Vương Triệu chủ cửa hàng đã đứng chờ ở cửa từ sáng sớm rồi. Lão đang rất nôn nóng, đây có thể lá cơ hội cuối cùng của lão tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Khi thấy Lê Minh lão lật đật tiến ra nghênh đón.
"Công tử đã trở lại a, mời công tử vào trong" Vương Triệu đi trước dẫn đường cho Lê Minh.
Tiến vào căn phòng trống nơi có cái bàn hôm trước. Lê Minh trực tiếp ngồi xuống, tay vỗ túi trữ vật đưa một cái hộp gỗ cho Vương Triệu.
Tâm tình Vương Triệu run rẫy, cả thân hình mập mạp như núi thịt cũng run theo. Hắn từ từ mở hộp ngọc ra,... một thân cây màu trắng nhìn rất giống xương người, bên cạnh có một ýt lá màu xanh khẽ bám lên thân cây kỳ quái kia.
Một luồng linh khí nồng nặc tỏa ra khắp căn phòng, Vương Triệu khuôn mặt đỏ bừng, phối hợp với thân hình mập mạp kia nhìn như một con heo quay. Hắn cố đè nén cơn hưng phấn trong người, âm thầm đánh giá lại lần nữa.
Cái cây thân giống khúc xương kia chính là Diệp Cốt thảo, linh khí nồng đậm của Diệp Cốt thảo tỏa ra bức người cỡ kia thỳ cũng được hơn hai trăm năm rồi...
"Linh thú của ta đâu?" Lê Minh nhíu mày, bất mãn quát.
Vương Triệu đang trong cơn hưng phấn thỳ bị tiếng quát này làm cho tỉnh lại. Hắn xấu hổ nhìn Lê Minh, ngay tức khắc hắn xoay người đi vào căn phòng lấy ra cái lồng thú nọ.
Lê Minh mở tấm khăn ra, sau khi xác định hắn mới gập đầu. Lập tức hắn cáo từ Vương Triệu.
Lê Minh cũng không quên hỏi thông tin về con tiểu thú này.
Con thú này được Vương Triệu vô tình phát hiện trong một vách đá sâu. Khi đó Vương Triệt tìm được nó là khi nó còn là quả trứng. Quả trứng này nhìn không khác gì một tảng đá, quả trứng này có một lớp phong hóa bên ngoài. Phong hóa này là do trải qua rất nhiều năm rồi mới có được, kỳ quái thay chính là sức sống của nó vẫn còn. Với nhiều năm kinh nghiệm nuôi linh thú của Vương Triệu hắn biết nguyên nhân quả trứng này không nở là do thời gian quá dài, thêm vào đó là điều kiện bên ngoài trời tác dụng lên quả trứng nên nó nở không được.
Sau khi mang về hắn cho ủ ấm gần hai năm quả trứng mới nở ra. Vương Triệu chưa kịp vui mừng thỳ tiểu thú mới nở khò khè ra nhiệt khí vô cùng nóng bức. Hắn lập tức đi tìm một chiếc khăn được làm từ cây ở vùng hàn đới để bao phủ cái lồng tiểu thú, tránh trường hợp làn ảnh hưởng đến con thú khác..
Nhưng cũng vì lực lượng khủng bố này mà Vương Triệu xem nó như là báu vật. Hắn nâng niu chăm sóc từng chút một hy vọng có thể bán được giá cao, và bây giờ nó đã không làm cho Vương Triệu thất vọng, đây sẽ chính là bước ngoặt của đời hắn. Trúc Cơ thành công con đường tu tiên của hắn lại rộng mở, ước mơ trường sinh sẽ còn tiếp tục được nhen nhóm.
Lê Minh nghe xong thỳ cũng không có ý kiến gì, hắn phất tay áo bỏ đi.
Về đến cửa hàng của Lâm Tử, Lý Hiên đã trở lại từ rất lâu. Lâm Tử cũng đã thu dọn xong. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng cho một chuyến đi dài.
Ba người đi về phía cổng thành, bước ra ngoài Lê Minh thấy mặt Diệp Thiếu Hùng...
"Đệ tử tham kiến Lý Sư thúc, Sư thúc khỏe a..." Diệp Thiếu Hùng khom người hành lễ với Lý Hiên. Cái đầu của hắn xoay qua Lê Minh, khẽ gật một cái.
"Ta có việc. Nói với lão già Hứa Dật khi ta quay lại sẽ đến chỗ lão." Lý Hiên lạnh lùng nói. Lý Hiên đã thông báo cho trưởng môn Tam Sơn môn Nhạc Chí Viễn rằng mình sẽ rời đi ra ngoài hái dược thảo, Nhạc Chí Viễn đương nhiên sẽ không phản đối. Lão cầu còn không được nữa là, nếu Lý Hiên ra ngoài tin tức trong tay lão có Hỏa Linh thảo thỳ ai biết để mà tiết lộ, lão càng yên tâm để luyện đan.
Lý Hiên cũng đã nói qua với Hứa Dật chuyện mình sẽ ra ngoài. Không khác gì với Nhạc Chí Viễn lão cầu Lý Hiên cút đi cho nhanh.
Diệp Thiếu Hùng vâng, dạ như gà mổ thóc, hắn cũng được Hứa Dật cho biết về sự tình này. Diệp Thiếu Hùng tất nhiên cũng không có ý kiến, mà cho dù hắn có ý kiến củng không dám nói ra. Điều làm hắn thấy kỳ quái nhất là tại sao Lý Hiên lại dẫn theo hai người Lê Minh và Lâm Tử? Lê Minh là dược đồng, miễn cưỡng có thể chấp nhận được, thế còn Lâm Tử? Không lẽ là đệ tử mới của Lý Hiên? Không đúng Lâm Tử hắn đã cho người điều tra. Đây chỉ là bạn của Lê Minh mà thôi. Chẳng lẽ Lê Minh dẫn bạn đi theo cùng chơi? Diệp Thiếu Hùng có mọc thêm cái đầu nữa cũng nghĩ không ra, hắn lách người sang một bên nhường đường cho đám người Lý Hiên.
Lý Hiên tiến lên vài bước, qua mặt Diệp Thiếu Hùng hắn giơ tay vỗ túi trữ vật. Một chiếc thuyền màu trắng hiện ra trước mặt mọi người. Chiếc thuyền này nhìn rất giống làm bằng giấy, nhưng khi Lê Minh chạm tay vào thỳ thấy rất cứng, nó lơ lửng cách mặt đất một mét, nhìn thấy nó Lê Minh tràn đầy yên thích. Tay hắn không tự chủ được mà vuốt vài cái.
"Hừ" Thấy phản ứng của Lê Minh, Lý Hiên hừ một tiếng, nét mặt tràn đầy kiêu ngạo. Đây là một kiện linh khí phi hành có giá trên trời mà hắn vừa mới mua được. Nó là bảo vật trấn tiệm của một cửa hàng, cửa hàng này mới đầu cũng không muốn bán, nhưng sau thấy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của hắn thỳ lập tức ra bán ngay. Cửa hàng cũng không dám đắc tội với lão quái vật này.
Ba người nhảy lên thuyền, lao theo hướng bắc mà bay đi...
...
"Hừ. Lão mua hàng dổm hay sao mà nó "nuốt" tinh thạch như nuốt cháo thế" Một thiếu niên đang bất mãn nói với một hán tử trung niên bên cạnh.
Trung niên nam tử khoảng năm mươi tuổi thế mà bị gọi bằng "lão", điều này làm cho mọi người đi xung quanh nghe thấy cảm giác kỳ quái.
"Khụ...khụ" Trung niên nam tử ho khan vài tiếng, không mặt cũng được xem như là anh tuấn đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nhưng không được bao lâu, trung niên nam tử gầm lên:"Thế thằng chó nào lúc nãy nói cái "thuyền" này chạy nhanh, còn xin ta "nhượng" lại cho hả"
Thiếu niên cao khoảng mét bảy, vóc dánh bình thường, khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt hắn thản nhiên nói:"Đó là ta chưa "giám định" nên không biết nó là đồ dổm."
Thiếu niên này chính là Lê Minh, còn hán tử trung niên kia là Lý Hiên, một người luôn đi theo sau như người hầu, không tham gia đối thoại là Lâm Tử.
Ba người phi hành mất năm ngày thỳ hết tinh thạch. Cái linh khí phi hành này di chuyển thỳ rất nhanh, nhưng nó cũng tỉ lệ thuận với tinh thạch. Linh khí phi hành di chuyển được là nhờ tinh thạch, trong năm ngày qua nó đã dùng hết tinh thạch của ba người. Nên bây giờ phải đáp xuống tòa thành này để bổ sung tinh thạch.
"Ngươi mặt cũng "ýt mỏng" ghê nghen" Lý Hiên tức giận nói, với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà cũng không chiếm chút tiện nghi từ thằng ranh này.
Lê Minh mặt tỉnh bơ, xem như không nghe thấy, cảnh giới của hắn đã đạt đến "vô sỉ không cần nghĩ" rồi. Chút ýt trò trêu chọc này làm sao hắn thèm quan tâm.
Ba người tiến vào một cửa tiệm kinh doanh dược thảo. Lâm Tử bán ra vài chục cây năm mươi năm dược thảo, tòa thành này cũng được xem là lớn. Phát tay lấy ra vài vạn tinh thạch mà không thèm quan tâm. Điều này làm Lê Minh tràn đầy cảm khái, quả nhiên khác biệt với tòa thành nhỏ ở cái Tam Sơn môn
Ba người bổ sung tinh thạch xong thỳ tiếp tục lên đường.
"Này Lý lão, lấy cái thuyền kia ra đi chứ. Không lẽ lão muốn chúng ta đi bộ đến Trung châu? Từ đây đến đó rất xa nha" Lê Minh bất mãn với Lý Hiên, lão già này bệnh lại tái phát rồi.
"Thôi khỏi. Mất công tốn tinh thạch" Lý Hiên cười đầy trào phúng nói.
Lê Minh ngẩn ra, hóa ra thằng cha già này còn giận truyện trước kia, hắn lạnh nhạt nói:"Một cây Hỏa Linh thảo hai trăm năm"