi, đang ngồi đánh cờ, đang đánh đàn,... bên tai đều cài một đóa mẫu đơn đỏ.

"Nếu sư phụ chịu cài một bông hoa, con sẽ không vẽ nữa."

Nhược Mộc đương nhiên không đồng ý, Đường Úc cũng sống chết không chịu thay đổi. Về sau Nhược Mộc nhìn thấy bức tranh kia, là tranh vẽ y mặc y phục nửa kín nửa hở nằm ở bên cạnh một bụi hoa, bên tai cài một đóa mẫu đơn, sắc mặt tràn ngập xuân ý nhìn Đường Úc đang quỳ bên cạnh mình.

Vì vậy Nhược Mộc mới xấu hổ và giận dữ, khó có thể tiếp nhận được chuyện mỗi bức họa Đường Úc vẽ đều là đang mơ ước y. Bây giờ nhớ lại mới biết, hóa ra Đường Úc đã có ý đồ với mình từ sớm như vậy.

Nhược Mộc nhìn tấm thiệp mời của Ma quân Không Ngộ, thần sắc phức tạp, y thật sự không biết phải đối mặt với người này như thế nào.

"Thiệp mời của ngươi do tự tay ta viết, chỉ có một, ngươi thực sự không muốn tới chúc mừng ta sao?" Không Ngộ cũng không tiến vào, chỉ đứng bên ngoài cửa mỉm cười hỏi.

Hắn càng ngày càng khác lúc trước. Từ khi bắt đầu đọa ma, diện mạo của hắn ngày càng yêu dã âm u, cho đến hiện tại, vẻ tuấn dật của thiếu niên lang ngày trước đã mất đi khá nhiều.

Nhược Mộc nhìn hắn, không nói gì, ánh mắt kia như thể đang nhìn một người xa lạ khiến Không Ngộ rất khó chịu. Hắn thu lại ngụy trang trên mặt, đè nén ma khí trên người, diện mạo chậm rãi khôi phục lại, biến thành bộ dạng của Đường Úc mà Nhược Mộc biết.

Vốn dĩ Đường Úc rất đẹp, trước khi đọa ma hắn là thần thú Kỳ Lân, trên người thường có khí tức mang đến điềm lành, sẽ khiến người khác không nhịn được muốn tiếp cận hắn. Nếu không phải tính tình của hắn cực xấu, lại cố tình che giấu hơi thở của mình, không muốn để người khác nhận ra thì nhân duyên với mọi người sẽ rất tốt.

Sau khi đọa ma, linh khí biến mất, diện mạo trở nên yêu mị thâm trầm, lại càng khiến người ta chú ý, gặp không ít phiền toái ở Ma uyên. Sau đó hắn dần dần mạnh lên, không muốn lộ mặt thật ra cho người khác nhìn. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng Đường Úc biết rõ, bởi vì cảm thấy thẹn, vì bản thân sa đọa dơ bẩn mà cảm thấy thẹn, hắn không thể, cũng không muốn dùng khuôn mặt của Kỳ Lân Đường Úc để gặp mọi người.

Đây cũng là lý do vì sao Tả ma sứ Yếm Câu không nhận ra Đường Úc, không biết chân thân của Ma quân Không Ngộ mà mình "nguyện trung thành".

Tả ma sứ Yếm Câu, vốn là Khổng Tước tộc, tên thật là Lam Du, y và Đường Úc đã từng có duyên gặp mặt. Nhưng sau đó bởi vì Đường Úc che giấu khuôn mặt thật, còn Yếm Câu tu vi thấp hơn, khi Đường Úc trở thành Ma quân Không Ngộ, tự nhiên Yếm Câu cũng cho rằng mình không quen biết hắn.

Còn Đường Úc, mặc dù đã từng gặp Yếm Câu nhưng không hề ghi nhớ, hơn nữa sau khi đọa ma diện mạo vẫn sẽ thay đổi ít nhiều, cho nên cũng không phát hiện thân phận thật sự của Yếm Câu ngay từ đầu.

Trời xui đất khiến, sai lầm nối tiếp sai lầm.

Hiện tại, Đường Úc đã biến trở về bộ dạng giống tám phần lúc trước, có chút rụt rè bất an đứng trước cửa phòng Nhược Mộc. Cái gì mà thiệp mời, chẳng qua là hắn muốn lấy cớ gặp Nhược Mộc thôi. Hắn chịu đựng suốt 300 năm, rốt cuộc cũng có cơ hội quang minh chính đại gặp lại y, thậm chí còn có thể bình đẳng cùng ngồi ăn cùng nói chuyện, bàn chuyện thế gian.

