Tôi suy nghĩ sâu sắc -- những lời này, rất có đạo lý!
Mới lên Đại học, tôi trẻ người non dạ tin rằng giữa con trai và con gái có thể xuất hiện tình bạn trong sáng vĩ đại, ví dụ như tình huynh đệ giữa Niếp ca và Thao đệ, điều đó làm cho hết thảy mọi nữ sinh cảm thấy kính nể. Hiện tại hai người bạn trẻ này đã có thể đánh nước tương rồi.
*Action 1
Từ ngày bạn học tiểu Trình vạch trần thân phận của tôi, cả ngày tôi ngượng ngùng đi theo hắn ngắm phong cảnh, tỉnh thoảng cũng làm bộ giả vờ đánh Boss, luyện lên cấp.
Khi tôi nhiệt tình bước vào giai đoạn sơ cấp thì bạn học tiểu Trình bỗng nói cho tôi biết, hắn không hề chơi , tôi khó tin trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tay lướt nhanh trên bàn phím:【 Cái gì kích động cậu? 】
Bạn học tiểu Trình:【 Tôi đã từng suy nghĩ chín chắn rằng tôi còn nhiều việc phải làm, không thể tiếp tục mê muội game online được. 】
Tôi:【 . . . 】
Hắn không nghĩ đến cảm nhận của người khác, người khác đã mê muội rồi a!
Hắn con nói:【 Với lại tôi sợ nếu tiếp tục nữa tôi sẽ càng ngày càng lún sâu. 】
Mới đầu tôi còn ôm một tia ảo tưởng, cho rằng bạn học tiểu Trình chỉ là một lúc xúc động nhất thời muốn bỏ mạng, hắn rất nhanh sẽ không cưỡng lại nổi mê hoặc sẽ chạy về tiếp tục đánh Boss. Giống như rất nhiều nam sinh nói sẽ bỏ thuốc, vài ngày sau lại rút điếu thuốc ra hút còn nhiều hơn so với trước; giống như rất nhiều nữ sinh nói cần phải giảm cân, nhưng khi thấy thức ăn ngon liền dứt khoát kiên định chạy tới, kéo cỡ nào cũng không kéo ra được.
Nhưng tôi đã sai!
"Sa ngã vô tội" thực sự biến mất khiến bốn bề nổi lên khói thuốc "chiến tranh", mặc cho tôi thỉnh thoảng bị tôi ép buộc khiêng đến, hắn cũng chỉ đứng ở vách núi ngắm phong cảnh.
Tôi cắn răng, tôi nghiến răng, con người này đáng hận nhất chính là -- hắn có thể kiên quyết đến cùng, cũng có thể quyết đoán vứt bỏ.
*Action 2
Gần tới ngày tốt nghiệp Đại học, rất nhiều bạn học thuê nhà ở bên ngoài đều dọn về phòng ngủ, bạn học tiểu Trình cũng tạm thời trở về, bắt đầu bận rộn cho đề án luận văn.
"Sa ngã vô tội" biến mất, tôi đi ngao du khắp nơi tìm cũng không thấy hắn, tôi gửi tin nhắn trên QQ và trên điện thoại quấy rầy hắn.
Có lúc tôi nhờ hắn download một bộ phim truyền hình đang nổi, có lúc tôi nhờ hắn giúp lưu mấy cái tài liệu quan trọng.
Tôi thề tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn tìm cơ hội nhìn hắn một cái, mà hắn bao giờ cũng phối hợp giúp tôi hoàn thành mong muốn nhìn hắn một cái, xoay người liền đi, không nói một câu dư thừa nào.
Tôi cũng không nói thêm gì với hắn, bởi vì vừa nhìn thấy hắn trong lòng tôi liền rối loạn, hoàn toàn mất đi chức năng ngôn ngữ.
*Action 3
Tình cờ tôi nghe được bạn cùng phòng nói chuyện rằng bạn học tiểu Trình ký tên chọn nơi công tác, là đơn vị trực thuộc quốc gia ở thành phố B, cả công việc và thu nhập đều ổn định.
Nhìn trên bản đồ, thành phố B cách thành phố Tcũng không đến nỗi mỗi người một nơi. Nhưng từ trước đến nay người có tình bao giờ cũng dễ gặp khó tụ họp; gặp lại lần nữa e rằng như mùa hoa anh đào cũ, cảnh còn người mất.
Tôi cười khổ sờ sờ em trai Shin to lớn mà suy nghĩ: "Cha mày muốn đi, phất ống tay áo, không vương áng mây!"
*Action 4
Đêm đó tôi nằm mơ một giấc mơ kỳ quái.
Tôi mơ thấy mười năm sau, lớp chúng tôi họp mặt bạn bè, tôi thấy bạn học tiểu Trình tới, hắn trưởng thành, chững chạc, cũng đã cưới vợ sinh con rồi.
Tôi nói với hắn: "Trình Trạch, cậu biết không? Năm chúng ta học Đại học thì tôi có thích cậu, nhưng tôi không có dũng khí thổ lộ với cậu. . . Giả như, tôi nói là giả như, Ngay từ lúc đầu tôi thổ lộ với cậu, cậu có đón nhận tình cảm của tôi không?"
Hắn nhìn tôi vẫn với ánh mắt yên tĩnh như trước: "Chị gái, chuyện cho tới bây giờ, nói những lời này còn có ý nghĩa sao?"
Tôi vỗ một cái thật mạnh vào vai hắn: "Cậu có thể nói một câu tiếng người không!"
Hắn lập tức nói: "Có thể chứ!"
Tôi cười, vỗ từng cái vào vai hắn, nhịn không được mà cười, cười đến sau này gục lên vai hắn mà khóc!
Tỉnh lại trong giấc mơ đau đến tê tâm liệt phế, tôi nhìn phòng ngủ quen thuộc tưởng mình bị ảo giác xuyên không đến thời đại nào đó.
Ash! Xuyên không đến thời nào chứ, rõ ràng là nằm mơ mà!
Nếu không lớp chúng tôi họp mặt, làm gì có bạn học tiểu Trình hả?!
*Action 5
Buổi tối ngày 12 tháng 6 năm 2003, tôi nhớ rất kỹ ngày này vì hôm sau là sinh nhật của tôi.
Bạn học tiểu Trình gọi điện cho tôi, nói: "Cô cần tôi download phim truyền hình, tôi lưu trong đĩa CD rồi, chừng nào cô lấy?"
Tôi không chút do dự đáp: "Bây giờ!"
Hắn nói: "Tôi đang ở bên ngoài, cổng trường giờ này đóng rồi, tôi không vào được."
"Ồ." Giọng của tôi đầy tiếc nuối.
"Nếu không như vậy đi, tôi ở cửa sau khu trọ của cô đợi cô."
Tôi lập tức vui vẻ. "Được!"
*Action 6
Rất nhiều năm sau, tôi vẫn không quên đêm hè hôm đó, nhiệt độ rất dễ chịu hợp lòng người.
Cách lan can màu xanh lục của trường học, tôi đứng trong sân trường, hắn đứng ngoài sân trường, chúng tôi vừa nhìn đã thấy nhau, thật lâu thật lâu. . .
Tôi hỏi hắn: "Chừng nào thì cậu đi báo danh ở đơn vị làm việc?"
Hắn đáp: "Lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp xong tôi sẽ đi."
"À."
Tôi không nói tiếp, hắn xoay người, tôi trông thấy bước chân lưỡng lự của hắn, có thể cuối cùng hắn không dừng lại.
Tôi rất muốn đuổi theo hắn, nhưng cái hàng rào đó đã ngăn cản con đường của tôi.
Nhìn xung quanh người xe đi qua đi lại, một câu: "Trình Trạch, tôi thích cậu!" kia tới bên miệng, tôi lại không biết xấu hổ nói bật ra.
*Action 7
Ngày hôm sau, 13 tháng 6, sinh nhật tôi.
Giữa cảm xúc buồn phiền vì tốt nghiệp, chủ đề của các bạn học là: không biết ngày nào tháng nào mới gặp lại.
Tôi càng ngày càng không thể chịu nổi, trái tim như đang ở trên bếp bị đốt nóng lên, chỉ chốc lát không được an bình.
