Tiễn Phiêu Phiêu bèn tự đi mua quần áo về nhà. Nhưng cho dù cô dịu dàng cầu xin hay nanh độc up hiếp, Lý Miêu kiên quyết không chịu mặc, chỉ lấy quàn áo mới đọ thử lên người, đứng trước gương nhìn một lúc, sau đó vứt sang một bên…
Đã không mặc thì thôi, Lý Miêu còn không ngừng tạt nước lạnh đả kích nhiệt huyết của Tiễn Phiêu Phiêu.
Lý Miêu nói: “Em chỉ sợ người khác không biết em ngốc.”
Lý Miêu còn nói: “Em ngốc thì thôi đi, còn cố gắng kéo anh ngốc theo em nữa.”
Lý Miêu nhấn mạnh nói: “Muốn anh mặc á, còn lâu nhé!”
Tiễn Phiêu Phiêu đành bất đắc dĩ mặc bộ dành cho nữ, sau đó ném bộ dành cho nam của Lý Miêu vào đáy tủ quần áo.
Tiễn Phiêu Phiêu để đồ rất lung tung bừa bãi, thế nên một thời gian sau cô tìm mãi không được bộ nữ của mình.
“Này, anh có thấy bộ quần áo nữ kia của em ở đâu không?” Tiễn Phiêu Phiêu hỏi Lý Miêu câu này không dưới một lần, lần nào cũng không có được câu trả lời thích đáng, còn bị châm chọc: “Suốt ngày vất quần áo lung tung, đáng đời em.”
Thế nhưng một buổi sáng nọ, Lý Miêu đột nhiên quan tâm đến bộ quần áo bị mất tích của Tiễn Phiêu Phiêu: “Em tìm thấy bộ quần áo kia chưa?”
“Bộ nào cơ?” Đầu óc Tiễn Phiêu Phiêu mơ hồ…
“Cái bộ mà có cả loại cho nam, cả loại cho nữấy.”Lý Miêu giải thích.
Thật là, cứ nói là quần áo đôi có phải dễ hiểu không, cũng chẳng mất sợi tóc nào.
“Chưa tìm thấy.Sao anh hỏi thế?Anh tìm được rồi à?” Tiễn Phiêu Phiêu hỏi, lòng tràn đầy hi vọng…
“Không, anh cũng không thấy.Em chắc chắn là không tìm thấy hả?”Lý Miêu tiếp tục hỏi.
“Quái lạ, sao tự nhiên anh lại quan tâm đến quần áo của em thế?”Tiễn Phiêu Phiêu được quan tâm mà lo sợ.
“Nếu như em chắc chắn không tìm thấy bộ quần áo kia, vậy anh có thể mặc bộ dành cho nam được rồi, dù sao anh đang thiếu quần áo phù hợp. Nói thật, kiểu dáng bộ đấy nhìn không tồi.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “….”