được, vì cô chưa từng thấy ai nhảy từ cầu thang tầng thứ mười tám xuống, mà lại có thể
dùng tay không bám lấy lan can để dừng lại, lại còn mang theo một người khác.
Cô vẫn luôn cho rằng thế giới mà cô đang sống rất hòa bình, mọi người đều rất bình thường,
có năng lực thì thể hiện ra, như vậy có thể trở nên ưu tú hơn so với người khác, nhưng hôm
nay những quan niệm này hoàn toàn bị phá vỡ rồi, cuối cùng cô cũng biết tại sao Hàn Kim
Tuyền có thể hoành hành ngang ngược, không kiêng nể gì, thì ra có một nhân vật đáng sợ
như vậy ẩn nấp bên cạnh ông ta.
"Anh rể, em mang người tới rồi!" Cao Phi vừa bước vào đã đẩy Diệp Băng Dung ngã lên ghế
sô pha, hào hứng nói: "Anh chiếm đoạt trước, em hưởng ké một chút là được rồi."
Hàn Kim Tuyền hài lòng gật đầu, ong ta xé băng dính trên mặt Diệp Băng Dung ra, ánh mắt
giống hệt một con dã thú của lão đảo trên người cô, không thể không thừa nhận rằng cô gái
này quả thực quá xinh đẹp, đến cả ông ta cũng không nhịn được muốn thử xem mùi vị cô ta
thế nào.
Cao Phi cười ha ha nói: "Tên rác rưởi kia cũng có phúc đấy chứ, cưới được một người phụ
nữ xinh đẹp như vậy, chúng ta không thể giết cô ta, thì cứ để lại, từ từ chơi, chơi tới khi cô ta
hoa tàn ít bướm mới thôi."
Hàn Kim Tuyền nhớ lại chuyện tối hôm qua ông ta phải xấu mặt trước mọi người, trong lòng
không khỏi tức giận, ông ta vung tay tát Diệp Băng Dung một cái, biểu cảm vừa độc ác lại
hưng phấn: "Mày còn chờ thằng quê mùa kia tới cứu mày đấy à? Nó đã bị lừa tới khu công
nghiệp rồi, thứ nghênh tiếp nó ở đó chỉ có súng mà thôi, thật đáng tiếc, nó không thể nhìn
thấy cảnh vợ của mình bị nhiều người đùa cợt nữa rồi, nhưng mày yên tâm, chúng tao sẽ
quay phim lại, gửi cho bạn bè người thân của mày, để bọn chúng thưởng thức."
Diệp Băng Dung sợ hãi, cô nhìn mười mấy kẻ áo đen cao lớn trong phòng, cảm giác như
thể tận thế tới rồi vậy, tuyệt vọng cùng bất lực. Cô không ngờ chuyện mấy ngày trước vừa
xảy ra với người khác, nhanh như vậy đã tới lượt cô rồi, trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới câu
La Thuần nói với cô mấy ngày trước: "Cô cảm thấy những kẻ này vô tội sao?"
Không hề vô tội, không hề vô tội chút nào, bây giờ trong mắt cô, Hàn Kim Tuyền thực sự là
một ác ma chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin lỗi anh, La Thuần..." Trong lòng Diệp Băng Dung không ngừng hối
hận, thấy Hàn Kim Tuyền đã bắt đầu xé áo ngoài của mình, Diệp Băng Dung run bắn người,
cô trừng mắt nói với Hàn Kim Tuyền: "Chồng tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
Cao Phi cười như điên mà nói: "Đừng ngây thơ nữa, mày cảm thấy nó còn tới đây được hay
sao? Chỉ sợ là bây giờ nó đã bị đánh thành..."
"Hàn Kim Tuyền, mày chết đi!"
Đột nhiên từ bên ngoài căn biệt thự truyền tới một tiếng hét đinh tai nhức óc, Hàn Kim Tuyền
và Cao Phi lập tức biến sắc, Diệp Băng Dung thì đỏ ửng hai mắt, nước mắt tuôn trào.
"Làm sao mà nó tới đây được?" Cao Phi nghi ngờ, Hàn Kim Tuyền thì cười lạnh: "Đến đúng
lúc lắm, lần này đến lượt nó thử cảm giác thế nào là sống không bằng chết!" Ông ta quay
đầu nhìn về phía góc phòng: "Chú Cát, lát nữa cực khổ cho chú rồi."
Trong góc nhà, một ông lão tóc bạc âm thầm xuất hiện, mặt mũi hồng hào, tinh thần khỏe
khoắn, cười ha hả nói: "Những kẻ cầm dao ở bên ngoài đã đủ để nó chật vật rồi, có thể xông
vào đây hay không còn chưa biết đâu."
Trong lòng Diệp Băng Dung không khỏi lo lắng, vừa rồi chính ông già này bắt cô từ tòa nhà
kia tới đây, cũng không biết La Thuần có thể ứng phó được hay không.
Cô nhìn ra phía cửa, từ chỗ của cô có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên ngoài, ở đó mọi thứ
đã loạn cả lên rồi , rất nhiều kẻ áo đen trong tay cầm dao sáng loáng, vừa hò hét vừa xông ra
ngoài cửa.
Những người ở trong phòng đều nín thở quan sát động tĩnh bên ngoài, chỉ nghe thấy ngoài
cửa biệt thự không ngừng truyền tới những tiếng hét thảm thiết, máu văng tung tóe trong
không trung, làn sóng những người mặc áo đen hết lượt này tới lượt khác xông vào cuộc
chiến.
