• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày lễ tình nhân năm 2008, Tiễn Phiêu Phiêu cùng Lý Miêu ra ngoài ăn cơm, thấy trên đường đâu đâu cũng bán hoa hồng.

Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Em thích nhất hoa hồng trắng, không thích hoa hồng đỏ, ghét hoa hồng xanh.”

Lý Miêu vờ như không nghe thấy…

Tiễn Phiêu Phiêu tiếp tục nói: “Em còn thích hoa Tulip với hoa oải hương.”

Lý Miêu: “Nói cũng vô dụng thôi, dù sao anh cũng không tặng em đâu.”

Tiễn Phiêu Phiêu mỉa mai: “Ai cần anh mua? Em không tự mua được chắc?”

Trời chưa tối hẳn, thỉnh thoảng lại có anh chàng ôm những bó hoa lớn đi lướt qua.

Lý Miêu nói: “Ồ, không thấy thì thôi, thấy liền giật mình. Thì ra trên đời này còn nhiều kẻ ngốc như vậy.”

Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Anh thật quá đáng!”

Vì gặp quá nhiều chàng trai ôm hoa trên đường, Tiễn Phiêu Phiêu bị đả kích nặng nề, cô liền nổi lên ý định trả thù Lý Miêu. Thủ đoạn trả thù của cô không phải là đi mua hoa hồng, mà là kéo Lý Miêu đến tiệm trang sức, nghênh ngang mua một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, giá tuy không quá đắt, nhưng đủ để mua mấy chục bó hoa hồng.

Đêm hôm ấy Tiễn Phiêu Phiêu vui vẻ cực kỳ, mãi tới lúc về nhà còn vừa xoay nhẫn trên tay vừa cười tủm tỉm.

Lý Miêu khinh thường nói: “Thật vô liêm sỉ!”

Tiễn Phiêu Phiêu không thèm chấp anh: “Mặc dù là em tự mua, nhưng dùng tiền chung để trả, thế nên coi như cũng có một phần của anh trong ấy. Ngày mai có ai hỏi, em sẽ nói là chồng em mua cho em, anh thấy có tự hào không.”

Lý Miêu vội vàng nói: “Đừng, đừng nói thế. Em nói em nhặt được hoặc người khác tặng là được rồi.”

Tiễn Phiêu Phiêu hỏi: “Có phải anh thấy nhẫn kim cương nhỏ quá, nói ra rất ngại không?”

Lý Miêu nói: “Không phải. Để cho người khác biết thời đại này mà còn có người mua nhẫn kim cương tặng vợ, người đàn ông ấy thật là uất ức thất bại. Anh còn mặt mũi nào nữa?”

Tiễn Phiêu Phiêu: “…”

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, các nữ đồng nghiệp cùng nhau bàn chuyện về ngày lễ tình nhân, tổng kết là, các cô gái chưa kết hôn phần lớn đều có quà, còn người đã kết hôn thì đa số là không nhận được quà.

Đồng nghiệp nữA đã kết hôn nói: “Tặng hoa? Còn lâu đi.Tối hôm qua chị để anh ta giặt sạch hai chậu quần áo coi như quà tặng luôn.”

Đồng nghiệp nữ B chưa kết hôn nói: “Em chỉ được tặng mỗi bó hoa thôi, trông còn héo rũ chứ. Em đang nghĩ xem có nên chia tay anh này không đây.”

Đồng nghiệp C đã kết hôn nói: “Anh nhà em có tặng quà đấy, là thẻ giảm giá 200 tệ trong siêu thị.”

Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Thứ em thích thì không được tặng, nên em lập tức mua một chiếc nhẫn kim cương trước mặt anh ấy, cho anh ấy tức điên thì thôi.”

Tất cả các đồng nghiệp nữ đã kết hôn mồm năm miệng mười nói: “Trời ơi cái đồ phá gia này! Chẳng lẽ cậu ấy nhìn em mua nhẫn mà không cản em lại à?Cậu ấy thật quá ưu tú!”

Tiễn Phiêu Phiêu trợn mắt há mồm: “Vậy cũng tính là ưu tú sao? Cho em xin đi, là tại yêu cầu của các chị với đàn ông quá thấp ấy.”

“Đang có phúc mà không biết hưởng!”“Lập dị!”“Nói một đằng làm một nẻo!”Tiễn Phiêu Phiêu lần thứ hai bị tập thể đồng nghiệp nữ bao vây phản pháo.

Thời đại này làm đàn ông quả thực quá dễ dàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK