_ Thư này, hay là em về trước đi, cứ để anh Hoàng ở lại đây cũng được, nhìn em mệt mỏi quá._ Nó thấy thương cho cô bé
_ Cũng chả sao. Mai em cúp cua một buổi cũng chả thấm vào đâu đâu. Chị cứ đi nghỉ đi_ ơ, hay nhỉ. Thằng Hoàng nằm chễm chệ trên cái giường của nó rồi thì ngủ đâu được hả?
_ A, em quên mất. Anh Hoàng nằm đây........._ Nhỏ Thư chợt nhớ ra
_ Thôi kệ nó vậy, chị không sao đâu. Hay chị cứ ở đây với em nhé
_ Vâng. _ Nhỏ Thư cười tít mắt
_ Nhưng còn mẹ em?_ Nó nhìn Thư vẻ hơi dò xét
_ Chắc không sao đâu. Để em gọi mẹ nói ảnh ngủ bên đây là được thôi. Chắc mẹ em cũng không nghĩ gì nhiều đâu.
_ Ừ. _ Nó nói. Sau đó thì cả hai tự chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình. Lát sau,nhỏ Thư đột ngột lên tiếng
_ Chị Mai nè, chị thấy anh Hoàng em sao?_ Nhỏ Thư chớp chớp mắt
_ Sao là sao?_ Nó tròn mắt hỏi lại
_ Thì chị thấy ảnh dễ thương, hiền lành, cộc cằn, xấu tính hay đại laọi là cái gì đó đó suy nghĩ của chị về ảnh á
_ Uhm....Thực tình chị không phải là người sống nội tâm lắm nên không hay suy nghĩ về mí cái này. Theo những gì chị nhận định từ hai ngày đi lao động và học hôm nay thì chị cảm thấy anh Hoàng em.................._ Nó ngập ngừng làm nhỏ Thư hỏi dồn
_ Sao hả chị?_ Giọng nhỏ Thư tò mò thấy rõ
_ Anh Hoàng là người rất đẹp trai.
_ Cái này em biết. Tính cách của ảnh cơ
_ Anh Hoàng em có vẻ hơi nóng tính. Qua cái ngày lao động thôi thì nó có vẻ hơi bị gia trưởng. Chả thèm làm gì cả. Đợi đưa việc ới làm qua loa. Nhưng cái cách nó nói chuyện với con gái thì thật khác xa với những gì chị nghĩ. Chắc chỉ với chị nó mới cộc cằn vậy
_ Không có đâu. Ảnh rất dễ thương mà_ Nhỏ Thư lên tiếng bênh vực anh trai mà cứ như bênh người iu làm nó không khỏi phì cười
_ Uh. Nói chung thì chị chưa thể nào nhận xét chính xác được. Chỉ là cảm nhận của chị hai ngỳa nay thôi hà
_ Có thế chứ. Mà thôi. Chị nằm ghế đó nghỉ tạm đi, mai còn đi học. Mai chắc anh Hoàng khoẻ rồi thôi.
_ Uh. Vậy chị nằm đó nhé. Có gì thì em cứ gọi chị nhe. Không sao đâu mà_ Nó có vẻ mệt mỏi
_ Vâng. Em cũng muốn nghỉ một tẹo. _ Nhỏ Thư tự nhiên ngáp một cái rõ to rồi leo lên giường ngồi cạnh anh trai mình
Đêm đó, trong căn phòng bé nhỏ của nó có ba con người đang ngự trị. Một là nó. Hai là nhỏ Thư. Ba là thằng bạn đáng ghét ngồi cạnh mình trong lớp.......Nó đã mơ một giấc mơ thật lạ. Nó mơ thấy cái thằng đáng ghét đó, thấy Huy, thấy Dương và thấy cả nhỏ Thư nữa. Một giấc mơ màu hồng thật lạ. Mà cũng thật đẹp.........
Sáng hôm sau, nó thức dậy hơi trễ. 6h nó mới chịu mở mắt. Nó thấy mình đang nằm trên giường còn Hoàng và nhỏ Thư thì biến mất tiêu, Không hiểu ai đã đắp chăn và đặt nó lên giường nhỉ?Chợt, cửa phòng nó bật mở, thằng bạn bên phòng B6 bước vô.
_ A, dậy rồi hả mày? Sao rồi, hôm qua thức khuya mệt quá hả?
_ Uh, hơi mệt thật. Hoàng và nhỏ Thư đâu rồi Dương?_ Nó hỏi giọng vẫn còn mệt mỏi và hơi sụt sịt. Chắc tại hôm qua dầm mưa nên cảm luôn rồi.
_ Nhỏ Thư và Hoàng về từ 5h30 rồi. Hoàng đã khoẻ nên nó chở nhỏ Thư về nhà, còn nó thì chắc là sẽ đi học thôi
_ Ờ, chắc là nhỏ Thư đắp chăn cho tao đây mà. Con bé dễ thương ghê.
