(Edit: Andy/Do not reup)
—
Thời điểm Lạc Mộ tỉnh lại, nhận thấy bản thân mình đang nằm nghiêng trên giường, bọc chăn kín mít, một ống tay áo thêu hình rồng vắt ngang hông, gắt gao ôm y từ sau lưng. Một lồng ngực ấm áp dán vào lưng y, hơi thở quen thuộc không ngừng quẩn quanh, hai mắt Lạc Mộ đỏ lên, suýt chút nữa rơi lệ.
"Tỉnh rồi?" Hô hấp của Lạc Mộ cứng lại, người phía sau đã phát hiện, cánh tay siết chặt cơ thể y, hơi thở kia gần ngay bên tai, "Ngươi gầy đi rồi."
"Bệ hạ..." Lạc Mộ cảm thấy hơn nửa tháng không gặp, ngữ khí nói chuyện của Chu Đường đã thay đổi rất nhiều, y không quen, tìm cách tránh đi, lại bị vòng tay kia đè lại.
"Vừa rồi nhìn ngươi nằm ngủ bị lạnh nên ôm ngươi ngủ trong chốc lát." Chu Đường giải thích, sau đó luồn tay vào trong chăn nắm lấy tay Lạc Mộ, "Ấm hơn một chút rồi."
Đầu ngón tay của Lạc Mộ run lên, lại bị một bàn tay to khác bao lấy, nhiệt độ này khiến một người sắp chết như y cảm thấy lưu luyến không thôi.
Nhưng y không thể.
Cảm nhận được sự kháng cự của Lạc Mộ, Chu Đường thả tay ra, cũng buông lỏng cái ôm.
Lạc Mộ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, sau đó được đắp một cái chăn khác mà vừa rồi Chu Đường nằm lên.
Chu Đường xoay người xuống giường, Lạc Mộ cũng quay lại. Hắn ngồi ở mép giường, cẩn thận sửa chăn cho Lạc Mộ, "Ngủ tiếp nữa không?"
Lạc Mộ chôn một nửa mặt trong chăn, lắc lắc đầu. Y cảm thấy, y và Chu Đường bây giờ thật trái ngược với quá khứ, lúc trước đều là y dỗ Chu Đường ngủ.
Nghĩ đến chuyện đó, Lạc Mộ vô thức cong môi, nụ cười chứa vài phần bất đắc dĩ và chế giễu.
"Ngươi cười cái gì?"
"Trước kia đều là thần dỗ bệ hạ ngủ."
Chu Đường sững người, sau đó cười theo, "Đúng vậy, Quốc sư đại nhân của ta từ lúc trở về dường như đã biến thành một đứa trẻ."
Nghe lời trêu chọc của Chu Đường, Lạc Mộ cảm thấy mình hẳn là nên phản bác, chứ không phải như bây giờ, mặt mũi đỏ bừng.
Lạc Mộ vùi đầu trốn vào trong chăn, nửa tháng này Chu Đường thực sự đã thay đổi rất nhiều, trên người không còn bóng dáng của thiếu niên, ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi, giống như là đã thành thục hơn không ít, khiến y có cảm giác vài phần giống huynh trưởng Lạc Tiêu.
Từ nhỏ y đã là bảo bối trong tay phụ thân và huynh trưởng. Mẫu thân mất sớm, phụ thân và huynh trưởng cực kì cưng chiều y, ban đầu khi biết mình phải rời khỏi Chu đô, y cảm thấy trời như đang sụp xuống.
Một hồi cũng thành quen, sau đó, phụ thân và huynh trưởng lần lượt qua đời, y bức chính mình phải nhẫn nhịn lại, phải mạnh mẽ lên, thậm chí trở thành chỗ dựa cho người khác. Mải mê với báo thù rửa hận, y dường như đã quên mất bản thân mình rất thích được người khác sủng.
Tuổi thơ của Lạc Mộ đã trải qua những gì, Chu Đường hoàn toàn không biết.
Nửa tháng này hắn đã suy nghĩ rất nhiều, chậm rãi nhìn thấu lòng mình, cũng chậm rãi lên kế hoạch. Hắn muốn đối xử tốt với Quốc sư đại nhân, giống như lúc trước Quốc sư đại nhân đối xử với hắn, nhưng mà phải cẩn thận giữ đúng chừng mực, dùng phương thức khiến Quốc sư đại nhân nguyện ý chấp nhận.
Nếu Chu Đường biết trong một khắc ngắn ngủi vừa rồi Lạc Mộ đã coi hắn là huynh trưởng Lạc Tiêu thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Lạc Mộ lấy lại bình tĩnh, giảm bớt sức nóng trên mặt, chui ra khỏi chăn.
"Sao lại nằm ngủ bên ngoài một mình?" Chu Đường không trêu y nữa mà quan tâm đến thân thể của y hơn, "Không phải ngươi nói sẽ tốt hơn sao? Vẫn thích ngủ như vậy, xem ra ta phải phái ai đó tới trông chừng ngươi."
"Nếu tinh lực không đủ thì không cần tới Lãm Nguyệt đài nữa, nếu có việc gì cần thiết thì bảo bọn họ đi một chuyến tới phủ Quốc sư tìm ngươi."
Lạc Mộ nghe xong lòng chợt lạnh, nửa tháng trước bộc lộ tâm ý như một giấc mộng sai lầm, y không tới gặp Chu Đường, Chu Đường cũng không tới tìm y, nếu y không tới Lãm Nguyệt đài nữa thì đến lý do tiến cung cũng chẳng có, hai người bọn họ thực sự sẽ trở thành xa lạ.
Nhưng mà đây không phải là kết quả mà y muốn sao? Vì sao còn giả mù sa mưa mỗi ngày tới Lãm Nguyệt đài, mỗi ngày nhìn về Đông cung ở phía bắc, mỗi ngày hoài niệm về quá khứ, mỗi ngày chờ mong gặp lại...
Bởi vì... thời gian không còn nhiều nữa, gặp thêm một lần tức là ít đi một lần.
Chu Đường thấy sắc mặt Lạc Mộ trắng bệch, lo lắng càng sâu, "Ta tuyên thái y tới bắt mạch cho ngươi nhé?"
Lạc Mộ lắc đầu, chống tay ngồi dậy, cả buổi bị Chu Đường cúi xuống nhìn, lại dỗ dành như dỗ một đứa trẻ, mặt không kiềm chế được mà đỏ bừng lên.
"Thái y không bằng thần đâu." Lạc Mộ vẫn lựa chọn giấu giếm, "Thần thực sự đã khá hơn nhiều rồi, nhưng sợ lạnh nên phải từ từ dưỡng lại."
Chu Đường suy tư vài giây, cảm thấy đúng là không thể dưỡng khỏe cơ thể trong một chốc được, hắn tin lý do thoái thác của Lạc Mộ, "Vậy thì phải cẩn thận dưỡng, ngươi viết một đơn thuốc, ta sẽ phái người sắc thuốc mang đến cho ngươi."
Lạc Mộ đồng ý, uống thuốc thì uống thuốc, có thể kéo dài thêm một ngày thì được thêm một ngày, không thể để Chu Đường phát hiện ra sự thật y không còn sống được bao lâu.
"Tề Quốc phu nhân, nàng ấy..."
"Chuyện của Bảo Hoa..."
Sau một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, hai người đồng thời mở miệng, kết quả lại là nói cùng một chuyện, hai người đều kinh ngạc, Lạc Mộ nói: "Bệ hạ nói trước đi."
Chu Đường tìm từ ngữ diễn đạt, nói: "Chuyện của Bảo Hoa, không phải là sự thật."
Lạc Mộ lập tức hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Chu Đường.
Chuyện Chu Đường thích công chúa Bảo Hoa, Lạc Mộ không tin.
Chưa nói đến chuyện nửa tháng trước đối phương biểu lộ tâm ý với y, cho dù là nhất thời hồ đồ cũng sẽ không đánh chủ ý lên người Bảo Hoa.
Lạc Mộ đoán đây là kế hoạch một mũi tên trúng hai đích của Chu Đường.
