• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bạn." Ngải Vũ Phi lí nhí đáp.

"Bạn? Suốt ngày lêu lổng với đám bạn bè hư hỏng này, có làm nên được trò trống gì không?

Hả? Em là con gái lớn nhà họ Ngải, phải biết để ý đến hình tượng thân phận của mình chứ!

Đừng có gặp ai cũng nhận làm bạn, em có biết gì về hắn ta không?"



Tên thanh niên kia chỉ vào La Thuần quát ầm ầm, khiến hai người chẳng dám ngẩng đầu.



La Thuần cảm thấy mệt mỏi, nói với Ngải Vũ Phi: "Người nhà cô đến rồi, cô cũng về sớm đi.

Hẹn gặp lại."



Anh xoay người muốn đi, thì tên thanh niên kia quát lên: "Đứng lại, tao cảnh cáo mày, tốt nhất

là mày hãy cắt đứt liên lạc với Vũ Phi. Nếu để tao còn thấy hai người gặp nhau, đừng trách

tao không nể nang!"



La Thuần nghe thấy lời này thì rất khó chịu. Anh quay đầu lại nhìn hắn hỏi: "Nhà họ Ngải phải

không? Là nhà họ Ngải nào?"







"Sao đây, trông có vẻ như mày vẫn muốn gây chuyện nhỉ?"







Tên thanh niên cười, đi tới phía La Thuần. Trông dáng đi của hắn vững vàng, hai tay đung

đưa như thể sẽ ra đòn bất cứ khi nào. Xem ra hắn cũng là một cao thủ võ đạo.







Ngải Vũ Phi gấp gáp khuyên nhủ: "Anh hai, em với anh đi về đi, đừng gây gổ với người ta

nữa được không?"







Nếu như hai người họ đánh nhau, ai bị thương cô ấy cũng không vui.







"Hôm nay để tao cho mày biết, không phải ai cũng có thể tùy tiện nhắc đến nhà họ Ngải tao!"

Hắn nâng nắm tay, giây lát đã đánh vào ngực La Thuần.







La Thuần không tránh không né, chấp nhận hứng một quyền của hắn.







Keng!







Âm thanh giống như tiếng gõ chuông vang lên ở lồng ngực La Thuần. Anh vẫn bình yên vô

sự, dưới quần áo xuất hiện vô số hạt ánh sáng màu trắng. Chỉ mỗi Thái Cổ Tinh Bàn đã đủ

để triệt tiêu tất cả sức mạnh của đối phương, nhưng làn da anh lại hơi nóng rát. Trên áo xuất

hiện một cái dấu tay. Bên trong sức mạnh của hắn có hỏa?







Sắc mặt tên thanh niên hoàn toàn thay đổi, lùi về phía sau hai bước, trầm giọng hỏi: "Rốt

cuộc thì mày là ai?"







"Ngải Vũ Bằng!"







Một giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau. Mọi người cùng nhìn về phía đó, thấy một thiếu

niên gầy yếu người dính đầy máu đứng trong bóng tối, ánh mắt lòe lòe sáng, nhìn chằm

chằm tên thanh niên kia.







"Ngải Vũ Bằng!"







Đường Hiệp nhắc lại một lần nữa, đi ra khỏi bóng tối.







"Là mày?" Ngải Vũ Bằng liếc thấy cậu ta, "Không ngờ loại phần tử xấu như mày vẫn chưa

chết. Tống Đông làm ăn chán thật, nếu hôm nay là tao đụng phải mày, thì mày có nằm mơ

mới thoát được tao."







Đường Hiệp không nói một lời, đi tới bên cạnh La Thuần, đứng vững.







La Thuần biết cậu ta xong việc, duỗi tay vỗ lên vai cậu ta, bảo: "Chờ tôi ở con hẻm nhỏ kia

đi."







Vết máu trên người Đường Hiệp rất rõ, cứ đứng ở đây e rằng sẽ bị người đi đường hoài

nghi.







Đường Hiệp nghe lời anh, đi tới con hẻm nhỏ bên cạnh.







Ngải Vũ Bằng lạnh lùng nói: "Đứng lại cho tao!"







Hắn lắc mình lao về phía Đường Hiệp, tốc độ nhanh hơn cả tia chớp, khiến người ta chẳng

thể nhìn rõ bóng dáng. La Thuần thì lại thấy rất rõ ràng. Anh vỗ một cái, chân khí lôi điện tràn

ra khỏi cơ thể, đánh vào ngực Ngải Vũ Bằng.







Ngải Vũ Bằng hộc máu bay ngược, tự đập lõm chiếc xe thể thao của mình. Toàn thân anh

như bị sét đánh, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ cũng biến thành ổ gà, phía trên còn bốc lên

từng luồng khói. Một lúc lâu sau hắn mới tỉnh táo lại, cả giận nói: "Mày dám xen vào chuyện

của nhà họ Ngải ở Tề Châu bọn tao ư? Chán sống hả?"







La Thuần chắp tay đáp: "Tao chưa nghe đến nhà họ Ngải ở Tề Châu bao giờ. Cậu nhóc kia

là người của La Thuần tao, không ai được phép đụng vào. Nếu còn muốn giữ mạng, thì cút

nhanh đi!"







"Được, La Thuần đúng không? Bọn mày giỏi lắm! Đừng tưởng mình là Thiên Cảnh thì có thể

hống hách lộng hành. Ở trước mặt nhà họ Ngải bọn tao, mày chẳng là cái thá gì hết!"







Ngải Vũ Bằng lạnh lùng bật cười, chuẩn bị lên xe.







"Đợi đã! Tháo thứ mày đeo trên cổ xuống rồi đưa đây!" La Thuần mới vừa dùng cặp mắt

nhìn xuyên thấu đảo qua, hình như phát hiện trên cổ hắn có một thứ bất thường.