Hắn dám chắc Nhược Mộc sẽ không tới tham gia yến hội, nhưng như vậy hắn càng có lý do lên núi Vụ Linh "nói lý lẽ", thực ra nội tâm hắn đang lo sợ, bởi vì càng ngày càng không thể xác định được ánh mắt Nhược Mộc nhìn hắn sẽ biến thành như thế nào.

Mà hắn, đã không còn cách nào quay đầu lại.

Nhược Mộc nhìn khuôn mặt quen thuộc, hoàn hồn, buột miệng thốt ra: "Ngươi bị thương?" Y lại ngửi thấy mùi máu tươi. Lần trước y hỏi, bị Đường Úc bẻ sang chuyện khác để bỏ qua, nhưng y không ngửi sai, mùi máu của Đường Úc không giống bất kỳ ai. Lần này mùi máu còn nồng hơn nên ngữ khí của y có phần nôn nóng.

Trong lòng Đường Úc vui vẻ, lập tức bước lên phía trước, tới cạnh Nhược Mộc, hơi hơi mở ra vạt áo, mơ hồ có thể nhìn thấy ma khí quẩn quanh.

"Lúc cắn nuốt viên ma chủng cuối cùng, bị Ma tôn kia cắm cho một đao, miệng vết thương hơi sâu, mấy ngày rồi vẫn chưa tốt lên." Thần sắc Đường Úc tội nghiệp.

Nhược Mộc nhìn hắn lột vạt áo ra, hỏi: "Bị ma khí gây thương tích?" Tuy Đường Úc đọa ma nhưng xương cốt vẫn là của Thần, ma khí có thể gây thương tổn hơn người bình thường rất nhiều, mà bây giờ linh khí cũng không thể giúp hắn chữa khỏi vết thương nữa.

Đường Úc: "Đúng vậy, bây giờ cả ma khí và linh khí đều có thể đả thương con, miệng vết thương này chỉ có thể chờ nó tự khép lại."

Nhược Mộc: "Tại sao không tránh?"

Đường Úc nhìn vành tai y ửng đỏ, liếm môi, sợ y nổi giận nên không dám tiếp tục trêu y nữa. Hắn kéo kín lại vạt áo, nói: "Con vất vả lắm mới khống chế được hắn để nuốt ma chủng, không tránh được."

Nhược Mộc nhìn Đường Úc, bất đắc dĩ nói: "Nhất định phải như vậy sao?"

Đường Úc cong khéo môi, "Tận dụng thời cơ đó. Ma tôn kia quá giảo hoạt, con tốn kha khá công phu mới bắt được hắn, nếu không thì thêm 300 năm nữa mới..."

Đường Úc đột nhiên ngậm miệng, căng thẳng đánh giá thần sắc của Nhược Mộc, nhưng mà Nhược Mộc vẫn đang bối rối không biết phải đối mặt với hắn thế nào nên mặc kệ là Đường Úc nói cái gì, trong đầu Nhược Mộc chỉ là những nỗi lòng ngổn ngang, ngũ vị tạp trần, không biết nguyên nhân từ đâu, lại càng không biết phải dùng phản ứng gì để đáp lại.

Trầm mặc một hồi lâu, Nhược Mộc thở dài một hơi, hỏi: "Mấy năm nay, rất khó khăn đúng không?"

Đường Úc cười, đáp: "Vẫn tốt, những kẻ khinh thường con, con đã trả lại đủ rồi." Nói xong, Đường Úc híp mắt lại, trong mắt là thăm dò, "Sư phụ, người đau lòng con?"

Nhược Mộc chăm chú nhìn Đường Úc, chậm rãi nói: "Tiểu Úc, ta hối hận."

Đường Úc ngơ ngác.

"Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ta đã đồng ý ở bên cạnh ngươi..."

"Đủ rồi!" Đường Úc quát, hắn lui ra sau vài bước, cười trào phúng, "Thần quân thật đúng là lòng mang thiên hạ, vậy mà lại nguyện ý chịu thiệt để tùy tiện ở bên cạnh ta?"

Nhược Mộc tiến lên một bước, "Người hà tất phải nghĩ như vậy?"

"Nhưng ngươi không yêu ta!" Đường Úc thả ma khí ra, biến trở về bộ dạng của Ma quân Không Ngộ, "Nhược Mộc, trong lòng ta và ngươi đều rõ, ngươi không yêu ta, cần gì phải làm bộ làm tịch?"

