"Sao chàng không trả lời ta? Chàng không yêu ta phải không? Ta biết người chàng yêu thương là nàng ấy. Ta có gì không bằng nàng ấy? Ta cao quý hơn nàng ấy nhiều. Xin chàng nghĩ lại đi... Xin chàng đó.."
" Chàng không yêu ta. Ta sẽ thành toàn cho hai người. Ta sẽ không trở về đâu... Ta không muốn ở nơi có chàng. Tim ta đau lắm..."
............................................................................
Ta đã mơ thấy có ai đó. Sao tim ta đau lắm. Đã có người mà ta van nài. Ta đau lòng, nhưng đó không phải là việc quan trọng. Ta giờ phải thực hiện kế hoạch thôi. Kế hoạch giải cứu gia đình mình. Ta là ai chứ, kẻ nào dám đụng đến cha mẹ ta. Ta quyết không tha. Nhưng trước hết ta phải về nhà đã. Vậy là ta đi về phủ. Không chính xác là độn thổ về phòng ta, lấy nữ trang ra mặc. Rồi lén lút tìm về đại sảnh. Cha ta giật mình nhìn ta. Mẹ ta rưng nước mắt. Ta gọi một tiếng:
- Cha, mẹ nữ nhi đã về.
Mẹ ta xúc động muốn chạy đến ôm ta nhưng cha ta cản lại. Cha ta chỉ lạnh lùng níu tay mẹ, không cả nhìn ta một lần thờ ơ nói:
- Ngươi về đây làm gì? Ta đuổi ngươi rồi, nhà này quá nhỏ bé để chứa ngươi. Ngươi đi đi...
Ta nói:
- Cha, cha nghe con nói đi mà... Hoàng đế giờ bị ma vương điều khiển rồi, cha ơi xin cha tin con đi, con nói thật mà... Hắn sẽ ra tay với gia đình ta...
Ta nhìn cha, đau lòng. Cha có lẽ mất lòng tin vào ta rồi. Vậy là ta phải làm sao mới được cha tin đây. Ta đảo mắt nhìn xung quanh, hóa ra huynh trưởng Vũ Lôi đã đến từ khi nào rồi.
Ta đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn mẹ ta, bà nói:
- Vũ Trọng... chàng nghe con nói đi... Thiên Vân, con đừng quỳ nữa đứng lên đi con...
Ta vẫn không thấy ông nói gì. Ta cứ quỳ cho đến khi nào ông đồng ý thì thôi. Nhưng ta đành thất vọng rồi. Ta nhẩm tính ông chắc sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Vì vậy phương án 1 ta sẽ dùng mê thuật đưa mọi người lẩn đi đến khi ổn định thì thôi.
Nhưng mà khi hết tác dụng thì hậu quả ta không dám nghĩ đến. Phương án hai, ta sẽ nói hết tất cả về sức mạnh của ta nếu ta muốn hù dọa cha mẹ ta phát khiếp luôn. Phương án ba, dùng máu để bảo vệ họ. Thôi tuy ta mất máu còn hơn để họ bỏ mạng. Vậy quyết định thế đi.
- Thiên Vân, muội về rồi...
Nhị huynh Vũ Thiên Huyền, nâng ta dậy hỏi han. Ôi gặp được người đồng minh ta sướng hết cả người. Ta thủ thỉ:
- Ca ca... Hoàng đế bị ma vương...ca ca phải tin muội phải tin muội...
- Ừ. Ta tin muội
Ta chuyển hướng nhìn đệ đệ 5 tuổi hỏi:
- Vũ Trung, đệ có tin tỷ không?
Nó ôm ta trả lời:
- Có ạ. Tỷ đừng đi đâu nữa nha...
Ta lại chuyển hướng tiếp nhìn Đại Huynh. Nhưng đáp lại ta chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng y như cha ta vậy. Huynh gia trưởng giống cha quá mức luôn. Ta biết bao giờ ta bỏ tất cả thành quả ta tạo dựng thì cha và huynh ấy mới tha thứ cho ta. Ta buồn lắm. Ta vịn vào nhị huynh, vì lúc nãy quỳ lâu ê chân mà. Vậy là chỉ còn cách dùng máu cùng ít thuật thôi.
Cha ta cất tiếng nói:
- Thôi không ai nghe chuyện của ngươi đâu, đi đi...
- Cha con nói thật mà. Ngay cả nữ nhi cha cũng không tin ư?
Ta khàn khàn nói tiếp. Và ông lại bực tức, ta nghe giọng ông run run:
- Ma vương vì ai? Vì gia đình ta ư? Xàm ngôn
- Vì con, vì con. Hắn muốn nuốt linh hồn con muốn con vạn kiếp bất phục. Con không muốn liên lụy gia đình.
Nói rồi ta xoay người đi ra khỏi cửa. Ngoái đầu nhìn lại, ta thấy mẹ ngã vào lòng cha than khóc. Huynh thở dài. Ta đưa tay ôm mặt, hóa ra ta đã khóc từ lúc nào.