"Tao khuyên mày nghĩ kỹ trước khi nói!" Ánh mắt Ngải Vũ Bằng sắc bén, nhìn La Thuần

chằm chằm.







"Nói nhảm nhiều quá đấy!" La Thuần cử động một chút, đột nhiên biến mất tại chỗ. Chớp

mắt một cái, anh đã xuất hiện trước mặt Ngải Vũ Bằng. Anh lại tung ra một tát, đánh cho hắn

quay hai vòng, sau đó La Thuần thuận tay giật thứ hắn đeo trên cổ xuống luôn.







Đó là một cục đá màu đỏ lửa, to bằng đầu ngón tay, bên trong ẩn chứa năng lượng kỳ lạ.







Hỏa Tinh!







Ở trong ký ức của Hải Lão Thanh, "Hỏa Tinh" là một bảo vật hiếm thấy trong vũ trụ, được tạo

ra từ bí thuật, có thể khiến cho một người bình thường đạt được thuộc tính hỏa tuyệt đỉnh

giống như trời ban, trở thành Đạo Pháp Tông Sư chuyên dùng lửa.







Hải Lão Thanh vô tình có được một cục Phong Tinh, sau đó trộm lấy đạo pháp ngự phong

của Chân Vũ giáo, từ đó cả Thiên Kình Cổ Tinh không ai có thể đuổi kịp hắn ta.







Không ngờ trên Trái Đất lại có loại bảo vật này.







"Nhà họ Ngải bọn mày còn có bao nhiêu cục đá giống như thế này?" La Thuần túm cổ áo

Ngải Vũ Bằng hỏi.







Ngải Vũ Bằng lấy lại tinh thần, cười ha ha đáp: "Mày sắp chết đến nơi rồi còn dám nhòm ngó

đến nhà họ Ngải bọn tao, không rõ là mày ngu ngốc hay không hiểu thật!"







"Hử?" La Thuần không nói nhảm, trực tiếp tuôn ra chân khí lôi điện.







"Aaa..." Ngải Vũ Bằng hét thảm, toàn thân co quắp, giống như trong miệng cắm dây điện cao

thế.







Cho dù là Lý Thanh Lôi cũng không chịu nổi loại đau đớn này. Cuối cùng, xương cốt Ngải Vũ

Bằng vẫn không đủ cứng rắn, chưa đầy mười giây đã không chịu nổi nữa, hắn vội vàng hô

to: "Nhà họ Ngải bọn tao còn hai viên!"







La Thuần thả tay, Ngải Vũ Bằng lập tức xụi lơ, quỳ rạp dưới đất, hít thở khó khăn.







Ngải Vũ Phi lại gần đỡ hắn dậy, lại bị Ngải Vũ Bằng dùng sức đẩy ra, mắng: "Cái đồ ăn cây

táo, rào cây sung. Mày cút ngay cho tao, về nhà tao sẽ bảo bố đưa mày đến nhà họ Diệp!"







Hắn lảo đảo mở cửa xe, nhanh chóng lái xe rời đi.







Ngải Vũ Phi ngơ ngác đứng đó. Lúc này trông cô ấy rất cô độc.







Đậu Đậu an ủi: "Chị không phải sợ, cùng lắm thì chúng ta không về nữa. Anh hai là cái đồ

xấu xa hư hỏng, em không muốn ở cạnh anh hai một giây nào hết!"







La Thuần thấy hai chị em đáng thương, rút ra mấy ngàn tệ còn sót lại trong ví tiền, đặt vào

tay Đậu Đậu nói: "Nhớ chăm sóc tốt chị gái cháu nhé. Trước hết hai chị em kiếm chỗ ở tạm

đi, chú phải rời khỏi đây rồi."







"Cảm ơn anh!"







La Thuần đi được vài bước, sau lưng truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Ngải Vũ Phi.







La Thuần khoát tay, dẫn Đường Hiệp chạy tới biệt thự nhà họ Tống ở ngoại thành. Anh vỗ lên

quả hồ lô bên hông, một ngọn lửa ngập trời tuôn trào ra, đốt cả tòa biệt thự thành tro bụi.







Ngọn lửa này không phải ngọn lửa bình thường, lúc trước Hải Lão Thanh dùng nó đốt trụi cả

đỉnh núi, uy lực phải nói là tuyệt tỉnh.







Đường Hiệp thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm. Đây đâu phải võ công, rõ ràng là tiên pháp!

Cậu ta nhìn La Thuần với ánh mắt sùng bái, lập tức quỳ xuống nói: "Tôi muốn học."







"Về rồi tính sau!"







La Thuần suốt đêm dẫn cậu ta trở về Hà Đông, sắp xếp chỗ ở cho Đường Hiệp tại biệt thự.

Tiếp đó anh và Diệp Băng Dung hâm nóng tình cảm một hồi. Đợi đến khi cô ngủ, anh mới

khẩn cấp đi sang phòng sách ở bên cạnh, nghiên cứu cục Hỏa Tinh kia.







Hỏa Tinh trông thì bình thường, thoạt nhìn giống như viên kim cương màu đỏ lửa.







Nhưng phải bày trận pháp, mới có thể dung hợp thứ này với cơ thể con người. Hơn nữa,

phải cần nguyên liệu cực phẩm để bày trận. Chẳng biết bao nhiêu năm nữa anh mới tích góp

đủ.







La Thuần thầm thấy tiếc nuối. Nhìn nó một lúc, anh bỗng cảm giác mắt mình hơi nóng lên.







Cục Hỏa Tinh này như bùng lên ngọn lửa vô hình, hun khiến đôi mắt anh càng ngày càng

nóng rực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK