Ta ôm lấy cánh tay hắn, năn nỉ ỉ ôi:
- Huyền Vũ ca ca à, một ngày, một ngày thôi nhé, huynh nhìn con chúng ta kìa...
Huyền Vũ có vẻ rung động trước hành động của ta lắm, hắn run run từng đợt mỗi khi nhìn từng đứa con của ta. Thế nào, đủ thuyết phục chưa? Ta tin chắc chắn hắn sẽ nghe lời ta ngoan ngoãn ở lại đây thôi. Ta là thiên tài mà ha ha...
- Muội vẫn phải trở về, còn bọn chúng,... Sau này khi ta và muội sinh chúng sẽ có thời gian âu yếm chúng thôi.
Ta đỏ mặt. Ai sinh con với hắn chứ. Ế, nếu không phải là ta sinh thì sao giờ chúng đứng trước mặt ta đây. Oa oa, không biết, không biết đâu... Ý nghĩ đen tối vừa lướt qua đầu...
Ôi... Trong sáng của ta đâu mất rồi...
Cốc
- Thiên Thanh Vân, muội có nghe ta nói không hả?
Ta xoa đầu, ánh mắt vô(số) tội nhìn hắn gật đầu như bổ củi ( không tin hả? Đưa củi đây ta bổ cho ha):
- Muội biết, muội biết rồi mà,... Ta sẽ ở đây thêm một ngày nữa nha
Cốc...
Ta nói gì sai hả????
Thoả thuận rõ ràng như thế rồi mà.
- Huyền Huyền, phụ thân con đánh ta hu hu
Huyền Huyền dễ thương ôm lấy ta an ủi:
- Mẹ ngốc như thế cha đánh là phải.
Ta thấy ai đó gương ngón cái khích lệ.
- Huyền Đức, con-thấy-thế-đúng-không?
Ta xem con dám hừ hừ...
- Thôi mẹ cứ để cha đánh đi, bình thường mẹ toàn bắt nạy cha thôi.
Nếu nghe nửa câu đầu ta tức xì khói thì sang nửa câu sau ta bật cười ha ha. Thế mới đúng chứ ha ha ha...
- Huyền Vũ, con về viết cho ta 200 bản kiểm điểm từ nay con không nói dối nữa....
- a, phụ thiên... Con con...
Ồ, lại một ông chú Huyền Vũ nữa. Ái chà, sau 1500 năm hắn đẹp trai hơn nhiều nha. Ta chạy mau đến ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn ca thán:
- Rắn chắc, không tệ a.
Mọi người:
-...
Ta nói gì sai hả?
Huyền Vũ túm lấy cổ áo ta kéo ra ngoài lồng ngực ông chú Huyền Vũ, không nhanh không chậm rơi vào ngực hắn. Hay hắn ghen. Xuy xuy, ghen cái thá gì chứ? Ghen vs chính mình à?
- Ta của 1500 trước đã như thế này sao?
Trời đất, ông chú còn không nhớ nổi mình đã như thế nào nữa hả?
Huyền Vũ nói:
- Chúng ta phải trở về, nếu không thì nàng và ta sẽ phải tan biến mãi mãi. Xin huynh hãy giúp ta.
Ông chú vỗ vai Huyền Vũ, hai người như cặp sinh đôi vậy... Ay da ta lại nói ngu rồi họ là một không giống nhau mới là lạ.
- Yên tâm đi. Chúng ta sẽ giúp hai người an toàn trở lại.
- Chúng ta? Huyền Vũ hỏi lại.
Ông chú Huyền Vũ đáp
- À bao gồm cả nàng. Vân nhi...
Ta mừng quýnh lên khi nhìn thấy nàng:
- A a a, nàng ơi, nàng phải đưa ta về sao? Nhưng ta chả muốn tí nào cả... Ta muốn ở đây...
Huyền Vũ giữ ta lại. Hắn mà không giữ ta, ắt là ta sẽ bay đến bên Thanh Vân kia rồi.
- Ta e không được rồi. Dù ta rất muốn nàng ở lai đây nhưng vì nàng là quá khứ của ta, ta là tương lai của nàng là không thể rồi.
Nàng biết rồi đấy, không có nàng thì sao có ta. Giờ ta mong nàng quay về.
Ta thất vọng tràn trề. Về thì về. Chẳng là còn vương vấn mà thôi.
-Ta và Vũ đã vẽ sẵn pháp trận rồi, hai ngươi theo bọn ta.... Đây rồi, hai người vào đi.
- khoan đã...
Ta đi gần tới Huyền Huyền hôn lên má phúng phính của nó một cái và ôm Huyền Đức that chặt.
- các con ở lại ngoan nha. Tạm biệt, mẹ sẽ nhớ con nhiều lắm.
Hai đứa lí nhí nói:
- chúng con cũng nhớ mẹ nhiều...
Ta đi đến bên Thanh Vân, ôm nàng cùng ông chú điển trai kia:
- ta cũng sẽ nhớ hai người.
Sụt sùi. Ta oà khóc, Huyền Vũ ôm ta vào lòng, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi hô to:
- Đa ta.
Mảng sáng thất sắc bao quanh hai người chúng ta ngày một đậm đặc, giờ là lúc quay trở về rồi.