Nhược Mộc muốn mở miệng nhưng lại không còn lời nào để nói, lui về sau nửa bước.

Đường Úc cười nhạo một tiếng, hỏi: "Ngươi lo lắng chuyện gì? Chỉ cần ngươi còn là vua của Linh tộc, chỉ cần ta còn sống, ta tuyệt đối sẽ không dung túng Ma tộc quấy nhiễu Linh tộc. Như vậy ngươi đã yên tâm chưa?"

Nhược Mộc chậm rãi lắc đầu, tiến lên giữ chặt ống tay áo của Đường Úc, nói: "Ta không cầu ngươi chuyện này. Ta chỉ là hối hận, lúc trước không thể ngăn ngươi đọa ma, mấy năm nay không thể che chở ngươi, khiến ngươi phải chịu nhiều khổ cực như vậy."

Bàn tay Đường Úc run lên nhè nhẹ, trong mắt nổi lên hơi nước, hắn quay mặt đi, không nhìn Nhược Mộc.

Nhược Mộc vẫn nhìn hắn, "Ngươi nói đúng, ta không yêu ngươi, ta thậm chí còn không rõ vì sao tình cảm của ngươi lại mãnh liệt và kiên định như vậy? Vì sao ta lại không thể đồng cảm với ngươi?"

"Nhưng mà, Tiểu Úc..." Nhược Mộc nắm cổ tay Đường Úc qua lớp tay áo, "Nếu một ngày ta không yêu ngươi cũng là một ngày ngươi không muốn trở về, hay là bây giờ ta và ngươi không còn cách nào có thể quay đầu lại, vậy thì ngươi có thể đừng sống không tiếc tính mạng của mình có được hay không?"

"Lúc trước ngươi nói với ta, không muốn kiểm soát vạn vật, ta còn thấy may mắn vì ngươi nghĩ thông suốt, không tham lam quyền thế, tiêu dao tự tại. Nhưng bây giờ, ngươi đã ngồi vào vị trí Ma quân này, là thân bất do kỷ."

Đường Úc quay mặt lại nhìn Nhược Mộc, trong mắt là hơi nước càng dày. Nhược Mộc thở dài, ôm lấy Đường Úc, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, "Ta không trách ngươi, bất luận về sau chúng ta có phải tham gia vào một trận chiến sinh tử hay không, ta vĩnh viễn sẽ không trách ngươi, nhưng ta cũng không muốn chúc mừng ngươi."

"Sau này, phải tự bảo vệ bản thân thật tốt."

Đường Úc gác cằm lên vai Nhược Mộc, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống, hắn ôm lại Nhược Mộc, ôm thật chặt, như muốn khảm y vào cơ thể mình.

"Con nhớ rồi, sư phụ."

Qua lần này, chúng ta đã hoàn toàn đánh mất nhau.



Lời tác giả:

Đường Úc: "Rốt cuộc là ngươi có yêu ta không?"

Nhược Mộc: "Ta không biết, tác giả không viết."

Đường Úc: "..." [Rút kiếm] "Tác giả đâu? Chúng ta tâm sự!"

Tác giả: "Aaa! Cứu mạng!"



Chương 55 <Dẫn Hồn Lục> – Tri kỷ từ lâu

Nhược Mộc ngồi cạnh cửa sổ, trên người sớm đã không còn hơi ấm của người kia. Nói ra thật buồn cười, rõ ràng là hắn đã đọa ma nhưng vòng ôm vẫn rất ấm áp như vậy, giống hệt của Hỏa Kỳ Lân năm xưa.

Tiếng bước chân truyền đến, Cửu Tích bộ dạng xinh tươi tiến vào, hơi thở gấp, "Sư huynh đi rồi ạ?" Vừa rồi nàng phát hiện hơi thở Ma tộc, đoán là có lẽ người kia đã đến.

Nhược Mộc nhìn Cửu Tích, bất đắc dĩ nói: "Con lại chạy tới Hiểu Phong Nhai à?"

Ánh mắt Cửu Tích mất tự nhiên, "Không có..."

"Trên đầu con có một lá phong đỏ." Loài cây này có rất nhiều ở Hiểu Phong Nhai.

Cửu Tích vội vàng sờ lên đầu, thấy Nhược Mộc cười như không cười nhìn mình, nàng tức tối dậm chân, "Sư phụ! Người lừa con!" Làm gì có cái lá phong nào!

"Chưa đánh đã khai."

Hiểu Phong Nhai là một vách đá bên cạnh núi Vụ Linh, chẳng có điểm gì đặc biệt, nhưng không biết vì sao Cửu Tích rất thích đi tới đó. Nhược Mộc nghĩ cả trăm lần vẫn không ra, không phải là y chưa từng đi đến đó, nhưng thật sự là phong cảnh không có gì đáng để khen.

Cửu Tích lại hỏi tiếp đề tài vừa rồi, "Sư huynh của con đi rồi ạ?"

Nhược Mộc bật cười, "Sao con lại có vẻ thân thiết với nó như vậy?" Rõ ràng hai người mới chỉ gặp nhau có một lần.

Cửu Tích: "Sư phụ không hiểu, con và sư huynh là tri kỷ từ lâu." Nói xong còn hơi nâng cằm lên.

Nhược Mộc cạn lời, thở dài một hơi, "Sau này vẫn nên cách xa sư huynh một chút."

Cửu Tích nghiêm mặt nói: "Con biết, Ma quân tân nhiệm là sư huynh."

Nhược Mộc không ngờ Cửu Tích lại nhạy bén như vậy, kinh ngạc nhìn nàng. Cửu Tích giải thích cho suy đoán của mình, "Thế gian không thể có chuyện trùng hợp như vậy. 300 năm trước con bái người làm thầy, sư huynh xông lên núi Vụ Linh giáo huấn con một trận, sau đó lại biến mất không có tung tích gì, nhưng tên ma đầu có chứa ma chủng kia đã bất ngờ xuất hiện trong khoảng thời gian 300 năm này."

"Trong cơ thể sư huynh, vì sao lại có ma chủng?"

Nhược Mộc vốn muốn gạt Cửu Tích, nhưng lại có cảm giác nàng đã biết khá nhiều, mà hiện giờ y cũng muốn tìm ai đó tâm sự.

"Một vạn năm trước ta đón sư huynh con từ trên chiến trường phong ấn Ma quân Thí Thiên trở về, khi đó trong cơ thể hắn đã bị gieo ma chủng rồi..."

Nhược Mộc kể lại chuyện cũ của y và Đường Úc, ngoài trừ chân tướng Đường Úc sinh tình với y rồi vì thế mà đọa ma.

Cửu Tích ngồi chống cằm, lẳng lặng nghe, cuối cùng mới nói: "Tính tình của sư huynh thật thúi! Nhưng vì sao sư huynh lại đọa ma? Bởi vì ma chủng sao?"

Nhược Mộc chần chừ một chút mới nói: "Bởi vì ma chủng thức tỉnh, trong lúc nhất thời không thể tìm được cách khống chế nó."

"Vậy bây giờ thì sao? Sư phụ đã tìm được cách chưa?"

"Hơn ba trăm năm trước đã tìm ra rồi, nhưng ta lại không thể ngồi nói chuyện đàng hoàng với nó, bây giờ nó lại cắn nuốt rất nhiều ma chủng, sợ là cách kia đã vô dụng."

Khi đó ma chủng gần như là sống nhờ trong cơ thể Đường Úc, nếu Đường Úc không kích phát nó thì chỉ cần tìm một thời điểm nào nó suy yếu lấy nó ra là được, chẳng qua sẽ gây một chút tổn thương lên thân thể và tu vi, nhưng sau khi Đường Úc đọa ma đã cắn nuốt vô số ma chủng, không thể lấy hết ra được nữa.

Cửu Tích nhíu đôi mày thanh tú, thở dài, "Sao con lại cảm thấy sư huynh rất giống sư phụ? Tính tình ngang bướng, thích làm gì là làm cái đó."

Gân xanh trên trán Nhược Mộc hiện lên, "Được lắm, ta thu đồ đệ ở chỗ nào chứ, rõ ràng là nhận nuôi hai tiểu tổ tông!"

Cửu Tích trừng mắt, "Sư phụ! Người mắng cả con vào!"

Nhược Mộc mỉm cười, "Làm sao? Vi sư không được nói con? Đừng học theo sư huynh con, chỉ biết bắt nạt sư phụ!"

Cửu Tích đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng, bĩu môi, quay đầu rời đi.

Nhược Mộc thở dài, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Y đã tạo nghiệt gì chứ, gặp phải hai tiểu tổ tông, rõ ràng đều có bề ngoài ngoan ngoãn đáng yêu, một người không thích mở miệng nói chuyện, mở miệng ra làm người khác tức chết, càng lớn càng vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm, còn một người tuy khá nghe lời nhưng đầu óc toàn những ý tưởng linh tinh, một người già xương cốt yếu ớt như y chống đỡ không nổi.

Tân Ma quân xuất hiện, Linh tộc và tu giả Nhân tộc đều căng thẳng, vừa theo dõi sát sao hướng đi của Ma tộc, vừa âm thầm phòng bị để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào xảy ra.

Không ngờ, Ma quân Không Ngộ chả có tí dã tâm nào, cả ngày ở yên trong Ma cung, cửa cũng lười ra chứ đừng nói dẫn dắt Ma tộc đi xâm chiếm, thậm chí đại bộ phận công việc và quyền lợi giao hết lại cho Tả Hữu ma sứ.

Hữu ma sứ là Ngân Yêu, là tâm phúc đi theo Ma quân ngay từ những ngày đầu, nhưng bởi vì tính tình quá tàn nhẫn bạo ngược nên sau khi Ma quân đăng cơ không cho Hữu ma sứ quá nhiều quyền lợi.

Tả ma sứ là Yếm Câu, là tâm phúc Ma quân thu phục trên đường, quyền lực cực cao, dưới một ma trên vạn ma.

Vị Tả ma sứ này tính cách tương đối ôn hòa, không giống những Ma tộc tàn bạo khác, nhưng lại không mất đi sự tàn nhẫn quyết đoán, không chỉ được Ma quân coi trọng, trên dưới Ma tộc cũng tuyệt đối tin phục.

Cứ vậy qua thêm 500 năm, giữa ba tộc không thiếu những trận xung đột nhỏ, nhưng xung đột lớn thì chưa từng có, cho đến khi Cửu Tích sắp thành niên.

"Sư phụ, người lại muốn bế quan?" Cửu Tích oán giận, từ khi bản lĩnh của nàng tốt lên, Nhược Mộc thường mang nàng ra ngoài rèn luyện. Nhưng từ khi Liệt Diên và Hân Uyển đính hôn, thầy trò hai người trở về núi Vụ Linh, trong 200 tiếp theo Nhược Mộc liên tục bế quan, ngắn thì vài tháng, dài thì tám, chín năm.

"Ta cũng không còn gì để dạy con cả, còn lại tùy vào lĩnh ngộ và cố gắng của con thôi." Nhược Mộc giải thích, nhưng thật ra chính hắn cách lần lột da gần nhất cũng đã qua 800 năm, tâm tình càng ngày càng bất ổn, không thể không thường xuyên bế quan.

Nhược Mộc nói: "Nếu con ở trên núi nhàm chán thì đi ra ngoài cho đỡ buồn, hoặc là về ở với ca ca một thời gian, hai người đã lâu không gặp nhau rồi."

Khóe miệng Cửu Tích giật giật, "Ngày hôm kia ca ca mới đến thăm con rồi. Sư phụ, đầu óc người đang dần dần không dùng được nữa."

Nhược Mộc: "....."

"Là ta nhớ nhầm."

Cửu Tích xua tay, nói với Nhược Mộc: "Thôi thôi, sư phụ cứ yên tâm bế quan, con tự chơi một mình."

Nhược Mộc gật đầu, nói thêm: "Nếu ra ngoài phải mang theo tất cả các pháp bảo ta cho con, đặc biệt là Long Lân chủy thủ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Ra ngoài phải tránh hành sự xúc động..."

"Được rồi được rồi, con nhớ kỹ rồi." Cửu Tích vừa phất tay vừa đi ra ngoài, "Sư phụ mau đi bế quan đi."

"Tiểu nha đầu, bản lĩnh lớn rồi đấy!"

Ngày thứ hai Nhược Mộc bế quan, Cửu Tích đã xuống núi, cũng không đi đâu xa, chỉ tới Hiểu Phong Nhai. Mấy trăm năm nay Nhược Mộc vẫn chưa hiểu được vì sao Cửu Tích lại thích đi tới Hiểu Phong Nhai như vậy, bởi vì y không biết Hiểu Phong Nhai này thực sự có một bí mật.