Diệp Băng Dung ngày càng lo lắng, lòng bàn tay và trán cô đổ đầy mồ hôi.
Đột nhiên, ánh mắt cô ngưng lại, cô khẽ nhếch miệng, nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó
quên. Những người nhuốm máu đỏ lăn lóc trên những tảng đá, trên đường, tất cả sợ hãi tới
nỗi vứt dao lại mà chạy thoát thân, trên mặt đất la liệt những kẻ mặc áo đen, có người đã
chết, có người ôm cái chân cái tay đã đứt còn đang đổ máu mà rên rỉ, giống hệt địa ngục
trần gian.
Cả người La Thuần đẫm máu, trong tay anh cầm dao, từng bước đi về phía biệt thự.
Cao Phi sợ tới nỗi lui về phía sau mấy bước, kêu lên: "Chú Cát, chú Cát, mau ngăn nó lại."
"Sợ cái gì?"
Chú Cát chậm rãi bước tới cửa nhà, từ trên cao nhìn xuống mà nói: "Người trẻ tuổi kia, mặc
dù cậu có chút bản lĩnh, nhưng cũng đừng trêu chọc người không nên dây vào, tôi khuyên
cậu..."
Không chờ ông ta dứt lời, La Thuần đã vung tay ném dao đi, chú Cát vội vàng nghiêng đầu
né sang một bên, con dao bay qua đại sảnh, cắt đứt đầu một người giúp việc, sau đó keng
một tiếng cắm vào vách tường đá hoa cương.
"Tiểu tử mày muốn chết phải không." Chú Cát tức giận quát một tiếng rồi nói: "Hôm nay tao
sẽ cho mày biết núi cao còn có núi cao hơn, kẻ tài giỏi cũng có kẻ tài giỏi hơn!"
Cả người ông ta biến thành ảo ảnh lao về phía La Thuần.
Cao Phi ở trong nhà vô cùng hâm mộ mà nói: "Chú Cát không hổ danh là cao thủ Bát Cực
Quyền, nếu tôi có thể học được một phần bản lĩnh của chú ấy thôi cũng đã cam tâm tình
nguyện rồi."
Hắn ta liếc nhìn Diệp Băng Dung trên ghế sô pha, cười khà khà mà nói: "Đợi chú Cát thu
phục tên đó xong, tôi muốn chơi con điếm này trước mặt nó, cho nó biết anh rể mới là bá
chủ Hà Đông."
Ánh mắt Hàn Kim Tuyền xuất hiện sự thù hận, trong đầu ông ta đã bắt đầu nghĩ xem nên giày
vò người ta thế nào rồi.
Tốc độ của chú Cát rất nhanh, nhưng trong mắt La Thuần vẫn chỉ giống như một cảnh phim
điện ảnh quay chậm mà thôi, anh có thể nắm rõ quỹ đạo ra quyền của chú Cát, còn chưa
chờ ông ta tới gần, hạ eo, một quyền đánh thẳng vào ngực chú Cát.
Chú Cát vẫn luôn kiêu ngạo với Bát Cực Quyền, giờ đến cả một chiêu cũng không đánh nổi,
phụt máu bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, đau đớn ôm ngực.
"Chú Cát!"
Đám người Hàn Kim Tuyền không khỏi kinh hãi, chú Cát thẹn quá hóa giận, kiềm chế vết
thương, nhảy lên khỏi mặt đất, hai tay liên tục ra chiêu, đánh khuỷu tay về phía La Thuần.
La Thuần có chút kinh ngạc, anh cho rằng tốc độ và sức mạnh của anh đã vượt xa người
thường rồi, không ngờ khi lão già này bộc phát sức mạnh thật sự, lại có uy lực mạnh đến
vậy.
Đáng tiếc là đối thủ của ông ta lại là La Thuần, mắt thường không thể nhìn ra được tốc độ
của ông ta nhưng trong mắt La Thuần thì chẳng là gì cả.
Chớp mắt hai người đã đánh mấy chục quyền, La Thuần hét lớn một tiếng, khí lực ở bụng
dưới chớp mắt đã di chuyển tới bàn tay, tiếng rít đột nhiên xuất hiện, chú Cát hoàn toàn biến
sắc, ông ta muốn lùi về phía sau, nhưng đã quá muộn rồi.
Quyền này của La Thuần mạnh mẽ đánh thẳng vào vai của ông ta, chú Cát lại lần nữa bay
ngược ra ngoài, nửa bên xương vỡ vụn, ông ta vừa ngã xuống đất thì máu tươi lập tức chảy
ra như điên, chú Cát chỉ vào La Thuần mà nói: "Cậu...cậu là Hóa Kình... Tôi là đệ tử của
Thương Châu Bát Cực Môn, cậu tha cho tôi đi..."
"Như vậy là nối giáo cho giặc, không thể tha cho ông được!" La Thuần đạp một cước, đạp
nát đầu chú Cát như đạp một quả dưa hấu.
Cao Phi hét lớn: "Chết đi!" Hắn ta rút cây súng lục bên hông ra, nhưng hắn ta còn chưa kịp
kéo cò, thì cánh tay đã hoàn toàn bị bẻ gãy, bay ra xa năm mét.
La Thuần tát hắn ta một cái, não Cao Phi xoay vòng vòng, ngừng thở tại chỗ, Hàn Kim Tuyền
thì sững sờ ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt âm u như tro tàn.