Đúng lúc bạn học tiểu Trình gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi muốn quà sinh nhật là cái gì.
Tôi nói:【 Cậu muốn tặng gì? 】
Hắn nói:【 Tôi muốn tặng Cậu bé bút chì Shin người thật, cô muốn không? 】
Tôi cố giữ cho suy nghĩ của mình trong sáng, dù sao quan hệ giữa chúng tôi cũng là bạn bè thuần khiết.
Tôi nói:【 Tôi mời cậu đi uống rượu, tôi phải say một trận mới được. 】
Tôi căng thẳng chờ đợi hồi lâu, hắn mới trả lời:【 Tối nay tôi có việc. 】
Tôi nói:【 Vậy bỏ đi, hôm khác đi. 】
Hắn trả lời:【 Được, hôm khác. 】
*Action 8
Tối hôm đó, tôi một mình trước cổng vườn trường đi tới đi lui.
Tôi muốn đi ra ngoài tìm hắn, đành tự mình lách luật trốn ra cửa sau, sân trường vào ban đêm được canh chừng nghiêm ngặt, anh đại bảo vệ đang canh gác ở cửa, không để cho tôi một chút cơ hội.
Tôi kích động xông ra, leo lên tường nhảy ra ngoài, té xuống cánh tay máu chảy đầm đìa, may mà tôi mặc áo khoác tay dài có thể che đi vết thương.
Tôi nhịn đau tùy tiện chui vào một quán bar. Ngồi ở trước quầy rượu tôi gửi tin nhắn cho bạn học tiểu Trình:【 Tôi đang ở quán bar, cậu có thể tới không? 】
Hắn trả lời rất nhanh:【 Một mình cô? 】
Tôi trả lời:【 Ừ. 】
Hắn lập tức nói:【 Chờ tôi mười phút. 】
Chưa đến mười phút, hắn đúng hẹn mà tới, mang theo chút hơi men, vừa nhìn là biết hắn từ một bữa tiệc khác đến đây.
Hắn không hỏi tôi tìm hắn có chuyện gì, trực tiếp kéo tôi vào một gian phòng riêng, kêu vài chai bia.
Thấy tôi trầm mặc uống liền mấy chai bia, hắn nhìn không nổi nữa, phá tan im lặng: "Tâm trạng cô không tốt à?"
Tôi nói: "Phải."
"Vì chuyện gì?"
"Vì cậu, muốn đi gặp cậu."
Hắn không nói thêm gì, chỉ nhìn tôi.
Nhớ tới giấc mơ ngược tàn bạo kia, tôi ngửa đầu lại uống mọt ly bia, cố lấy toàn bộ dũng khí nói: "Hiện giờ chúng ta đã đường ai nấy đi, tôi muốn nghe một câu rõ ràng từ cậu: cậu thích tôi không, từ trước đến giờ đã từng thích tôi chưa. . . vậy thì tôi có thể chết tâm rồi. . ."
Câu hỏi như vậy của tôi chủ yếu là để tiện cho hắn dễ dàng từ chối, cũng vì để cho tôi không quá mất mặt khi bị từ chối.
Nhưng tôi thực sự không ngờ, sau vài giây ngắn ngủi trầm lặng , hắn hỏi lại tôi: "Nếu tôi nói . . . thích thì sao?"
"Hả?"
Hắn đến bên cạnh tôi, cách tôi rất gần, tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy phần ngực hơi phập phồng của hắn: "Anh thích em, từ lâu lắm rồi."
"Anh, sao anh không nói cho em biết sớm?"
"Anh nghĩ rằng mình cần phải làm rõ một số chuyện."
Tôi xoa trán, liều mạng day trán, tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
*Action 9
Đêm đó, hắn nói rất nhiều lời với tôi, rất bộc trực thành khẩn, cũng rất trịnh trọng.
Hắn nói: Hắn đã sớm nhìn ra tôi có cảm giác với hắn, cũng nhìn ra được tôi đang trốn tránh. Hắn không thổ lộ với tôi, bởi vì hắn biết rõ cho dù hắn nói, tôi cũng sẽ không đón nhận hắn, hắn không phải lựa chọn lý tưởng của tôi.
Tôi không nói gì. Hắn nói không sai, thực sự không phải lỗi của hắn.
Hắn nói: Hắn biết rõ tôi cần chính là người đàn ông trưởng thành chững chạc, có trách nhiệm, có thể hứa hẹn trở thành người đàn ông tương lai của tôi, những việc đó hắn đều không làm được.
Hắn nói rất đúng, hắn không làm được.
Hắn nói: Hắn mới hai mươi tuổi, chưa từng yêu đương thực sự, cũng không biết tình yêu có bền lâu hay không, hứa hẹn một đời một kiếp mà nói đối với hắn là gánh nặng.
Tôi cúi đầu sờ lên chén rượu lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh theo.
Hứa hẹn một đời một kiếp, cuối cùng hắn không thể cho tôi được!
Sau cùng hắn nói: "Những lời nên nói anh đã nói hết rồi, em cũng hiểu rồi, trở về tìm người đồng hương đi, hắn thích hợp với em hơn."
Tôi nhìn hắn gần trong gang tấc, tôi không xác định tương lai sau này sẽ như thế nào, nhưng tôi khẳng định, hắn đang ở trước mắt tôi, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được hắn.
Tôi không chút do dự cầm lấy ống tay áo của hắn, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, nhưng ngữ khí lại kiên quyết không gì sánh được: "Em đồng ý!"
"Hả? Cái gì?"
"Em đồng ý tiếp nhận, coi như không có kết quả cũng được."
Hắn sửng sốt thật lâu: "Không phải em nói tình yêu không có kết quả thì không cần sao?"
"Đúng, em không cần. Nếu có một ngày, em và anh chia tay, em nhất định sẽ rất đau khổ, nhưng nếu như em và anh. . . ngay cả thử cũng chưa thử mà đã buông, em nhất định sẽ hối hận suốt đời. Em thà đau lòng, cũng không muốn bản thân hối hận!"
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, tôi đang chờ câu trả lời của hắn, đợi suốt một phút đồng hồ.
Hắn nói: "Em uống nhiều rồi, chuyện này ngày mai nói tiếp."
"Hức. . ."
"Anh tiễn em về phòng ngủ."
Thực ra tửu lượng của tôi tốt lắm, chẳng qua lúc này tôi bị đau đầu mà thôi!
*Action 10
Cả đêm ngủ không ngon.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi bằng tốc độ nhanh nhất có thể bật dậy lấy điện thoại, nhấn nút nghe.
Giọng của bạn học tiểu Trình truyền đến: "Tỉnh rượu chưa?"
Tôi che gương mặt nóng hổi: "Ừ!"
Nhạt nhẽo trong chốc lát, hắn hỏi: "Lời nói tối qua, em còn nhớ không?"
Tôi kéo dài: "Ừm."
"Lúc này em rút lại vẫn còn kịp."
Tôi ôm di động tựa vào Cậu bé bút chì Shin to lớn trên đầu, giọng nhỏ như tiếng ruồi muỗi: "Nếu như em không có ý định rút lại?"
". . . Đêm nay chúng ta đến quán bar, tiếp tục trò chuyện."
"Hửm?"
Cúp điện thoại, tôi ôm Cậu bé bút chì Shin đờ người suốt một ngày.
Đến bước này, tôi tin hắc câu mà mọi người truyền nhau rằng: lam nhan tri kỉ, lam lên thì tái, hồng nhan tri kỉ, đỏ lên thì thất bại.
--- khóa thứ mười một ---
Nếu bạn tin mình thích người đó, ngàn vạn lần đừng lập tức nói cho hắn biết, không phải vì giữ sự kiêu căng của con gái, mà là khi dễ dàng có được thứ gì đó, bạn sẽ không coi trọng nó nữa.
Thử tiếp cận người đó, để cho người đó mỗi khắc hiểu bạn, đợi đến khi bạn chắc chắn người đó hiểu bạn thấu đáo, nếu người đó còn không bày tỏ bất cứ cái gì thì bạn trực tiếp thổ lộ đi!
Bởi vì hắn rất có thể giống tôi, là một người có phản xạ hình vòng cung cực kì dài!