• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thực ra... thực ra ta muốn bán không phải bằng tinh thạch" Triệu Quốc Dân cẩn thận nói.

Lê Minh ngẩn ra, hắn lập tức minh bạch ý nghĩ thằng cha này, hắn lạnh lùng nói:"Ngươi cần cái gì?"

"Ta cần Hỏa Linh thảo..năm mươi năm." Trương Quốc Dân thành thật nói, hắn đang rất chờ mong.

Thực ra bản thân hắn không có cần dùng đến, thế nhưng anh trai hắn Triệu Quốc Nhân đang cần dùng. Cũng chính là để luyện chế Thiên Nguyên đan như Lý Hiên.

Nếu thành công đột phá tu vi Kim Đan kỳ thỳ bản thân Triệu Quốc Dân sẽ có chỗ dựa rất lớn. Sau này ra đường ýt phải dè chừng hơn.

Lê Minh mới đầu ngẩn ra, hắn lập tức minh bạch ý nghĩ của thằng cha trước mặt này. "Không lẽ thằng cha này theo dõi mình" Lê Minh lập tức bác bỏ ý nghĩ ngu si này.

"Cái gì?? Ngươi nghĩ bổn công tử là ai? Ta dễ bị lừa lắm sao? Bổn công tử là Lê Minh, đại danh đỉnh đỉnh ở cái đất Trung châu này ngươi có biết không?" Lê Minh gào lên, miệng liên tục mắng chửi vào mặt Triệc Quốc Dân.

"Ta...ta...quả thật đang rất cần" Triệu Quốc Dân run run nói. Trong lòng hắn đang tìm tất cả tư liệu về cái tên Lê Minh này, "Mẹ kiếp, rốt cuộc Lê Minh là thằng chó nào? không lẽ mới từ sơn môn xuống núi ra ngoài lịch lãm?" Triệu Quốc Dân vò đầu, vắt óc suy nghĩ.

"Hừ. Được rồi. Bản công tử cũng không trách hạng "tiểu bối" vô tri nhà ngươi. Lý Hiên đưa cho thằng cha kia một gốc Hỏa Linh thảo năm mươi năm" Lê Minh ánh mắt không thèm nhìn Triệu Quốc Dân, hắn xoay người qua nói với Lý Hiên.

Lý Hiên trong lòng rất tức giận, nhưng bây giờ không tiện phát tác. Từ đầu đến giờ hắn không nói một lời nào, hắn để im cho Lê Minh làm chủ. Lý Hiên biết công phu võ mồm và diễn trò của thằng nhãi này đã đạt cấp độ tông sư.

Lý Hiên nhanh chóng lấy ra một hộp gỗ đưa cho Triệu Quốc Dân, trong lòng hắn tràn đầy cảm khái. Trung châu có to đến đâu cũng cần Hỏa Linh thảo như Việt châu.

Triệu Quốc Dân hai tay run run giơ ra tiếp nhận hộp gỗ. Sau khi xác nhận đúng là Hỏa Linh thảo hắn mới rối rít cám ơn.

"Dừng. Giấy tờ, lệnh bài chứng minh cửa hàng này mang hết ra đây. Xong rồi thỳ biến cho khuất mắt ta" Lê Minh chặn màn cảm ơn của Triệu Quốc Dân lại, hắn mở miệng lạnh lùng nói.

"Vâng..vâng" Triệu Quốc Dân lật đật lấy ra mấy khối lệnh bài đưa cho Lý Hiên.

Lý Hiên nhận lấy xem xét xong hắn nhìn Triệu Quốc Dân đầy đồng tình. Ai không biết Lê Minh thỳ tưởng "thực lực" của hắn cao lắm nhưng ngờ đâu...ài..."Ngươi đi đi" Lý Hiên phất phất tay áo với Triệu Quốc Dân.

"Đa tạ đạo hữu, đa tạ công tử. Ta đi trước" Triệu Quốc Dân vội vàng bỏ đi. Thân là một Trúc Cơ trung kỳ mà lại bị một gã Linh Khí kỳ chửi mắng như tát nước. Hắn phải lập tức bỏ đi, lỡ may bản thân kìm chế không được thỳ...

"Thằng nhãi chó chết. Đến ngay bản thân ta mà ngươi cũng dám sai à? Lý Hiên là cái tên cho ngươi gọi sao?" Lý Hiên thấy Triệu Quốc Dân đi xa thỳ bức xúc trong lòng bùng nổ ra hết. Hắn tung một cước lên người Lê Minh.

Lê Minh đang ngó nghiêng xem xét căn phòng thỳ ăn một cước này của Lý Hiên, thân hình hắn bay lên tạo thành một đường cong pa-ra-pôl tuyệt đẹp, đầu hắn đập vô tường ngất xỉu tại đương trường.

"Hừ. Cho chừa cái tội bố láo" Lý Hiên phát tay áo bỏ đi, lúc nãy hắn có xem qua lệnh bài, đã tìm hiểu qua kiến trúc cửa hàng này, hắn phải đi xem xét luyện đan thất ngay lập tức.

Cửa hàng gồm năm căn phòng rộng, phòng ngoài hai trăm mét vuông, bốn căn còn lại nhỏ hơn một chút do còn chừa đường luồn đi lại. Từ đằng trước ra đằng sau dài năm mươi mét, bề ngang hai mươi mét. Tổng thể toàn cửa hàng lên đến ngàn mét vuông. Điều này cũng đủ cho ba người ở.

Căn phòng cuối cùng, mật thất phía dưới phòng là nơi đã được khai phá làm luyện đan thất. Chỉ có phòng ngoài là nơi buôn bán nên không có kiến tạo mật thất ra thỳ bốn căn còn lại đều có.

Ba người chia ra ở ba phòng riêng biệt, lần lượt là Lâm Tử, Lê Minh, Lý Hiên. Do căn phòng cuối đã kiến tạo mật thất dành cho luyện đan nên tất nhiên Lý Hiên sẽ chọn căn phòng này. chỉ chừa lại hai phòng đầu.

...

Lê Minh gần tối mới tỉnh lại. Thấy bản thân mình nằm trên giường thỳ ngẩn ra. Hắn chỉ nhớ bàn thân bị vật gì đó chạm vào người rồi thân hình thoáng bay lên... Sau đó thỳ hắn "câm nín" không còn biết gì nữa.

Lê Minh đứng dậy đi ra ngoài. Thấy đây là cửa hàng lúc nãy thỳ hắn mới yên tâm. Xoay người lại thỳ hắn bắt gặp Lý Hiên đang đi tới.

"Này lão. Có biết vì sao ta đang đứng ngoài kia sau đó khi mở mắt ra thỳ đã thấy mình nằm trên giường này không?" Lê Minh lập tức chặn đầu Lý Hiên lại hỏi.

"À... Cái vấn đề đơn giản này đó hả? Ngươi "say nắng" sau đó ta "thương tình" nên xách ngươi về phòng" Lý Hiên nét mặt đầy chính khí nói.

"Say nắng?" Lê Minh ngẩn ra, đứng trong nhà thỳ lấy thế quái nào ra nắng mà say? Hơn nữa với sức khỏe người tu tiên thỳ say kiểu gì? Thằng cha già này bị điên hay là hắn cho mình là người ngu? "Được. Ta đi hỏ Lâm Tử xem thử ta "say nắng" như thế nào" Lê Minh quyết định đi hỏi Lâm Tử là chắc nhất.

"Hừ" Lý Hiên thầm bỉu môi. Hắn thế quái nào mà sợ Lê Minh, cho dù Lê Minh có biết thỳ làm gì được hắn. Với tu vi bây giờ của Lê Minh, nếu đi tìm Lý Hiên nháo sự thỳ chỉ có kết cục "say nắng lần hai".

...

Trong phòng Lâm Tử.

"Lâm Tử ngươi nói xem lúc nãy ta bị gì mà ngất đi?" Lê Minh vừa bước vào lập tức hỏi ngay.

Lâm Tử đang cúi người kê lại bàn ghế, dọn dẹp lại căn phòng. Cửa hàng này Triệu Quốc Dân chỉ có dọn đi hàng hóa bên ngoài mà thôi. Đa phần các vật dụng trong bốn phòng phía sau đều còn hoàn chỉnh. Lâm Tử chỉ kê, sắp xếp lại theo ý thích của mình. Những căn phòng này quá lớn để ở, nên nhìn trống trải quá mức. Đả tọa luyện công thỳ đã có mật thất, nên Lâm Tử kê tất cả đồ dùng cần thiết đến gần cửa ra vào cho tiện. Phía trống ra không có kê gì nhìn như một cái sân.

Lâm Tử nghe tiếng Lê Minh nói thỳ âm thầm cười khổ. Cũng tại thằng cha Lý Hiên kia đánh xong rồi mới nói, nói trước khi đánh không phải đỡ phiền toái sao.

"À. Cái vấn đề này ta cũng không rõ ràng lắm. Ngươi biết đấy, lúc đó ta xoay mặt đi, khi quay lại thỳ..." Từ khi rời Việt châu đến nay, không biết hai thằng cha này đã "đại chiến" với nhau bằng "võ mồm" không biết bao nhiêu hiệp rồi. Hơn nữa lần nào Lê Minh cũng chiếm tiện nghi, thôi thỳ lần này cho hắn chịu thiệt chút vậy.

Lê Minh trợn tròn hai mắt nhìn Lâm Tử tràn đầy khó tin, làm gì có cái chuyện trùng hợp như vậy. Hắn cũng không hỏi thêm, nếu Lâm Tử không muốn nói thỳ ắt hẳn có lý do của hắn. Lê Minh biết Lâm Tử không làm hại mình.

"Thôi được rồi. Ta cũng phải về phòng dọn dẹp" Lê Minh thấy hỏi không được nên cũng rời đi. "Lý Hiên! Ngoài thằng cha Trúc Cơ hậu kỳ này ra làm gì còn ai ở trong phòng. Chờ đó..." Lê Minh đổ hết trách nhiệm lên đầu Lý Hiên. Quả thật cái này hoàn toàn không oan uổng chút nào.

Lê Minh loay hoay với căn phòng thỳ bên ngoài trời đã tối, bụng của hắn cũng đã đói phải ra ngoài tìm cái gì ăn...

Trong mật thất phòng số một, không tính căn phòng dùng để bán thỳ căn phòng không ai ở đây được làm phòng chung.

Lê Minh nhai nốt cái bánh bao mà Lâm Tử mới mua về. Lý Hiên và Lâm Tử hai mắt mở to tràn đầy khó tin, cái bánh bao này là cái thứ mười lăm, một con người mà có thể ăn được như thế thỳ ai tin cho nổi. Ngay cả Lý Hiên một thân tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cũng không dám khẳng định mình có thể làm được. Hắn có thể không ăn uống mà sống được, nhưng ăn một lúc mười lăm cái bánh bao lớn mà không vận khí điều tức thỳ quả thật là kỳ tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK