Mỗi lần tôi nhìn thấy trong sách tính toán hai cơ số, cuối cùng không tự chủ được suy nghĩ, Trần tiên sinh dùng tâm huyết cả đời chứng minh rằng 1+1=2, tại sao đến lại thành 1+1=10 rồi.
Suy nghĩ của bọn họ đã được Goldbach và Trần lão tiên sinh cảm thụ rồi sao?
*Action 1
Trong toàn bộ Chương trình học Đại học, tôi không thể chịu đựng được chính là tiết học trên máy bay bằng , mỗi lần thầy cô giáo để lại một đề tài cao thâm khó lường, để mọi người tự do biên soạn theo trí tưởng tượng, thầy không thấy rồi, thầy hoàn toàn không nghĩ cho em đây là đứa học trò thuộc loại không có khả năng tiếp thu sao.
Lại trong tiết học trên máy bay, tôi đang nghiến răng nghiến lợi nghiên cứu đề tài giáo viên để lại, chỗ trống phía bên cạnh bỗng nhiên được lấp đầy bởi một người, mang theo một mùi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Tôi tò mò quay đầu lại, trông thấy bạn học tiểu Trình đang ôm cuốn sách , ung dung ngồi xuống, bắt đầu lên QQ, tôi còn nhớ lúc đó QQ còn được gọi là OICQ.
Xét thấy tôi và bạn học tiểu Trình đã hơn một lần trò chuyện "vui vẻ" với nhau, tôi bị Niếp Niếp nhìn khinh bỉ suốt một tuần vì khẩu vị nặng của mình, lần này tôi quyết giữ gìn vẻ thục nữ, im miệng không nói, toàn tâm toàn ý biên soạn Chương trình của tôi.
Một lần rồi lại thêm một lần vận hành Chương trình, mỗi lần đều hiển thị lỗi, tôi ở bên này đau khổ vô cùng, còn bạn học tiểu Trình lại đang trò trò chuyện chuyện trên QQ trông rất vui vẻ. Chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi than thở một thời gian, liếc mắt một cái thấy tôi vận hành Chương trình thất bại, sau đó, nhìn tôi tùy ý lục lọi sách , rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Thời gian kết thúc tiết học đến, tôi cuối cùng không đành lòng thiên tài trẻ tuổi đắm chìm trong trụy lạc như thế, hỏi hắn: "Sao cậu không viết Chương trình, cuối giờ phải nộp bài đó."
"Vì sao phải tự mình viết? Người khác viết được rồi, thi cử đứng nhất không phải là được sao." Hắn giương mắt nhìn tôi, trả lời như điều đương nhiên.
"Này, được không?"
"Có thể nhờ người khác làm, hà tất phải phiền đến bản thân mình làm gì chứ?"
Tôi: "..."
Lô-gic này, sao nghe có vẻ như có chút đạo lý nhỉ?
Tôi bỏ qua học thuyết ngụy biện xằng bậy của hắn, tiếp tục lấy giọng điệu của chị đại khuyên hắn: "Cậu không tự mình biên soạn, đến hôm thi làm sao chứ?"
Hắn co kéo khóe miệng: "Tôi xem cô biên soạn đã nữa giờ rồi, cũng không thấy cô đúng được một phần con của Chương trình nữa."
"Hả? Cậu nhìn ra rồi?"
Hắn kéo cái ghế lại gần tôi một chút, chỉ chỉ vào màn hình máy tính của tôi: "Chỗ này phải là dấu phẩy."
Hắn dựa vào rất gần, tôi gần như có thể cảm nhận được sợi tác mềm mại của hắn. Không thể không nói, tóc của hắn thật sự rất tốt, vừa đen vừa bóng, rũ xuống rất tự nhiên, mang theo hương vị nhàn nhạt của biển nhè nhẹ lướt qua như tơ tằm.
"...Chuyến đi này, cô phải cho nhiều hơn một cái dấu ngoặc, dòng thứ ba, cần phải thay đổi lộ trình sắp xếp... Cuối cùng, cô đã quên chấm hết câu."
"Thật không?"
Thấy tôi chuẩn bị cúi đầu lật sách chứng thực, hắn trực tiếp nói với tôi: "Trang thứ 24 có một cái ví dụ tương tự như vậy."
"Sao không nói sớm!"
Sau khi tôi theo lời hắn sửa sai, Chương trình quả nhiên vận hành thành công.
Trông thấy vẻ mặt vân đạm phong kinh của hắn, còn đang ngẫm nghĩ đến bộ dạng chính mình đã vắt hết trí óc, tôi không thể không nghi ngờ, tôi hy sinh 20 cân ở thời trung học, có phải cũng bao gồm cả tế bào não?
Khóa học trên máy bay kết thúc, tôi lòng tràn đầy tự ti mà trở về phòng ngủ, Niếp Niếp đang dùng dầu gội có mùi biển gội đầu, tôi ngửi được hương vị đó, suy nghĩ bỗng nhiên ngẩn ngơ một chút, cũng không biết là tại sao.
*Action 2
Từ sau khi học khóa học trên máy bay, tôi vô cùng hâm mộ chỉ số thông minh của bạn học tiểu Trình, còn hắn đánh giá tôi quá đơn giản khắc nghiệt -- "Chỉ số thông minh của cô đã ngừng phát triển từ hồi tiểu học."
Lúc hắn gián tiếp đánh giá tôi nhiều lần như vậy, từ miệng Trác Trác truyền đến tai tôi, lúc đó tôi có bao nhiêu tức giận suy nghĩ cũng có thể biết.
Tôi cố hết sức cũng không giữ được hình tượng thục nữ, ở trong phòng ngủ đập bàn dựng lên: "Chỉ số thông minh của tôi thấp? Tại sao chỉ số thông minh của tôi thấp, các cậu đi nói cho hắn biết: 'Chỉ số thông minh của phụ nữ dậy thì như một cái rắm, cơ thể dậy thì tốt là được rồi!' "
Tôi lúc đó thật sự là tức đến váng vất đầu óc, mới có thể nói bậy, thực ra sâu trong nội tâm tôi, tôi vẫn biết là phụ nữ thông minh thì mới ăn no mặc ấm được, mới có khả năng tìm được nam nhân tốt mà gả cho, cho nên tôi luôn luôn nỗ lực hướng tới mục tiêu đó, mặc dù con đường quanh co, nhưng tôi tin chắc cần cù bù thông minh.
*Action 3
Sinh hoạt năm nhất bận rộn thi cử từng môn từng môn rồi cũng qua.
Trong một năm này, tôi đã hiểu sâu sắc tại sao Đại học T lại ít nữ sinh đến như vậy, nơi này căn bản chính là đào tạo "dân công" của địa phương.
Hồi năm nhất, lão giáo sư hầu như ngày nào cũng điểm danh, không ngại phiền phức, chỉ cần ba lần nghỉ học, đi thi một trăm phần trăm cũng vô dụng, vì vậy, tất cả mọi người đều đến lớp đúng giờ, không dám trốn tiết.
Vào năm nhất, đề bài kiểm tra bao giờ cũng khó, bất kể mọi ngày bạn đi học nghe giảng bài chăm chỉ cỡ nào, cho dù trước ngày thi liều mạng nhỏ ôn tập, chắc chắn không đạt chất lượng, vì vậy tôi có thói quen ngâm mình trong phòng tự học.
Vào năm nhất, bạn rất khó tìm được một người cả ngày không ở trong phòng tự học, ngoài thư viện của trường ra. Nhưng nếu bạn muốn đến thư viện trường để tự học sẽ phải xếp hàng ở cửa lúc 5 giờ 30 sáng để chiếm chỗ ngồi, nếu không chắc chắn sẽ không có chỗ ngồi, vì vậy mỗi ngày tôi đều mắt nhắm mắt mở bò dậy, tùy tiện rửa mặt một cái rồi chạy đến thư viện xếp hàng.
Vào năm nhất, tòa nhà dạy học rất nhiều, khiến cho mọi phòng học đều trở nên khẩn trương, hai tiết học thường xuyên cách xa nhau vạn dặm, mười phút nghỉ giữa tiết phải nhanh chóng rời đi mới không đến trễ tiết học tiếp theo, vì vậy tôi đã hình thành thói quen bước đi như bay, mắt nhìn thẳng.
Bởi vì thói quen tốt này, tôi thường xuyên ngẫu nhiên gặp được bạn học tiểu Trình, nhưng tôi chưa bao giờ chủ động nói chuyện nhiều với hắn. Bản thân tôi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hắn hạ thấp sỉ nhục IQ của tôi, chỉ là cảm thấy hai bên không quen, không cần phải từ xa trông thấy thì lại gần chào hỏi.
Kết thúc môn thi cuối cùng tước kỳ nghỉ hè, việc đầu tiên tôi làm là bò lên giường ngủ bù. Ngủ một phát đến trời tối mịt mù, ngủ đến quên cả ngày tháng.
Chuông điện thoại đáng ghét vang lên, tôi mở mắt nhìn nhìn, phòng ngủ một mảng tối đen như mực, tất cả mọi người đều ngủ say, Cát Cát bị điện thoại làm cho tỉnh thì nguyền rủa một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.
Tôi nửa tỉnh nửa mê bò dậy, mò lấy ống nghe từ trên bàn, mang theo giọng mũi nồng đậm hỏi: "Xin chào! Xin hỏi bạn tìm ai?"
Trong điện thoại thoáng trầm mặc, truyền đến một giọng nam rất nam tính: "Xin hỏi Trác mơ mộng có ở đây không?"
Tôi ngửa đầu nhìn giường Trác Trác, đã không có ai, đoán chừng hôm nay thi xong cô ấy đã về thẳng nhà. Nhà cô ấy chính là thị trấn T, về nhà vô cùng thuận tiện.
Tôi tiếc nuối nói cho hắn biết: "Cô ấy không có ở đây."
Tôi đang định cúp điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên hỏi: "Cô là Bình Tâm sao?"
"À, phải, cậu là?" Thực ra tôi đã nhận ra đó là bạn học tiểu Trình từ câu nói đầu tiên chỉ là muốn xác nhận lại một chút.
"Tôi là Trình Trạch."
"Ồ!" Tôi ngầm đồng ý với hắn, cho nên chờ hắn nói tiếp.
"Có thể phiền cô bận rộn một chút không?"
"Gấp cái gì?"
"Tôi chơi đánh bài với mấy người anh em trong phòng bị thua, hình phạt là gọi điện đến phòng ngủ của nữ sinh, hẹn một bạn nữ đi xem phim."
Tôi nhờ ánh trăng nhìn rõ đồng hồ, lờ mờ nhìn thấy đã quá mười một giờ, bọn con trai này cũng quá Sở Khanh rồi.
"Nếu tôi không đến hẹn thì làm thế nào?" Tôi hỏi.
"Vậy thì lần lượt gọi hết phòng ngủ, cho đến khi gặp được người có tấm lòng tốt bụng, hẹn được với nữ sinh mới thôi."
Những lời này tôi nghe sao lòng lại thấy khó chịu như vậy chứ?
Giống như nếu như tôi từ chối chính là tôi là người có tấm lòng không tốt bụng lương thiện vậy, không giúp đỡ nữ sinh khác. Hắn có thể khinh bỉ IQ của tôi, nhưng không thể phủ nhận sự lương thiện của tôi nha!
Thế là đầu tôi nóng lên, hỏi lại: "Có thật là cậu thua cuộc nên hẹn nữ sinh ra ngoài xem phim, không có ý gì khác, đúng không?"
Hắn nói: "Dạ!"
"Được rồi, tôi đi."
Hắn tựa như không hề ngạc nhiên, bình thản nói: "Cảm ơn! Sáu giờ chiều mai, trước cửa rạp chiếu phim của trường, không gặp không về!"
"Được! À, đúng rồi, tính tôi nhớ không tốt lắm, nếu cậu không đợi được tôi, thì gọi điện nhắc tôi một chút, tôi khẳng định không phải tôi cố ý thất hẹn. Số điện thoại của tôi là XXXXXX."
Hắn nói câu "Được" rồi cúp điện thoại.
Ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, gió thổi phất lên rèm cửa sổ, tôi thất thần nhìn hồi lâu, không còn cảm thấy buồn ngủ.
Tôi đoán có thể do ban ngày ngủ quá nhiều rồi!
--- < Bí kíp tình yêu > khóa thứ ba ---
Thường nghe người ta nói: Tôi không gặp được người yêu thích, là bởi vì duyên số chưa tới!
Tôi muốn hỏi một chút: Câu nói này "Trời sinh tôi số mệnh không tốt, cho nên mọi chuyện không may!" có cái gì khác nhau sao? Không có!
Đây đều là tự an ủi bản thân trong việc quan niệm về số kiếp!
Nếu như loại quan niệm số kiếp này nói được một cách thông suốt thuận lợi, vậy thì "Tôi học tập không giỏi, nhất định là vì tôi không có mệnh học giỏi!", "Tôi không tìm được công viêc tốt, là bởi vì công việc tốt cũng chưa đến với tôi!", "Tôi không có tiền, là bởi vì trên trời không rớt tiền xuống, đập xuống đầu tôi!"
Thân mến, người ta có thể dùng quan niệm về số mệnh để an ủi bạn, bạn không thể an ủi mình như vậy!
Bạn không gặp được người đàn ông tốt, là bởi vì bạn chưa bao giờ cố gắng tìm!