• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Mai, Bảo! Xuống ăn dưa con_ Tiếng mẹ nó vọng lên từ dưới nhà

_ Dạ. Con xuống liền_ Hai anh em nó hét to

_ Ba mẹ định Tết này về Sài Gòn. Tụi con có muốn đi theo ko?_ Ba nó nói

_ Sao tự nhiên bà mẹ lại về Sài Gòn?_ Anh Bảo thắc mắc

_ Uhm. Ba mẹ muốn về dưới đó thăm lại bạn bè cũ. Con cũng biết là nhà mình ko còn họ hàng rồi còn gì_ Mẹ nó thở dài.

_ Con muốn lên lại Đà Lạt_ Nó đột ngột lên tiếng

_ Vậy thì con sẽ đi với bé Mai_ Anh Bảo tiếp lời

_ Thật ra ba mẹ cũng muốn ở lại nhưng năm nay tự nhiên cô chú dưới đó lại nổi hứng gọi ba mẹ xuống chơi

_ Ba mẹ cứ đi đi. Con dư sức lo cho bé Mai mà_ Anh Bảo nói vững như đinh đóng cột

_ Được ko Mai?_ Ba nó nhìn nó

_ Dạ được

_ Vậy thì ngay ngày mai, ba mẹ sẽ đi Sài Gòn. Hai anh em muốn đi lúc nào thì đi nhưng nhớ cẩn thận. Bảo nhớ về Sài Gòn sớm để bay qua Singapore. Mai nhớ đem đồ đạc đi học nhe con.

_ Dạ_ Hai anh em nó sướng rơn. Thật tình nó chẳng thik về nhà tẹo nào. Tết năm nào cũng như năm nào. Chẳng bao giờ có ko khí xuân. Nhà nó là vậy. Quanh năm suốt tháng như bình thường. Thế nên nó mới muốn lên Đà Lạt. Một phần để thoát khỏi ko khí ngột ngạt ở nhà, một phần để gặp lại bạn bè cũ.

Rồi nó và anh Bảo cũng đã đến Đà Lạt. Vào lại nhà trọ cũ...........

_ Ủa? Lệ Mai!!!_ Huyền vừa thấy nó đã nhảy vào ôm chầm nó_ Về bao giờ vậy?

_ Mới thôi. Nhà mình còn phòng ko?

_ Hết veo. Phòng mày thì còn nguyên nhưng sao lại hỏi thế?_ Nó thở dài chỉ tay vô ông anh quý hoá của nó

_ Tội anh em mày rồi. Ở chung đi, tao khuyến mãi cho cái ghế._ Huyền nháy mắt tinh nghịch

_ Haizzz. Đành vậy

Sáng mồng một Tết, ba mẹ gọi điện Happy New Year tụi nó. Cả Dương cũng gọi về từ Singapore. Tết này cậu bạn ko về nhà. Huy, Huyền, nhỏ Vy và cả những người bạn khác nữa. Ai cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho nó. Chỉ thiếu có một người. Chỉ thiếu người có khuôn mặt baby kute. Chỉ thiếu người có nụ cười toả nắng. Nó hơi buồn nhưng cũng bước ra ngoài phố chơi cùng anh Bảo. Trùng hợp thay, mồng một Tết năm nay trúng ngày Valentine. Ngoài đường, ai cũng có đôi có cặp. Nó đã ước người đi bên cạnh nó ko phải là anh Bảo mà là ai đó. Nó mân mê sợi dây chuyền người đó tặng ngay cổ. Nó mỉm cười rồi mau chóng quên đi. Hôm nay là ngày đầu năm. Nó muốn mọi chuyện thật suôn sẻ. Nó và anh Bảo nhìn rất đẹp đôi. Nói thật đấy chứ. Anh Bảo cao ráo đẹp trai, khuôn mặt hút hồn. Còn nó thì lùn vẫn hoàn lùn nhưng lại toát lên nét gì đó ngộ nghĩnh, dễ thương. Nó và anh Bảo bước vào hội chợ Tết. Hội chợ năm nay đông kinh khủng. Đi lòng vòng, nó và anh Bảo bước vào một gian hàng vớt cá

