• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tiểu Ngư nhăn mày lại, vết sẹo giữa trán càng thêm sâu. Cá chạch trong đất vẫn luôn luôn là ai bắt được thì là của người đó, từ khi nào có quy định cá ở đất nhà ai thì thuộc về nhà đó?

Bản thân là nam tử, nhà hắn lại không có ai thân thích, cho nên từ xưa đến nay hắn chỉ giúp người mà không đắc tội với ai, nhưng hôm nay…..

"Trương lão lão, cá chạch này ta cần dùng." Trương Tiểu Ngư nghiêm túc nhắc lại một lần nữa.

"Trương Tiểu Ngư ngươi được lắm, chỉ có mấy con cá chạch cũng tiếc, ngươi không muốn làm việc ở nhà ta nữa đúng không?" Trương lão lão thật sự tức giận, lão ta vẫn luôn không thích thuê cái tên xấu xí không gả được cho ai này, bây giờ giỏi rồi, còn dám cãi lời.

Trương Tiểu Ngư cúi đầu, hắn không muốn thỏa hiệp.

Trương lão lão lập tức phát hỏa, vừa lúc này Trương Đại Hộ đi ra:

"Phụ thân, Trương Tiểu Ngư đang cần cá chạch thì để hắn cầm đi đi, nhà chúng ta cũng không cần chút cá chạch này."

Trương Đại Hộ đứng bên cạnh quan sát, bà ta không định xen vào, cả một sọt cá chạch ai mà không muốn? Nhưng không ngờ lần này Trương Tiểu Ngư lại quá quật cường, không chịu để cá chạch lại, bà ta sợ phụ thân nóng giận đuổi việc Trương Tiểu Ngư, nên đành tự mình bắc một cái thang bước xuống.

Tuy nói là người làm dễ tìm, nhưng chăm chỉ ra sức làm, còn không gian xảo ăn trộm ăn cắp, lại không tốn tiền nuôi ăn giống Trương Tiểu Ngư thì chả biết tìm ở đâu, là người giỏi tính toán - Trương Đại Hộ tự nhiên không muốn đổi người khác.

Trương lão lão không vui vẻ nhưng vẫn nghe lời nữ nhi, lão ta hung hăng liếc mắt trừng Trương Tiểu Ngư một cái:

"Ai thèm hiếm lạ thứ cá chạch của ngươi, cút!"

Hắn trầm mặc xách sửa sọt cá chạch về nhà, lại cầm hai cái trứng lúc sáng Đinh Gia Hòa cho.

"Tiểu Ngư nhi! Ở đâu con có nhiều đồ ăn vậy?" Lưu lão khó hiểu nhìn trứng gà và cá chạch.

Trương Tiểu Ngư xấu hổ không dám nói ra trứng gà là Đinh Gia Hòa cho, cũng xấu hổ không dám nói mình bắt cá chạch là muốn cho nàng, ngập ngừng mãi hắn mới không được tự nhiên nói:

"Có người cho con ba quả trứng gà, con đã ăn một quả…. Phụ thân, con đi làm cá chạch, phụ thân nhớ nấu chín một chút, lát nữa con đi cho nàng một chén."

Trong thôn, lấy vật đổi vật cũng không lạ gì, nhưng mà đưa cá chạch nấu chín để trao đổi thì hơi kỳ lạ, nửa sọt cá may lắm cũng nấu được hai chén, để một chén cho mình coi như có chút thịt tươi, thôi thì cũng được.

Trương lão tin lời Trương Tiểu Ngư nói, lập tức gật đầu: 

"Được."

Trương Tiểu Ngư nhẹ nhõm thở ra một hơi, đưa trứng gà của mình cho mẫu phụ ăn, bản thân thì uống chén cháo phụ thân để phần lại, rồi đi làm thịt cá chạch.

Cá Chạch trơn tuột nên không dễ làm thịt, nhưng hắn có nhiều kinh nghiệm, chỉ một lúc là có làm hết thịt cá chạch. Lưu lão lật đật đốt củi nhóm bếp, quay qua nhìn thấy cá chạch đã làm xong liền bốc cá bỏ vào nồi nấu.

"Cá chạch cho chút dầu, cùng nước thịt kho tàu là ăn ngon nhất, đáng tiếc trong nhà không có cả hai thứ này." Lưu lão thở dài, chỉ bỏ chút muối vào nồi cá.

Cá chạch rất nhanh đã được nấu chín, đổ ra được hai chén. Trương Tiểu Ngư để lại một chén, bản thân cẩn thận bưng một chén còn lại đi ra ngoài, vốn đang định đi đưa cho Đinh Gia Hòa, nhưng vừa ra tới cửa, hắn liền ngây ngẩn cả người.

Hắn làm thế nào tìm nàng đây? Cũng không thể cứ thế mang cá chạch tới Đinh gia được...

Từ đầu hắn chỉ suy nghĩ muốn đưa đồ ăn cho Đinh Gia Hòa, còn chưa kịp nghĩ làm thể nào để đưa qua, đến lúc này mới nhớ ra trực tiếp tới Đinh gia thì không ổn.

Cầm chén cá chạch, Trương Tiểu Ngư bất tri bất giác đi tới chòi đất rách nát của Đinh gia ở cạnh nhà.

"Tiểu Ngư nhi, chúng ta thật là tâm ý tương thông, ta vừa mới nhớ, liền thấy Tiểu Ngư nhi đi tới." Đinh Gia Hòa từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện trước mặt soái ca.

Nghe được âm thanh của Đinh Gia Hòa, Trương Tiểu Ngư lập tức nhìn thấy một bóng người đi tới trước mặt mình, không hiểu sao trên mặt tự nhiên nóng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK