"Lệ Dĩnh. Em lấy cho chị chiếc bình pha lê trong nhà bếp nha"
Lệ Dĩnh không để ý việc mình đang mặc sườn xám, cần phải đi từ từ mà vội vàng quay trở lại nhà bếp. Nhìn xung quanh vẫn không thấy đâu. Đánh ánh mắt lên trên, thì ra nó ở trong tủ bếp, cô phải đứng lên ghế mới lấy được. Lệ Dĩnh tháo đôi giày cao gót, bê chiếc ghế ở góc bếp lại gần, kiểm tra độ chắc chắn của nó rồi đứng lên. Thế nhưng cô không ngờ chiếc bình lại to đến vậy, chiều ngang của nó cô căn bản không thể một tay mà ôm lấy được. Lệ Dĩnh bỏ tay đang bám lên thành tủ cùng vươn hai tay lên cố với lấy chiếc bình, cuối cùng cũng túm được nó. Thế nhưng vì cô bỏ tay bám trên tủ nên khiến chiếc ghế mất thăng bằng, lung lay dữ dội. Nhận thức được việc mình sắp ngã, Lệ Dĩnh hét toáng lên, vẫn ôm chiếc bình thật chặt, nhắm mắt phó mặc cho số phận, đợi một cú ngã thật đau sắp kéo đến. Nhưng rồi nó đã không xảy ra, một đôi bàn tay mạnh mẽ nhanh chóng đỡ được cô.
"Em ngốc thật, rơi rồi có thể thay bình khác. Sao lại cố ôm chiếc bình cùng ngã chứ?" - Kiến Hoa ôm gọn Lệ Dĩnh trong lòng, ánh mắt âu yếm lẫn trách móc nhìn cô.
"Hôm nay là ngày đại hỉ của họ, không thể đổ vỡ được" - Lệ Dĩnh đã yên vị nằm trong vòng tay anh, chốc lát không muốn rời ra nhưng vẫn cự nự.
"Vậy nếu em bị thương, anh phải làm sao?" - Quả thật, nếu anh không tới kịp, ngã xuống như vậy chắc chắn cô sẽ bị thương, đó là còn chưa kể nếu chiếc bình đó vỡ cùng lúc đó sẽ rất nguy hiểm. Đóng phim chỉ nhìn cô vì quá nhập tâm mà cắn rách môi anh đã đau lòng, anh chưa bao giờ dám nghĩ đến nguy cơ cái tính liều mạng của cô sẽ có ngày gây ra nguy hiểm như vậy. Kiến Hoa thực tâm có chút tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng.
Lệ Dĩnh biết mình đã làm sai, đáng lẽ ra cô phải gọi anh tới lấy. Thế nhưng sai thì đã sai rồi, giờ phải tìm cách làm sư phụ nguôi giận thôi. Lệ Dĩnh nhanh trí với tay cẩn thận đặt chiếc bình lên bàn bếp, rồi quay lại vòng tay qua cổ Kiến Hoa, ánh mắt rưng rưng hối lỗi.
"Sư phụ đừng giận, lần sau sẽ không thế nữa"
Trong bếp của vợ chồng người khác mà hai người này tình tình tứ tứ, nhìn nhau đắm đuối, không để ai trong mắt. Thi Thi thấy Lệ Dĩnh đi lấy bình hoa mà lâu tới vậy nghĩ có thể không tìm thấy nên đành vào nhà bếp kiểm tra. Thấy Kiến Hoa vẫn còn đang bế ngang Lệ Dĩnh cô đành tủm tỉm cười lặng lẽ trở ra. Hôm nay là hôn lễ của cô, nhưng xem ra hai người này còn tình cảm hơn cả vợ chồng mới cưới vậy. Chỉ tiếc là không có máy ảnh ở đây.
Lệ Dĩnh vẫn là túm được điểm yếu của Kiến Hoa, chỉ cần cô rưng rưng một chút lòng anh lại mềm nhũn. Lại thêm dưới lớp xẻ cao vút của chiếc váy, cả đôi chân trắng muốt của Lệ Dĩnh đều đập vào mắt anh, anh đỏ mặt còn không kịp, hơi đâu mà giận cô được nữa.
"Sau này những việc như vậy đều phải gọi anh" - Kiến Hoa nghiêm nghị nhắc nhở. Lệ Dĩnh nghe được chỉ gật đầu cọ qua cọ lại dưới cổ anh. Còn có thể có sau này sao. Lúc đó có thể nào là hai người sẽ đều ở chung một nhà rồi không.
...
Mọi thứ đã sẵn sàng, nắng sớm cùng khung cảnh mĩ lệ trong khu vườn như mang đến ấm áp xua tan đi cái lạnh lẽo. Hai bậc sinh thành cùng Kỳ Long, Kiến Hoa đã có mặt dưới mái vòm, nơi sẽ diễn ra hôn lễ. Bản nhạc du dương phát ra từ chiếc máy hát cổ, dẫn lối đưa cô dâu tới nơi cùng nguyện ước.
Giờ tốt đã tới, Lệ Dĩnh đưa Thi Thi cùng bước ra từ trong nhà, ánh nắng buổi sáng chiếu vào khiến dung nhan của họ càng thập phần rực rỡ. Lệ Dĩnh còn cảm nhận được Thi Thi run lên từng hồi, có lẽ là do hồi hộp nên giữ chặt tay Thi Thi. Ở đây mới chỉ có 6 người mà đã run như vậy. Nếu sắp tới làm hôn lễ thật lớn thì phải xoay sở làm sao.
"Thi tỷ, bình tĩnh một chút"
"Em cứ đợi tới lúc kết hôn xem có thể bình tĩnh được không" - Lệ Dĩnh lại mím môi cười thầm vì câu nói của Thi Thi. Đúng là những người trong cuộc bao giờ cũng hiểu rõ nhất.
Lệ Dĩnh đưa Thi Thi tới trước mái vòm, đứng đối diện với Kỳ Long. Sau đó cô cũng tiến đến bên cạnh Kiến Hoa. Ba mẹ Kỳ Long đứng bên chăm chú theo dõi, phút chốc mẹ của Kỳ Long lại cảm động không cầm được đưa khăn tay chấm nơi khóe mắt. Con trai bà sau bao sóng gió cũng tìm được hạnh phúc cho mình.
"Hôm nay tôi và Lệ Dĩnh rất vui mừng được ở đây làm người chứng giám cho hôn lễ của Kỳ Long và Thi Thi. Cô dâu và chú rể hãy nhìn thẳng vào nhau." - Kiến Hoa với vai trò là ngươi chứng giám, cũng là chủ hôn bắt đầu buổi lễ.
Kỳ Long nắm chặt lấy hai tay Thi Thi, đan vào nhau, từ hôm nay hai người họ sẽ vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.
"Long ca, anh có nguyện ý sẽ mãi ở bên Thi Thi, yêu thương cô ấy, chăm sóc bảo vệ cô ấy. Mãi mãi không bao giờ rời xa"
"Tôi nguyện ý" - Kỳ Long đắm đuối nhìn Thi Thi, ba năm trước khi gặp cô, anh đã mong tới ngày hôm nay.
"Thi Thi, em có nguyện ý sẽ mãi ở bên Long ca, yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, chia sẻ khó khăn, hạnh phúc, cùng anh ấy sống đến bách niên giai lão"
"Em nguyện ý" - Nước mắt rơi trên má Thi Thi, giờ phút này cô đã đợi rất lâu, giờ đây sẽ chỉ có hạnh phúc.
"Cô dâu, chú rể hãy trao nhẫn cho nhau"
Lệ Dĩnh tiến đến trước hai người họ, mở chiếc hộp son bên trong chứa đôi nhẫn cưới mà ba mẹ Kỳ Long đã truyền lại cho hai người. Kỳ Long cảm động đến run rẩy, lấy chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo lên tay Thi Thi. Thi Thi cũng nắm lấy bàn tay đã nhiều vết chai sần nhưng đầy ấm áp của anh, đeo lên đó chiếc nhẫn ấn định nhân duyên của họ. Giây phút này, Lệ Dĩnh bên cạnh cũng không cầm được những giọt lệ xúc động. Tình yêu thật vĩ đại, hôn lễ là của hai người họ nhưng trong lòng cô lại được lan tỏa một niềm hạnh phúc khó tả.
"Tôi tuyên bố, hai người đã chính thức là vợ chồng. Long ca, hôn cô dâu thôi" - Kiến Hoa nháy mắt với Lệ Dĩnh, lần đầu tiên anh làm chủ hôn, không những rất soái mà còn làm rất tốt. Lệ Dĩnh còn bí mật ra dấu hiệu ủng hộ bằng ngón tay cái giờ lên phía cạnh sườn.
Kỳ Long và Thi Thi trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc trong ngày trọng đại nhất đời họ trước sự chứng kiến của ba mẹ cùng với Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Ánh mắt Kiến Hoa và Lệ Dĩnh giao nhau, trong đáy mắt đều hiện lên tia mãn nguyện cùng hy vọng. Hạnh phúc này, liệu họ có thể có được không?
...
Hôn lễ đã kết thúc, sáu người ở bên nhau chúc mừng cho đôi vợ chồng mới cưới trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy nhà. Tán gẫu, rồi chúc tụng, rồi tâm sự...thời gian cứ thế trôi nhanh, ngẩng đầu lên thì trời đã tối, Thi Thi và Kỳ Long đã tiễn ba mẹ về Cao Hùng. Để lại Kiến Hoa và Lệ Dĩnh ở lại cùng dọn dẹp.