Lạc Mộ nói: "Thần biết." Y nhìn Chu Đường, "Bệ hạ quả thật đã trưởng thành, ngày trước nhìn thấy thần giết một cung nhân còn sợ tới mức mơ thấy ác mộng, bây giờ..."
Lạc Mộ đang thăm dò Chu Đường về nguyên nhân cái chết của Bảo Hoa.
Chu Đường không giấu giếm, nói thẳng: "Là ta bức nàng."
"Nàng ấy không thể sống, nhưng lúc trước ta giữ mạng cho nàng, bây giờ không thể ra tay giết nàng."
Nói tới đây, Lạc Mộ đã chứng thực được suy đoán của mình.
Sự tồn tại của công chúa Tề quốc chính là hi vọng nhỏ bé nhưng mạnh mẽ cho những người muốn phục quốc, đối với Chu quốc mà nói, đây chính là tai họa ngầm.
Lúc trước vì muốn trấn an dân tâm Tề quốc, Chu Đường đã đáp ứng yêu cầu của Hoàng đế Tề quốc, giữ mạng cho ái nữ Bảo Hoa, hắn vốn định đợi sang mấy năm nữa sẽ cho nàng "chết bệnh".
Vừa vặn gặp chuyện tuyển phi này, Chu Đường bày ra đủ trò, mặc kệ tính tình của công chúa Bảo Hoa như thế nào, là yếu đuối hay không chịu khuất phục, nàng chỉ có thể thắt cổ tự vẫn, hoặc bị "thắt cổ tự vẫn."
Mà Chu Đường lại một lòng lưu luyến công chúa vong quốc, cầu mà không được, thêm tiếng tốt là kẻ si tình, nhân tiện tạm gác lại chuyện tuyển phi.
Lạc Mộ không nói gì, Chu Đường hỏi y, "Cảm thấy ta giết không đúng người?"
Chín năm trước, Lạc Mộ giết một cung nhân, y cũng đã hỏi Chu Đường 8 tuổi một câu giống hệt, "Cảm thấy thần giết không đúng người?"
Chu Đường 8 tuổi bị dọa ngốc, nhưng vẫn lắc đầu, hoàn toàn tín nhiệm Quốc sư đại nhân, chỉ quấn lấy y đòi ôm, buổi tối còn bị ác mộng làm cho phát sốt, Quốc sư đại nhân phải thức trông chừng một đêm.
Chín năm sau, hôm nay, Lạc Mộ cũng lắc đầu, "Bệ hạ không sai."
Quả thực rất đáng tiếc cho công chúa Bảo Hoa.
Nhưng mà vào lúc Lạc Mộ và Chu Đường quyết định đánh hạ Tề quốc là đã xác định kết quả của hoàng thất Tề quốc, phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa, cho dù là người trẻ tuổi như công chúa Bảo Hoa.
Chuyện tuyển phi, hai người đều ăn ý không nhắc đến.
Chu Đường không nói rằng, hắn chọn xuống tay với công chúa Bảo Hoa vào lúc này chỉ vì để làm chậm lại quá trình tuyển phi.
Lạc Mộ cũng không nói với Chu Đường, y dùng tư tâm khuyên Lưu đại nhân tạm gác lại chuyện tuyển phi.
Lạc Mộ kê cho chính mình một đơn thuốc, đều là những phương thuốc bổ dưỡng. Chu Đường nói muốn thay y tìm tiên dược, Lạc Mộ lại nói, tiên dược đối với y hại nhiều hơn lợi, thực ra là mệnh cách của y đã định, tiên dược cũng chẳng cứu được.
Những chuyện này Chu Đường không hiểu, lại có vết xe đổ của Cảnh Đế nên Lạc Mộ nói cái gì hắn tin cái nấy. Mặc dù trong lòng vẫn có băn khoăn nhưng nhìn Lạc Mộ sau khi uống thuốc khí sắc đã tốt dần lên, sờ cũng ấm tay nên không để bụng nữa.
Chuyện tuyển phi được gác lại, chuyện tỏ tình ngày hôm ấy cũng bị hai người xem như chưa hề xảy ra.