_ Thôi, mày sửa soạn đi, lát qua tao chở đi học_ Giọng Dương chợt đổi tông, nó cỏ vẻ hơi đượm buồn
Bên phòng B5, suy nghĩ của một chàng trai thật rắc rối.” Lúc năm giừo rưỡi, nhỏ Thư dặn mình để cho Lệ Mai ngủ. Nhưng mà khi mình nhìn thấy Mai ngủ trên cái ghế đó, thật sự mình cảm thấy không đành lòng. Cảm giác khó chịu thật. Đành phải bế nó lên giường chứ sao. Đã vậy nó còn than lạnh nữa chớ! Mà không biết tại sao cứ mỗi lần đối diện với nó là mình lại mềm lòng. Không thể đối xử khác hơn. Sao Mai lại không nhận ra đó là cái chăn của mình nhỉ? Chăn của Mai hôm qua thằng Hoàng làm ướt nhẹp rồi còn đâu!”
_ Dương ơi! Đi học đi!_ Nó réo Dương to ơi là to làm ai đi ngang qua cũng bụm miệng cười
_ Nghe rồi. Chờ tí. Làm gì mà hét toáng lên vậy hả? Mới sáng sớm_ Dương càu nhàu. Tự nhiên phá ngang dòng suy nghĩ của nó.
_ Hì hì. Thì mày kêu tao qua mày chở đi mà. Đi đi tao sẽ mua đồ ăn sáng ày_ Nó cười dụ khị cậu bạn
_ Ok. Nhưng đợi đến ra chơi đi. Mày biết mấy giờ rồi không mà sáng với chả trưa_ Nó nhìn vội đồng hồ
_ Á chết. 7h kém 20 rồi. Chạy lẹ đi Dương ơi_ Nó hối thúc. Ngoài đường, Dương phóng xe như điên khiến nó la oai oái.
Trong lớp, Hoàng đã ngồi sẵn vào chỗ của mình. Nhìn Hoàng có vẻ trầm ngâm. Hoàng đang suy nghĩ lại về ngày hôm qua. "Tại sao mình lại nằm mơ thấy con nhỏ đáng ghét đó nhỉ. Nó là gì chứ. Sao lại mơ thấy mình đau khổ khi nó ra đi. Rồi lại sung sướng khi được nắm chặt bàn tay nó. Là mơ hay là thật mà đôi tay nó thật ấm áp."
_ Ey, khoẻ chưa mà đã đi học?_ Nó nhảy ra trước mặt Hoàng làm cậu bạn giật mình
_ Tao khoẻ ròi. Cám ơn hôm qua đã cho tao ở phòng mày
_ Hì hì. Hôm qua mày làm gì mà ở trong ngõ đó vậy? Lại còn dầm mưa nữa.
_ Không có gì_ Hoàng đang lảng tránh
_ Khai thật đi. Mày bị bồ đá hả?_ Nó lại tò mò nữa rồi
_ Không phải chuyện của mày_ Hoàng hét lên. Hoàng thật là nóng tính. Có vậy thôi mà cũng hét lên với nó. Thấy vậy, Huy nhảy vào bênh
_ Mày làm gì mà hét lên với Lệ Mai vậy?_ Huy nhìn Hoàng mắt nhíu lại
_ Không phải chuyện của nó._ Hoàng vẫn chưa hạ giọng
_ Là chuyện của Như à?_ Huy hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoàng
_ Uh. Cô ấy sẽ đi Mý, với một người khác tên Hà._ Giọng Hoàng như muốn khóc_ Tao thật sự không biết phải làm gì cả
_ Mày thật là. Có đáng để hét lên với Lệ Mai vì một đứa con gái không chung thuỷ không hả Hoàng?
_ Nhưng không phải chuyện của nó._ Hoàng lại giận dữ khi nhắc đến Lệ Mai
Vào tiết, Hoàng giữ cái kiểu ngồi sát mép bàn bên kia, cách càng xa với Lệ Mai càng tốt. Cậu bạn vẫn chả chịu chép bài, lần này, Hoàng ngồi vẽ, những nét vẽ phác về cô gái rất đẹp trong kí ức Hoàng, và cũng rất nhat nhoà trôi theo làn mưa của ngày hôm qua. Hoàng vẫn chưa thể nào quên Như. Cái con người thật của Hoàng không cho phép Hoàng quên Như, hay nói chính xác hơn là Hoàng chưa sẵn sàng để quên Như. Tình cảm giữa họ vẫn còn sâu nặng lắm. Ba năm quen nhau, chưa một lần cãi vã. Tại sao Như lại làm thế với Hoàng? Tại sao chứ. Lúc đó mắt Hoàng đã ngấn nước lúc nào mà không hay. Chỉ có nó, con bé ngồi cạnh là nhận ra cái cảm giác trong con người Hoàng. Nó rút vội tờ khăn giấy dúi vào tay Hoàng, rất nhanh, không ai phát hiện ra. Nhưng cái bản tính kiêu kì ngăn Hoàng nhận tờ giấy đó. Hoàng vò lại, để lại bàn cho nó. Nó sững sờ.
Lúc cuối giờ, nó hẹn Hoàng ở lại nói chuyện. Lúc mọi người trong lớp về hết, nó mới bắt chuyện
_ Hoàng nè. Tao thấy mày lạ thật đó. Tao không biết tại sao mày giận tao. Nhưng tao tin là không phải mày ghét tao chứ
_ Nếu đúng thế thật thì sao?_ Hoàng vẫn lạnh tanh. Nó chết lặng
_ Sao cơ?
_ Mày tưởng tò mò, tọc mạch chuyện của người khác là hay lắm hả? Mày nghĩ mày là ai mà đụng vào chuyện của tao? Mày thì có liên quan gì? Chẳng qua là cho tao ở nhờ ngày hôm qua thôi thì có gì to tát chứ. Hay là mày cần tiền tao trọ ngày hôm qua?_ Hoàng nói những điều sỉ nhục nó. Nó không biết nói gì hơn. Chỉ đứng khóc
_ Đừng có xía vô chuyện của tao.
_ Sao, tao nói đúng quá hay sao mà khóc?_ Nó chạy ào ra khỏi cửa, tông vào một ai đó mà nó cũng chẳng để ý nữa.
Lúc này, nó thật cảm thấy mình rỗng tuếch và vô dụng. Tại sao lại khóc về một thằng con trai chứ. Nhất là cái thằng đáng ghét tên Hoàng chưa bao giờ nói được với nó một câu dịu dàng kia chứ. Ở ngoài cửa, cái người mà nó tông phải xông vào lớp đánh Hoàng một cú ra trò.
_ Mày nghĩ gì mà lại nói những lời đó với Mai hả? Mày có còn là con người không?
_ ............................Sao mày ở đây?_ Hoàng hỏi bâng quơ
_ Mày trả lời tao nghe coi. Như là gì mà mày lại đối xử với Mai thế chứ?
_ ........... HUY à, tao..........
_ Mày có biết hôm đó ai phát hiện ra mày không hả? Mày có biết ai ày mượn áo, ai ngồi chăm sóc ày, canh ày ngủ cả đêm không hả? _ Huy hét lên, giọng nói giận dữ vô cùng. Hoàng choáng người, cả người Hoàng rũ xuống
_ Sao cơ?..........Lệ Mai?_ Huy vẫn đang nắm áo thằng bạn. Lúc bấy giờ Huy mới nới lỏng tay
_ Mày thật vô ơn quá mà. Mày không biết nó đã lo lắng ày biết chừng nào đâu. Dẹp quách cái sĩ diện của mày qua một bên đi. Nếu tao không quên cuốn vở mà quay lại thì không biết chuyện này sẽ đi đến đâu đâu nhỉ!_ Huy vẫn cái giọng mỉa mai, tức giận
_ Cảm ơn Huy đã kể hết cho tao. Tao biết phải làm gì rồi
_ Mày biết tại sao tao lại chơi với mày không?_ Huy hỏi lơ đãng_ Vì tao tin mày, tin mày sẽ không làm Lệ Mai buồn thêm một lần nữa. _ Huy nhìn Hoàng mỉm cười khích lệ. Huy huých vào vai cậu bạn rồi cả hai cùng chạy khỏi lớp.
Buổi chiều, ở phòng B5, nó vẫn đang ngồi khóc ngon lành thì một người đẩy của bước vào. Nó nói nhỏ
_ Đi đi Dương. Tao không sao đâu mà. _ Nó vẫn khóc nấc. Tiếng khóc của nó làm người kia cảm thấy đau lòng quá
_ Tao thật sự xin lỗi mày._ Giọng Hoàng vang lên làm nó giật mình quay lại._ Tao không biết mày chính là người đó. .........................Tao chỉ muốn nói rằng tao rất vui khi có người bạn như mày?
_ Sao cơ?............_ Nó hết khóc, ngạc nhiên nhìn cậu bạn
_ Mày tha lỗi cho tao nhé. Đáng ra tao không nên xúc phạm mày như vậy. Mày muốn gì tao cũng sẽ làm để chuộc tội
_ Uh. Mày nghĩ được vậy là vui rồi. Nhưng mà nhớ nhe. Làm gì cũng được đó_ Nó nhanh chóng trở lại vẻ tinh nghịch thường ngày, cái giọng sụt sịt của nó làm Hoàng cảm thấy có lỗi
_ Được mà._ Hoàng chắc như đinh đóng cột
_ Uh. Tao tin mày. Bây giờ thì tao muốn đi dạo một lát, mày............về nhé
_ Uh...........Tao chỉ muốn nói thêm rằng........._ Hoàng hơi ngập ngừng
_ Gì hả?_ Nó chớp đôi mắt tò mò
_ Cảm ơn mày vì đôi tay rất ấm áp_ Nói xong, Hoàng quay lưng đi luôn, che đi cái khuôn mặt đang đỏ của mình. Và cũng vì vậy mà Hoàng không thấy được cái nụ cười dễ thương trên khuôn mặt lonh lanh nước mắt của nó.