Ta nức nở, nhị huynh ôm ta vào lòng an ủi:
- Đừng khóc, Thiên Vân à, ma vương, ta và muội sẽ đối mặt. Nhưng muội biết ma vương bên hoàng thượng từ lúc nào ai nói cho muội nghe? Ta nhớ là không thể có người biết mà...
Ta hoàng hồn. Huynh ấy cư nhiên biết mọi chuyện. Huynh ấy lúc này sao xa lạ quá vậy? Ta gượng gạo hỏi:
- Rốt cuộc huynh là ai? Tiên nhân hay quỷ nhân?
Ta thấy huynh ấy mỉm cười cúi gập người chào ta thật lạ:
- Kính chào thiên nữ, Thần là Huyền Vũ.
Ta xỉu. Ta xỉu thật đó.
- Thần là Huyền Vũ.
Trời ơi nhị huynh yêu quý nhất của ta là gián điệp của thiên đình. Hắn là Huyền Vũ, một trong Tứ Phương Thần cai quản bốn phương, vang danh thiên giới. Ta vẫn hay nghe Diêm Vương nói tin về thiên đình đều đặn mà nên ta rất mong được gặp Tứ Phương Thần nhưng giờ thì khác rồi. Ôi thật là không thể tin được. Ai đã yêu thương ta trước đó đây, ai luôn an ủi ta, chăm sóc ta, ai đã dạy ta đạo nhân nghĩa ở đời đây? Là hắn ta hay là huynh ấy? Không không ta mơ, mơ mà.
Ta chỉ tay vào huynh ấy run rẩy:
- Huynh... Nhị huynh của ta đâu? Trả huynh ấy cho ta...
Huyền Vũ nửa cười nửa không:
- Ta là nhị huynh kiếp này của thiên nữ.
Ta lùi ra sau mấy bước, nhưng vấp phải hòn đá, theo quán tính ngã ra phía sau. Nhưng Huyền Vũ nhanh tay túm lấy tay áo ta kéo lại. Còn ta thì sa vào lồng ngực của hắn. Xa lạ quá. Ta vội ngước nhìn dung nhan hoàn mĩ của hắn. Càng nhìn càng thấy ghét mà.
Huyền Vũ, Huyền Vũ, Huyền Vũ...
Hắn là Huyền Vũ thì ai sẽ là Vũ Thiên Huyền nhị huynh. Ta bỗng có cảm giác bị bỏ rơi, không nói gì hết ôm mặt khóc thật to. Huyền Vũ ôm ta vào lòng vỗ lưng ta như trước kia, an ủi ta. Ta lại càng gào to hơn.:
- Trả nhị huynh cho ta, huhu...huhu...
Hắn rút ra một chiếc khăn tay, ta nhìn trên đó có thêu chữ Huyền Vũ mềm mại. Hắn lau nước mắt cho ta, nói:
- Nín đi... Nào nín nào... Đừng khóc nữa.
Ta nức nở, ôm Huyền Vũ.
Bỗng ta nghe có tiếng bước chân ai đến đây, ta cũng cảm thấy cái ôm của Huyền Vũ cứng nhắc, hắn vội vàng buông ta ra. Ta quay đầu nhìn. Bước đến là một nam tử rất anh tuấn, hắn cúi đầu nhìn ta:
- Huyền Vũ, ngươi đang xúc phạm thiên nữ đấy, buông người ra. Thiên nữ, thần là Thanh Long, thần chịu trách nhiệm việc Ma Vương hoàng đế.
Ta sững người, Thanh Long này sao mang đến cho ta cảm giác lạ kì, có tức giận, có đau, không giống như ở bên Huyền Vũ. Ta tự nhiên ôm chặt lấy Huyền Vũ không rời. Ta cất tiếng hỏi hắn:
- Ta là thiên nữ ư? Ta sao bị hạ trần? Hãy nói cho ta biết.
Thanh Long lãnh đạm nhìn ta, hắn luôn nhìn ta cung kính, tôn trọng. Hắn nói:
- Thiên nữ chưa trải hết kiếp phạt. Người không nên biết làm gì, xin thứ lỗi cho thần. Huyền Vũ, ngươi biết mình có nhiệm vụ gì, đừng để việc này xảy ra.
Huyền Vũ, buông ta ra, tay nắm chặt, nói dõng dạc:
- Thanh Long, ta biết. Ngươi đi làm nhiệm vụ của ngươi đi. Thiên nữ, xin lỗi người.
Ta có dự ảm chẳng lành, bất giác lùi lại phía sau, hoảng loạn nhìn hai người. Một làn khói hồng ôm lấy thân thể ta, ta bỗng thấy mệt mỏi, chân mềm nhũn, vô lực ngã xuống. Huyền Vũ đỡ ta. Ta còn mờ mờ bóng Thanh Long xa dần. Và rồi ta mê man ngất đi. Khi tỉnh dậy ta không còn nhớ chút gì về chuyện đó.