Chu Đường không đề cập đến việc ngày hôm đó, cũng không nói hay làm hành động nào quá mức, chỉ là giống như trước đây, cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, thỉnh thoảng dùng bữa với Lạc Mộ, không hề tiến thêm một bước.
Cứ như vậy, vào thu, qua đông, tới mùa xuân, chuyện tuyển phi được nhắc lại.
Cô mẫu của Chu Đường là Trân Nguyệt công chúa đưa chất nữ của nhà chồng là Đinh Hữu Ninh tiến cung, dùng bữa tối với Chu Đường.
Nghe đồn, bệ hạ và Đinh tiểu thư trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Bệ hạ khen ngợi tài văn chương của Đinh tiểu thư, ban rượu cho Đinh tiểu thư, mà Đinh tiểu thư lúc rời cung cùng Trân Nguyệt công chúa mặt mũi đỏ hồng, kèm theo là ngại ngùng khó giấu.
Mùa xuân năm Mộ Thịnh thứ 8, Hoàng đế Chu Đường dự định lập cháu gái của Đinh Các lão là Đinh Hữu Ninh làm Hoàng hậu.
Mà cũng năm này, Lạc Mộ 28 tuổi, tổ phụ hưởng thọ 32 tuổi, phụ thân hưởng thọ 35 tuổi, huynh trưởng mất sớm 22 tuổi. Gia tộc Lạc thị không ai có thể sống thọ.
Lạc Mộ hỏi kính Khuy Thiên một lần nữa, tương lai của mình vẫn mông lung mơ hồ như cũ, đường sinh mệnh lại càng ngày càng mỏng, càng ngày càng ngắn, theo y đoán, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm 3 năm.
Mà Chu Đường mới 18 tuổi, tuổi đẹp, lần này thật sự nên tổ chức lễ thành hôn.
Lạc Mộ không lý giải được cảm giác khó chịu trong lòng mình, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác được giải thoát. Y thậm chí còn nghĩ, nếu Chu Đường thành hôn, y cũng không cần phải sống đủ thêm 3 năm.
Có lẽ... chờ Chu Đường có con nối dõi, y mới có thể hoàn toàn yên tâm rời đi.
Hít... Chứng tim đau thắt phát tác ngày càng thường xuyên, Lạc Mộ không phân biệt được rốt cuộc đây là tâm bệnh hay là bệnh trở nặng hơn.
Chu Đường là vua một nước, hắn sẽ không hành động hồ đồ.
Mà Lạc Mộ, chưa nói đến việc lớn tuổi hơn Chu Đường, y là người sắp chết, chính y cũng tự hiểu rõ, không nên hồ đồ, cũng không thể hồ đồ.
Trong lòng vẫn có một tia xúc động muốn không màng tất cả, dù sao cũng phải chết, quản làm gì thanh danh và lời bình của người đời sau?
Nhưng, y không thể hủy hoại thanh danh của gia tộc Lạc thị, cũng không cho phép bản thân mình trở thành vết nhơ của Chu Đường.
Huống chi, rõ ràng Chu Đường đang tìm cách buông xuống, y tự mình lún sâu để làm gì?
Thật là, càng sống càng thụt lùi...
Vì vậy, Lạc Mộ tới tìm người phụ trách tuyển phi là Lưu đại nhân, nói muốn tất cả những bức tranh, sinh thần bát tự và bối cảnh gia thế của các nữ tử quan gia.
Y muốn cống hiến thêm cho Chu Đường một phần tinh lực khi còn có thể. Y sẽ giúp hắn chọn một thê tử có thân phận tốt nhất, tính cách tốt nhất, sinh thần bát tự hợp với hắn nhất.
Bức tranh đầu tiên chính là Đinh Hữu Ninh, tam tiểu thư Đinh gia. Lạc Mộ nhìn tướng mạo của nàng, nhíu mày, tuy xinh đẹp nhưng lại bạc tình...
Sinh thần bát tự cũng không hợp với Chu Đường...
Nhưng mà, hình như Chu Đường có ấn tượng không tồi với nàng...
*** Hết chương 6