Cửu Tích ngựa quen đường cũ đi tới cửa một sơn động của Hiểu Phong Nhai, vui vẻ đi vào trong. 800 năm trước nàng đã phát hiện ra cái sơn động này, tâm động ở khá sâu, không lớn lắm, chỉ có một con đường đi tới cuối, ở đó thế mà lại có một cái giường đá và nệm da hổ, còn có một chiếc tủ đá chứa rất nhiều đồ, ví dụ như quần áo trẻ em, kiếm gỗ bị gãy, đồ chạm khắc gỗ... Có một ít là Linh khí, còn đa số là đồ bình thường, xung quanh tủ có trận pháp, bảo vệ khá tốt.

Mà trận pháp kia Cửu Tích rất quen thuộc. Ban đầu nàng còn tưởng đây là căn cứ bí mật của sư phụ, sau đó phát hiện sư phụ không hề hay biết gì, vì vậy nàng lập tức đoán ra – là của sư huynh Đường Úc.

Tuy lần đầu tiên gặp mặt Đường Úc rất hung dữ, nhưng cũng không hề có ý hạ sát, còn tặng nàng quà gặp mặt. Sư huynh trong miệng sư phụ, tính tình tuy không tốt nhưng không hề làm chuyện xấu, sau đó thỉnh thoảng sư phụ cũng nhận một ít quà của sư huynh gửi tới, có cả quà cho nàng. Vì vậy, Cửu Tích đương nhiên không còn sợ hắn nữa, chỉ còn tò mò.

Cứ ba năm nàng lại tới đây xem một chút, tự nhận là giúp sư huynh "giữ nhà", thuận tiện ôm cây đợi thỏ. Nàng rất tò mò về vị sư huynh "thích làm thì làm" đến sư phụ cũng không có cách nào, ai ngờ, trước sau vẫn không gặp được.

Càng tức giận hơn là, nàng để lại tin nhắn trong hang động, ám chỉ thân phận của mình, suy đoán thân phận của động chủ, tỏ ý muốn thân thiết. Kết quả lần sau tới tin nhắn đã được nhận, nhưng lại không trả lời, còn thiết lập trận pháp ngăn nàng bên ngoài, khiến nàng phải tốn chút công phu mới phá được trận. Có thể xác định, người kia chính là vị sư huynh tính tình cực thúi kia của nàng, không còn nghi ngờ gì nữa!

Cửu Tích thực sự không sợ Đường Úc, bởi vì Nhược Mộc luôn nói Đường Úc tính tình rất xấu nhưng lại chưa từng chỉ trích hắn phẩm hạnh không tốt. Biết rõ là hắn đọa ma, dấy lên tinh phong huyết vũ ở Ma tộc nhưng mỗi khi Nhược Mộc nhắc tới lại không có nửa phần trách móc, thậm chí còn tràn đầy sủng nịch, và tự trách mình.

Bởi vậy Cửu Tích luôn tin rằng, sư huynh không phải là một kẻ ác.

Từ đó về sau, một người lập trận, một người phá trận, có qua có lại, thú vị vô cùng. Nhưng mà mỗi lần Cửu Tích phá được trận lại đắc ý dạt dào mà để lại tin nhắn, Đường Úc chưa bao giờ phản hồi, tới lần sau, độ khó trận pháp tăng lên. Cửu Tích lại quay về núi Vụ Linh vào Tàng Thư Các tìm cách giải trận, hoặc là thỉnh giáo Nhược Mộc. Nhược Mộc nghĩ nàng hiếu học, lại không biết thực ra là hiếu thắng, bởi vậy mới nói hai người đúng là "tri kỷ từ lâu".

Kiến thức về trận pháp của Cửu Tích được Nhược Mộc chân truyền, sau đó lại được Đường Úc tôi luyện nên càng tiến bộ nhanh. Về sau, chỉ cần liếc mắt một cái nàng cũng nhìn ra trận Bạch Trọng đã thất truyền từ lâu.

Qua một năm cách lần phá trận gần nhất nàng không gặp Đường Úc nữa. Cửu Tích lại như cũ ba năm tới xem một lần, thường mất hứng quay về.

Hôm nay, Cửu Tích thong dong bước vào sơn động, lấy viên giao châu Đường Úc tặng ra để chiếu sáng, đang nghĩ lần này không biết có lại tay không mà về nữa không thì đột nhiên nghe thấy tiếng vách động rung chuyển vì áp lực của một tiếng gào.

Tới gần hơn, đây là, tiếng thú rống?



Lời tác giả:

Cửu Tích: Con và sư huynh là tri kỷ từ lâu!

Nhược Mộc: Σ(っ°Д°;)っ Sao ta lại không biết?

Đường Úc: Con cũng không biết ヽ(ー_ー)ノ

*** Hết PN 5

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK