Thôn dân trong Hà Tây thôn hầu như đều dựng cái hiên tre ở mặt trước của nhà mình làm nơi ngồi uống trà, tiếp khách, mặt sau thường có mấy gian con con, một là nhà xí, hai là gian để tạp vật, nhà nào có nhiều hài tử, ở phòng sau sửa sửa, nới nới một chút là có chỗ cho hài tử ở.
Đinh gia tộng cộng có bốn gian chính, hai gian ở phía đông là chỗ của Đinh nữ nhị và Đinh nữ tam, gian đầu phía tây là chỗ của Đinh bà và Đinh lão, gian còn lại chính là nơi Đinh gia ăn cơm.
Sau gian nhà ăn cơm không có phòng ngủ, mà là một cái sân rộng, bên trong còn đào cái giếng, cạnh sân có phòng bếp, có phòng tạp vật, còn có phòng của Đinh Tiểu Tử, phía Bắc là nơi dựng nhà xí và chuồng heo.
Hiện tại, Đinh Gia Hòa nhìn thấy ngoài hiên có mười mấy thẩm bá đang hút thuốc nói chuyện phiếm, và khá nhiều người trong thôn tụ lại xem náo nhiệt.
Những người này, sợ là đều đang chờ mình…hiểu ra, Đinh Gia Hòa cũng không hề sợ hãi, như cũ bước về phía trước, nàng tới gần, lại phát hiện Đinh lão đang khóc lóc kể lể với thẩm bá, nhà ăn đã thu dọn sạch sẽ thức ăn nàng đạp đổ, một nữ nhân họ hàng của Đinh gia am hiểu làm mộc đang ở đằng kia sửa chữa lại cái bàn với Đinh bà.
Cái bàn bị Đinh Gia Hòa chém một nhát, sau lại bị đạp một cái, bàn bát tiên làm bằng gỗ hiển nhiên chịu không nổi, hỏng luôn.
"Con súc sinh, mày còn dám trở về!" Có vẻ Đinh lão có một đám thẩm bá họ Đinh chống lưng, liền quên đi việc lúc trước mình bị dọa thế nào, đứng lên, lão hận Đinh Gia Hòa đến nghiến răng ken két.
Quỷ đòi nợ này không biết thế nào, bắt đầu từ hôm qua trở về cứ như là một người khác tráo vào, hôm nay nháo lớn như vậy đã khiến nhà bọn họ mất hết mặt mũi….Nó thế nào mấy hôm trước không bị chết đuối quách đi cho rồi. Thật đúng là thứ Tang Môn Tinh sống dai như đỉa.
Nghĩ đến việc lúc trước, trong mắt Đinh lão lóe lên oán độc.
Trưa nay Đinh Gia Hòa cướp trứng gà, đá cái bàn, đám người Đinh gia đều ngây ngốc.
Bọn họ hết sức kinh hách, nhất là phu lang vừa mới vào cửa – Văn An trực tiếp khóc toáng, ồn ào đòi đi huyện thành ở. Đinh Thành Tài vẫn đi làm ở Huyện Thành, tuy nói đi tới Huyện Thành chỉ mất nửa canh giờ, nhưng ả không kiên nhẫn mỗi ngày đi qua đi lại nên đã thuê một cái phòng ở Huyện Thành.
Lúc trước khi Văn An nguyện ý gả cho Đinh Thành Tài - nàng ta đã đáp ứng với Văn gia, là về sau sẽ lên Huyện Thành ở. Bởi vì Văn tú tài phải đọc sách thi cử nên Văn gia cũng không có bao nhiêu tiền, tuy vậy Văn An vẫn được nuông chiều tới lớn, cho nên y càng không muốn hầu hạ mẫu phụ nông thôn của thê chủ.
Ý đối với hoàn cảnh Đinh gia đã rất không vừa lòng, bây giờ lại bị Đinh Gia Hòa cầm đao dọa, làm sao không hận không thể lập tức lên huyện thành ở?
Tân phu lang mới vào cửa một ngày đã lập tức muốn đi, Đinh lão cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhưng Văn An quyết tâm đi, lão lại vô pháp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai thê phu tam nữ nhi thu thập đồ đạc rời đi. Ngay từ đầu Văn An không hề tính toán ở lại nông thôn, của hồi môn, giường tủ, đệm chăn đều để lại Huyện Thành, căn bản không phải thu dọn nhiều.
Đinh lão dọn dẹp đồ ăn trên mặt đất xong, lại tiễn nữ nhi, sau đó liền vội vàng thương lượng với Đinh bà một phen, kêu thẩm bá Đinh gia tới hết, quyết định phải hảo hảo giáo huấn Đinh nữ đại một trận.
Hà Tây thôn có mấy gia đình, họ Đinh đã chiếm mười mấy hộ, người dân ở đây trên cơ bản đều có quan hệ họ hàng với Đinh bà. Đinh lão đi ra ngoài khóc lóc một vòng, khi trở về đã dẫn theo mấy người này.
Tuy rằng những người này nghe từ miệng Đinh lão biết được những chuyện Đinh nữ đại làm, nhưng thật ra lại vẫn chưa tin tưởng. Đinh nữ đại là người thế nào bọn họ đều rõ ràng, trầm mặc thật thà nhất trong thôn ấy chứ, ngày thường bị đánh cũng không biết mách lại, trong đám người này có mấy người sấp sỉ tuổi Đinh nữ đại, khi còn nhỏ cũng không ít lần bắt nạt nàng, tỷ như bắt Đinh nữ đại vất vả cắt cỏ cho heo bọn họ ăn, lại tỷ như đẩy nàng té xuống mương...
Thế mà bây giờ Đinh nữ đại dám cầm đao dọa mẫu phụ? Chuyện đùa?
Cái bàn kia phân nửa là chính Đinh đồ tể tức giận cầm đao chém đi.
Mấy người này đứng trước hiên nói chuyện thật rôm rả, mãi cho đến khi nhìn thấy Đinh Gia Hòa cầm đao đi tới.
Người thì vẫn là người kia, nhưng không biết tại sao nhìn thấy Đinh nữ đại, bọn họ nhịn không được đánh cái rùng mình…
"Đinh nữ đại, ngươi đã trở lại!" Một thanh âm vang lên, đi kèm với thanh âm này là một bà lão gầy guộc, tay cầm cái tẩu thuốc phiện thật dài đi ra, bà ta cau mày nhìn Đinh Gia Hòa.
"Vâng." Nàng nhận ra bà lão này, bà là muội muội của tổ mẫu, là thẩm của Đinh đồ tể, mà Đinh nữ đại phải gọi một tiếng tổ mẫu. Nhân sinh thất thập cổ lai hi, vị tổ mẫu Đinh gia này cũng đã hơn bảy mươi, ở trong thôn xem như là người già nhất, cho nên cũng tự xem mình là người chủ trì đại cuộc.
Bà ta nhìn Đinh Gia Hòa rồi hừ lạnh một tiếng, lại thong thả ung dung hút thuốc, tiếp tục hỏi:
"Đinh nữ đại, chính ngươi đã đập vỡ chén đĩa kia? Cái bàn kia cũng là ngươi chém? Nghe nói, ngươi còn cướp đồ?"
"Nhị thẩm, không phải nó thì là ai, trong nhà có mấy cái chén đều bị nó đập hết, còn cái bàn kia, cái bàn tốt như thế nó cũng dám chém!" Đinh lão chỉ vào một đống mảnh sứ vỡ ở cửa gào khóc nói.
Người nhà quê, trong nhà cơ bản chỉ có mấy cái chén, vỡ một cái là đau lòng cả nửa ngày, bây giờ lại vỡ cả một đống…Không nói Đinh lão đau lòng, vị tổ mẫu kia nhìn cũng đau lòng thay lão.
"Nó còn dùng đao dọa chém chúng con, nó là muốn giết hai cái lão già này để lên làm gia chủ mà!" Đinh lão khóc lóc thê thảm.
"Đinh nữ đại, phụ thân ngươi nói có đúng không?" Bà ta lạnh mặt nhìn Đinh Gia Hòa, trong thôn có mấy người trẻ tuổi, bà không thích nhất chính là Định nữ đại, những đứa nhỏ khác thấy bà ta đều cung kính kêu một tiếng nhị thẩm mẫu, chỉ có duy nhất Đinh nữ đại là từ trước đến giờ vẫn không gọi, gặp mặt nó cũng chỉ cúi đầu coi như không thấy bà, nghĩ tới là bà ta liền phát giận.
Đinh Gia Hòa cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút, dù sao nàng cũng là người nói đạo lý.