"Sư phụ thật tâm lý".
Lệ Dĩnh sửa soạn thay trang phục chỉnh tề chuẩn bị cho lễ khai máy. 8h mọi người tập trung, 9h sẽ bắt đầu. Cô xuống sớm một chút, kiếm gì bỏ vào bụng, phải có thực mới vực được đạo. Có khi sẽ gặp hội Tưởng Hân, Lý Thuần cũng nên.
"Sư phụ. Anh có ở trong không?" - Lệ Dĩnh đôi chút ngại ngùng gõ cửa, trên tầng này cũng chỉ có 2 người bọn họ. Dù gì, cô cũng nên gọi anh một tiếng.
Cửa phòng mở ra, nhìn Kiến Hoa có vẻ cũng đã chuẩn bị xong. Anh mặc một chiếc áo phông màu xanh coban đơn giản với quần jean, trông trẻ hơn đôi phần so với mặc âu phục. Quả nhiên, sư phụ có mặc như nào cũng rất đẹp trai.
"Tiểu Dĩnh, chào buổi sáng"
"Sư phụ, em đi xuống, anh có đi cùng không?"
Lệ Dĩnh hỏi nhưng ánh mắt không dám đặt trên gương mặt anh, chân phải đưa ra phía sau, chống mũi giầy. Quang cảnh này thật giống như thiếu nữ đang tỏ tình. Cô quả thật đã lấy hết dũng cảm của mình mới nói như vậy. Tính cách cương quyết, mạnh mẽ của cô cứ thấy anh lại tự chắp cánh mà bay mất.
"Được. Chúng ta cùng đi."
Kiến Hoa cứ thế đóng cửa đi luôn cùng với cô như thể đã chuẩn bị từ trước, chỉ còn đợi một tiếng gõ cửa của người phòng bên cạnh mà thôi. Phòng hai người trên tầng 5 mà cư nhiên không hiểu sao Lệ Dĩnh lại chọn đi thang bộ. Cô nói buổi sáng thang máy sẽ rất đông, cô sợ ngôt ngạt, Kiến Hoa cũng chiều ý cô. Quãng đường đi với cô dài thêm môt chút, anh dĩ nhiên đồng ý.
"Sư phụ. Chậu hoa đó...cảm ơn anh. Mà sao anh biết em thích hoa oải hương?"
"Tóc em..."
Lệ Dĩnh còn chưa hiểu hết ý trong lời nói nửa chừng của Kiến Hoa, còn nghĩ tóc mình có gì đó đưa tay kiểm tra.
"...có mùi oải hương..."
Tóc cô? Mới gặp nhau vài lần mà sư phụ đã biết cô thích oải hương, mà còn là do cảm nhận được hương thơm trên tóc cô. Anh quả thật tỉ mỉ. Nếu không đặt tâm tình lên ai đó thì sao lại để ý đến mùi hương trên tóc người ta chứ. Lệ Dĩnh đứng hình trước câu nói của anh, không nói nên lời, chậm rãi bước tiếp bên cạnh anh.
Sau lần gặp nhau ở Bến Thượng Hải đó, anh không thể nào bỏ hình ảnh cô khỏi tâm trí. Chỉ còn cách ngăn mình không nghĩ đến cô nhiều hơn mà thôi. Kiến Hoa cảm thấy, Lệ Dĩnh đối với mình, từ lần đầu tiên gặp luôn có đôi chút ngại ngùng. Có phải là do tuổi tác hai người hơi chênh lệch. Thâm tâm anh phần vì muốn cô thoải mái hơn, phần vì không thể ngăn nổi tâm tư nghĩ đến cô nên anh vẫn thường chủ động trêu chọc Lệ Dĩnh. Những lúc như vậy, anh cũng đặc biệt vui vẻ. Nhưng dường như Lệ Dĩnh lại càng ngượng ngùng. Để làm cô bỏ bớt cái khó xử này, anh đành phải dùng tâm lý chiến.
"Tiểu Dĩnh. Em đã gọi anh là sư phụ thì anh cũng coi như là tiền bối. Không cần cứ gặp anh là luống cuống như vậy."
"Sư phụ. Em đâu có." - Lệ Dĩnh vội vàng đáp lại.
"Vậy tại sao mỗi lần gặp anh em đều không dám nhìn thẳng?"
"Là bởi vì..là bởi vì...em liên tưởng đến Bạch Tử Họa"
Thật tình, cô gái này, chưa lần nào tiếp xúc mà cư nhiên đặt tính cách của Bạch Tử Họa lên người anh. Anh quả thật có đôi chút lãnh đạm với mọi người nhưng cũng không đến mức lạnh lùng như Bạch Tử Họa chứ. Anh cảm thấy bản thân có đôi chút ủy khuất.
"Đó chỉ là sư phụ trong tiểu thuyết của em. Anh là Hoắc Kiến Hoa, không phải Bạch Tử Họa. Nếu em còn như vậy, anh sẽ lấy lại chậu hoa đó."
"Đừng! Đừng! Em nghe lời anh là được" - Lệ Dĩnh giật mình nắm lấy cổ tay anh, biểu cảm như đứa trẻ đang xin kẹo.
"Vậy từ sau khi gặp anh, em phải tự nhiên như khi gặp những người khác, không cần dè dặt?"
Lệ Dĩnh nhanh chóng gật đầu đồng ý, bây giờ đừng có nói một điều kiện, chứ sư phụ đưa ra 10 điều kiện cô cũng đồng ý. Nhận thấy Kiến Hoa có vẻ hài lòng, cô mới chịu buông tay ra.
Vậy là thành công! Kiến Hoa vui vẻ vì ý đồ đã đạt được. Anh chính là muốn nhìn thấy gương mặt vui vẻ đáng yêu của cô. Mỗi sáng chỉ cần như vậy, phiền muộn gì cũng có thể bỏ qua. Tiểu đồ đệ này, muốn dậy cần phải có phương pháp. Mấy tháng tới, xem ra sẽ còn nhiều chuyện vui.