_ Đẹp quá anh Bảo ơi_ NÓ nhìn anh Bảo mắt ko chớp. Như nhận ra điều gì, anh phá lên cười

_ Mặc kệ em. Anh ko vớt

_ Đi mà. Đi mà. Anh Bảo đẹp trai, anh Bảo dễ thương......._ Nó năn nỉ

_ Thôi được rồi, điếc tai quá. _ Anh Bảo chịu thua_ Nhưng chỉ một con thôi

_ Dạ được_ Nó chớp mắt, còn anh Bảo thì thở hắt ra, làm như vớt dễ lắm vậy. Anh Bảo thò tay xuống bể cá và.........Véo........Một con cá vàng nhỏ xíu bay lên. Anh nhanh chóng đưa vợt ra hứng. Mọi người vỗ tay thán phục. Nó vui sướng cầm lấy túi cá, miệng nói

_ Anh Bảo tuyệt vời. Iu anh Bảo wá xá._ Điệu bộ nhí nhảnh của nó làm mọi người đứng gần đó bật cười. Có người còn chêm vô

_ Hai cô cậu này trông đẹp đôi gớm. Valentine trúng mồng một Tết, đi chơi vui quá rồi còn gì

_ Hahaha_ Hai anh em nó phá ra cười khi nghe những lời đó.

Đến một quầy bán sôcôla, nó và anh Bảo dừng lại. Nó muốn mua gì đó cho người bạn baby kute của nó, cậu bạn có nụ cười toả nắng

_ Chị ơi, cho em xem cái này đi_ Một thằng nhóc có lẽ trạc tuổi nó đeo kính râm, đội nón bước vô. Nhìn thằng nhóc đó có vẻ quen quen, cái giọng nói đó làm nó liên tưởng đến một người. Bất chợt, một cơn gió thoảng qua, cái áo của thằng nhóc xộc xệch làm sợi dây chuyền trong cổ bung ra. Nó sững sờ. Là sợi dây đó, y chang của nó. Nó nhận ra ngay bởi vì sợi dây ấy rất đặc biệt. Nó khẽ gọi

_ Bạn ơi.......

_ Huh?_ Thằng nhóc quay lại rồi giật mình bỏ kính ra_ Trời đất, Lệ Mai!!!

_ Hoàng._ Nó la lên

_ Sao mày lại ở đây_ Cả hai đứa cùng đồng thanh

_ Tao mới lên hôm bữa_ Nó tươi cười đáp_ Còn mày?

_ Bộ tao ở đây thì ko đi chơi Tết hả?_ Hoàng cũng cười thật tươi đáp lại_ Mua sôcôla cho ai đoá?

_ Cho........uhm........cho ai kệ tao_ Nó vênh mặt lên

_ Ờ_ Hoàng hơi bùn vì nghĩ có thể đó ko phải là mình

_ Còn mày mua cho ai đoá?_ Nó trêu chọc

_ Cho ..........._ Hoàng hơi ngập ngừng_ ày đoá_ Hoàng ấp úng nói làm nó đỏ cả mặt. May là lúc đó anh Bảo đang ở trong coi mấy món đồ chứ ko thì...........

_ THật á?_ Nó ngạc nhiên

_ Uh. Tặng mày nè. Ko kịp gói nhưng dù sao vẫn chúc mừng mày_ Hoàng nhe răng ra cười trừ

_ Cám ơn mày_ Nó thích thú cầm lấy món quà. Nó suy nghĩ một lát rồi cầm phong kẹo mới mua đưa cho Hoàng_ Tặng mày. Coi như cảm ơn tấm lòng thành của mày

_ Tao........_ Hoàng bất ngờ, xưa nay chưa ai tặng sôcôla cho Hoàng mà lại làm cho Hoàng bối rối đến thế. _ Tao muốn nói là.........._ Hoàng đang ngập ngừng thì anh Bảo bước tới

_ Hoàng hả em? ĐI chơi Tết hả?