"Sư phụ, anh ngồi đây đi, cứ để em"
Lệ Dĩnh nhất quyết bắt Kiến Hoa ngồi ghế quan sát cô dọn dẹp. Những việc nhỏ thế này cô có thể tự làm được.
"Vậy để anh đeo nó giúp em"
Kiến Hoa lấy chiếc tạp dề treo gần tủ lạnh đeo cho Lệ Dĩnh, tiền gần ôm sát cô, vòng tay ra sau thắt nút lại thành một chiếc nơ xinh xắn.
"Tiểu Dĩnh, em rất thích những việc như thế này à?"
"Đương nhiên...Là phụ nữ phải biết nấu ăn, giặt đồ, dọn dẹp...hơn nữa làm những việc đó cũng có thể rất hạnh phúc à" - Từng làn hơi của Lệ Dĩnh theo lời nói phả bên gáy Kiến Hoa khiến anh rùng mình. Lời nói của cô tuy rất tự nhiên nói ra, nhưng từng câu từng chữ anh đều ghi nhớ trong lòng.
"Vậy sau này có thể làm vì anh không?" - Kiến Hoa lẩm bẩm trong miệng.
"Sư phụ, anh mới nói gì, em nghe không rõ?"
"Không có gì" - Kiến Hoa lại đem mấy lời đó cất vào trong, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
"Có thể nói em biết 2 ngày qua anh đã tới đâu không?" - Lệ Dĩnh vẫn thắc mắc hai ngày vừa rồi Kiến Hoa đã đi đâu, nhưng anh vẫn một mực tỏ ra thần bí không nói với cô.
"Khi nào thích hợp sẽ nói em biết."
Kiến Hoa lần lữa mãi mới chịu buông Lệ Dĩnh ra để cô rửa bát. Ánh mắt chăm chú vào công việc của cô lại mê hoặc anh. Không phải là diễn xuất, hay xuất hiện xinh đẹp với lễ phục, cô chỉ là đang đeo một chiếc tạp dề in toàn hình hoa cỏ và làm một công việc bình thường nhất. Nhưng trong lòng anh trào dâng một cảm giác khó tả, giống như cảm giác của gia đình.
...
Mọi thứ đã dọn dẹp xong mà Kỳ Long và Thi Thi vẫn chưa trở lại. Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đã tới bờ biển trước căn nhà đi dạo. Dù là mùa đông như không khí của biển cả vẫn mang lại cảm xúc khác biệt. Sự rộng lớn bao la của nó vốn xưa nay không thể trói buộc được Kiến Hoa, anh vẫn là nghiêm túc nhưng tùy hứng, lạnh lùng và lý trí.Thế nhưng cô gái trước mặt chỉ một ánh mắt, một nụ cười đã khiến anh tình nguyện bị trói buộc trong đó.
Cả ngày Lệ Dĩnh chạy qua chạy lại với đôi giày cao tới gần chục phân đó giờ hai bàn chân cô thực sự rất đau, hơn nữa cũng mỏi nhừ, có chút miễn cưỡng, không muốn tự bước đi nữa.
"Sự phụ, anh lại bế em một chút đi"
Lệ Dĩnh vẫn là được chiều mà quen, cậy mình nhỏ bé nhẹ cân lại nũng nịu bắt anh ôm cô nữa. Kiến Hoa nhanh chóng trong chớp mắt đã khiến Lệ Dĩnh nằm gọn trong vòng tay của mình, dặn dò với ngữ điệu sủng nịnh:
"Lần sau không nên đi giày cao như vậy nữa"
"Nhưng mà nếu mặc lễ phục không đi giày này sẽ không đẹp"
"Anh vẫn thấy rất đẹp"
Lệ Dĩnh vui vẻ vì lời khen của Kiến Hoa. Ý anh không phải muốn nói là dù có thế nào thì cô vẫn rất đẹp trong mắt anh sao. Như vậy là quá đủ rồi. Lệ Dĩnh như phản xạ vô định, lại vòng tay ôm chặt cổ Kiến Hoa, ghé vào ngực anh, hai mắt lại mơ hồ nhắm lại tận hưởng hương vị biển cả, cảm thụ phong vị của hạnh phúc và cảm nhận tình yêu của anh.
"Tất cả đều nghe theo anh"
...
Kỳ Long và Thi Thi đã trở về, nhìn ra bờ biển thấy bóng Kiến Hoa đang ẵm Lệ Dĩnh bước đi thỏng thả, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Long ca, anh có nghĩ hai người bọn họ cuối cùng cũng sẽ như chúng ta, được ở bên nhau không?"
"Chắc chắn, hôm nay họ đã làm người chứng giám cho hôn lễ của chúng ta. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ là người chứng giám cho tình yêu của họ".