_ Dạ_ Mặt Hoàng xụi lơ_ Cảm ơn mày nhe Mai

_ Uhm. ko có chi_ Nó có cảm giác Hoàng muốn nói với nó điều gì đó. Chỉ tiếc là anh Bảo đã phá hỏng giây phút đó. Hic hic

_ Hình như anh là kẻ phá đám thì phải_ Anh Bảo lên tiếng. Đúng quá chứ còn gì nữa

_ Ko có gì đâu. Thôi, tao đi trước nhe. _ Hoàng đỏ mặt rút lui sớm. Cũng may. Nếu Hoàng còn ở đó thì sẽ bị anh Bảo công kích chết mất. Ôi, mồng một Tết, Valentine của tui........Ôi.............

Buổi tối, nó nằm dài trong phòng, nhìn ngắm cái hộp sôcôla của Hoàng. Cái hộp màu đen, màu nó thích. Sôcôla vị rượu rum, vị nó mê nhất. Sao Hoàng biết tất cả những điều này nhỉ??? Tại khách sạn Hoàng Thư, một thằng nhóc sở hữu khuôn mặt baby kute đang nhấm nháp từng miếng trong phong sôcôla nó tặng. Vị rượu rum. Vị yêu thích của thằng nhóc. Và cả hai đang tự hỏi :" Sao nó biết vị sôcôla yêu thích của mình ta???"

Nó nhìn bâng quơ, đang nghĩ ngợi lan man thì anh Bảo bước vô phòng, anh mới đi mua đồ ăn về.

_ Ăn đi nè!_ Anh Bảo đưa cho nó hộp bánh ngọt đủ loại

_ Woa. Nhiều bánh ngon quá hén_ Nó xuýt xoa, thò tay lấy một cái bánh sừng bò rồi ngoạm một miếng to.

_ Bộ đói lắm hả?_ Anh Bảo nhìn nó cười

_ Chứ sao. Đợi anh về đói muốn chết. _ Nó tỏ vẻ ko quan tâm

_ Hêhê. Vậy thì ăn nhiều vô. Mai anh dẫn đi chơi_ Anh Bảo lắc đầu, nhìn nó ăn. Cái dáng vẻ vụng về của nó thật dễ thương_ À, cái thằng Hoàng đó nó tặng sôcôla cho em hả?

_ Dạ. Anh ăn thử đi. Chắc cũng ngon lắm. Trên bàn á_ Nó chỉ tay lên chiếc bàn đầu giường

_ Chưa ăn luôn hả?_ Anh Bảo ngạc nhiên

_ Tất nhiên chưa_ Nó vô tư trả lời. Anh Bảo định chọc nó nhưng sau khi nghĩ kĩ hơn, anh ko chọc nữa mà rút trong túi một thanh sôcôla khác đưa cho nó

_ Của thằng Đạt đó. Anh mới gặp nó ngoài chợ. Nó cũng lên thành phố ăn Tết. Nó nhờ anh gửi cho em

_ Của anh Khánh Đạt á???_ Nó há hốc miệng

_ Uh.

_ Em ko ăn đâu_ Nó nói, nhưng ko ngờ rằng

_ Vậy anh ăn nhe_ Anh Bảo bóc ra ngồi ăn ngon lành trước con mắt kinh ngạc của nó_ Sao??? Em ko ăn mà

_ Ơ, trả đây. Huhu. Anh ko có quà nên ăn của em chứ gì. Huhu._ Nó đòi lại thanh kẹo trong tiếng cười khoái trá của anh Bảo. Hai anh em cứ thế đùa giỡn cho đến khi nó đau bụng quá phải chui vô toilet mới thôi. Hic hic. Rõ khổ. Thế là mồng mọt tết đã trôi wa. Và đây là ngày Tết vui nhất, ngày Valentine ngọt ngào nhất mà nó từng trải qua. Nó ôm bụng nhăn nhó nhưng vẫn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK