Đc: wattpad "tiemcanhnhadodo"
***
Ánh mắt Phó Đình Hàm dừng ở trên chân cô, Triệu Hàm Chương cười giải thích: "Không phải vấn đề gì lớn, qua vài ngày liền có thể xuống đất đi lại."
Chỉ là bong gân cùng nứt xương, thực ra bây giờ đã không đau lắm, tập tễnh cũng có thể đi được, chẳng qua thứ nhất cô sợ làm vết thương nặng hơn; thứ hai là cũng cảm thấy tập tễnh không dễ nhìn; thứ ba, thực chất chính là lười biếng, vì vậy tình nguyện sai người nâng cũng không muốn tự đi.
Triệu Hàm Chương ngồi trên kiệu, mà Phó Đình Hàm ngồi trên một chiếc ghế đẩu thấp, hai người đối diện nói chuyện như vậy liền có chút không thuận tiện, hơn nữa cách cũng quá xa.
Triệu Hàm Chương liền vẫy tay với anh, Phó Đình Hàm bèn đứng dậy đi đến bên cạnh, cúi đầu nhìn cô.
Triệu Hàm Chương nghiêng người qua, nhỏ giọng hỏi: "Anh vừa rồi làm sao vẫn luôn không nói chuyện? Nghe ý quản gia, anh bị thương ở đầu?"
Cô lo lắng nhìn vải quấn trên trán anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh... không có kí ức của hắn?"
Phó Đình Hàm nghe Triệu Hàm Chương nói, vẻ mặt có hơi kì lạ nhìn cô: "Cô Triệu, cô biết nói Nhã ngữ?"
Còn là Nhã ngữ chính gốc như vậy.
Anh cũng hạ giọng giống cô nói: "Có kí ức, khi cố hết sức để nghĩ, phần lớn kí ức đều sẽ dần dần hiện ra, còn không thì khi gặp được người từng quen, kí ức liên quan cũng sẽ xuất hiện, chỉ là..."
"Chỉ là có kí ức, nhưng không có nghĩa là có luôn tất cả của hắn..." Phó Đình Hàm nói: "Tôi đã từng thử nói chuyện, nhưng giọng nói rất khác."
Vì có kí ức, những thứ có thể nghe hiểu vẫn là nghe hiểu, thêm nữa là Nhã ngữ Trung Quốc vẫn luôn gần giống nhau, Phó Đình Hàm dạy nhiều sinh viên như vậy, tự nhiên có sinh viên đến từ các nơi trong cả nước, cũng nghe qua tiếng Quan thoại bản địa của bọn họ.
Triệu Hàm Chương khẽ cười nói: "Phó giáo sư đã quên tôi lúc đầu ở trường là dạy gì rồi à?"
Phó Đình Hàm:... Hắn đã quên, cô Triệu đây là giáo viên âm nhạc, mặc dù là dạy dương cầm, nhưng hình như rất thích các khoa ngôn ngữ, không những biết tiếng Pháp và tiếng Đức, nghe nói cô từng dạy sinh viên trao đổi của Nga hai năm liền học được tiếng Nga.
Cho dù không biết chữ nổi tiếng Nga, nhưng giao tiếp là không thành vấn đề.
"Cô Triệu thật lợi hại."
Triệu Hàm Chương giải thích một câu: "Quê nội tôi ở Lạc Dương, tôi lúc nhỏ là sống cùng ông nội, tuy ngữ âm có chút khác biệt, nhưng có kí ức nên rất nhanh liền quen."
Sau khi tỉnh lại, cô chính là ở trên giường trầm mặc vài ngày lận.
Phó Đình Hàm dựa lại gần kiệu một chút, hạ thấp giọng nói: "Cô Triệu có cách nào khiến tôi cũng có thể nhanh chóng nói chuyện không?"
Khoảng thời gian này mọi người đều coi hắn như kẻ ngốc mà hầu hạ, thực ra hắn cũng rất khó chịu.
Triệu Hàm Chương đồng tình nói với anh: "Tôi nói với người nhà là tôi mất trí nhớ."
Phó Đình Hàm: "Mất trí nhớ... cũng sẽ không quên mất thói quen ăn nói đi?"
"Là sẽ không." Triệu Hàm Chương cười nói: "Vì vậy Phó giáo sư chịu ủy khuất rồi, chẳng qua chúng ta có thể tìm cơ hội gặp mặt, tôi có thể dạy anh."
Cô nói: "Chỉ dựa vào thư đồng đọc sách để hiểu rõ Nhã ngữ là không đủ, anh phải tự mình mở miệng nói ra mới có thể sửa được."
Phó Đình Hàm gật đầu.
Quản gia thấy bọn họ nói chuyện đã lâu, nhịn không được thò đầu từ cổng viện nhìn vào, chỉ thấy Đại lang nhà bọn họ thế nhưng đang dựa vào kiệu của Triệu Tam nương, cúi đầu nói chuyện với nàng liền kinh hãi.
Đại lang quân cùng Triệu Tam nương thân mật như vậy?
Không đúng, không đúng, Đại lang quân nhà bọn họ đã có thể mở miệng nói chuyện?
Hắn nhịn không được lại hơi thò người vào, cố dựng tai lên nghe, nề hà hai bên cách nhau quá xa, bọn họ nói chuyện lại nhỏ giọng, hắn vậy mà một chút cũng chưa nghe được.
Thính Hạ nhịn lại nhịn, vẫn là không nhịn được, từ bên kia chạy qua lôi quản gia trở về.
Quản gia cười cười lấy lòng Thính Hà, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu nương tử, Tam nương nhà ngươi cùng Đại lang quân nhà chúng ta có qua lại từ trước?"
"Không có!" Thính Hà trực tiếp phủ nhận, cố gắng chứng minh cho Triệu Tam nương: "Tam nương nhà chúng ta cũng là hôm qua mới từ chỗ lang chủ nghe qua về Phó Đại lang quân."
Dũng khí thật lớn a, chỉ như vậy đã trực tiếp tìm đến nhà?
Quản gia trong lòng run rẩy, hôn sự này nếu thành, chủ mẫu tương lai nhà bọn họ phải lợi hại thành cái dạng gì?
Triệu Hàm Chương vẫn đang cùng Phó Đình Hàm mưu đồ bí mật: "... Tôi vừa nãy có đến chỗ cổng thành đó xem qua, không có gì khác thường, lúc ấy chúng ta đột nhiên xuất hiện ở đó, nếu như quay về, chắc là cũng phải từ chỗ đó quay về đi?"
Phó Đình Hàm cười khổ: "Cô Triệu, đây không phải toán học, đã là phạm trù huyền học rồi. Trong khoảng thời gian này tôi cũng luôn nghĩ, hoài nghi chuyện này có liên quan đến động đất, còn có thiên tượng. Nếu như dựa theo điều kiện ngang nhau để tiến hành hoán đổi linh hồn, vậy chúng ta ít nhất phải có đủ thiên tượng và động đất giống lúc đó, trong đó còn có trị số năng lượng cụ thể. Nhưng một mặt chúng ta không có trị số cụ thể lúc đó; mặt khác, trong tình huống có đủ điều kiện cũng rất khó tạo ra trị số năng lượng μE(micro variable), vì vậy đối với việc trở về tôi không ôm hi vọng quá lớn, chỉ có thể cố gắng sống tiếp ở triều đại này, sau đó chờ đợi vận may."
Nhưng Triệu Hàm Chương lại chú ý một điểm: "Hoán đổi linh hồn? Anh là nói..."
Phó Đình Hàm gật đầu: "Đúng vậy, tôi hoài nghi hai người bọn họ hẳn là giống với chúng ta."
Triệu Hàm Chương ngồi thẳng người: "Làm sao đưa ra được kết luận như vậy?"
"Trải nghiệm của chúng ta đã chứng thực thời không là thực sự tồn tại. Vì vậy, tôi giả thiết thời không là một lượng, chúng ta là ở bên trong lượng này. Nếu trao đổi thời không, chúng ta sẽ từ lượng này đến một lượng khác. Cùng lý thuyết, lượng này cũng cần có một lượng tương ứng đổi qua. Nếu không sẽ mất cân bằng."
Triệu Hàm Chương: "Chính là hai linh hồn..."
"Trong toán học, chỉ là trị số sau dấu thập phân cũng ảnh hưởng rất lớn, cô đã quên hiệu ứng cánh bướm? Tôi cảm thấy lượng sẽ không tự mình mất cân bằng."
Triệu Hàm Chương: "Phó giáo sư nói vậy là đem lượng nhân cách hóa?"
Phó Đình Hàm chỉ cười không nói.
Nhưng Triệu Hàm Chương lại lấp tức tin tưởng kết luận của anh, gõ gõ nắm tay bắt đầu trầm tư: "Nếu nói như vậy, không biết bọn họ còn sống hay không, hơn nữa..."
"Hơn nữa, nếu chúng ta bên này xảy ra biến đổi về lượng đủ lớn để có thể hoán đổi, nhưng bọn họ bên đó không có cùng lúc xảy ra, vậy chúng ta có khả năng hoán đổi lại hay không? Hay là liền mất mạng ở đây?"
Triệu Hàm Chương đột nhiên hỏi: "Ở đây mỗi ngày đều chết nhiều người người như vậy, những lượng này không hẳn là biến mất sao?"
Phó Đình Hàm lắc đầu: "Không, tử vong cũng không phải là tiêu vong?"
Triệu Hàm Chương: "Đều nói tận cùng của toán học là huyền học, tương lai Phó giáo sư cũng sẽ tin huyền học sao?"
Phó Đình Hàm cúi đầu nhìn cô nói: "Hiện giờ chúng ta đã đứng ở nơi này, nhưng mà, ta không tin."
Triệu Hàm Chương:...
Triệu Hàm Chương cứ tin tưởng suy đoán của Phó Đình Hàm như vậy, bắt đầu trở nên lo lắng: "Khi đó tốc độ thang máy rơi xuống rất nhanh, không biết... thân thể chúng ta ra sao rồi. Triệu Hòa Trinh chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, đột niên bị mù..."
Triệu Hàm Chương thở dài một hơi, quá đáng thương rồi, không những thoáng cái già đi mười tuổi, còn bỗng chốc liền mù. Tỉnh lại ở một thế giới xa lạ, chưa nói không nhìn thấy gì, còn có khả năng bị thương nặng.
Triệu Hàm Chương hơi buồn bực: "Phó giáo sư, chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng trở về."
Phó Đình Hàm đương nhiên cũng muốn quay về, nhưng hắn cảm thấy không có khả năng, khoảng thời gian này hắn cũng luôn trầm tư suy luận, không hề cảm thấy bọn họ còn có khả năng quay về, lượng biến đổi quá lớn.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Triệu Hàm Chương, hắn mềm giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, cô Triệu cũng không cần quá lo lắng. Ở xã hội hiện đại, ít nhất bọn họ có thể nhận được trị liệu tốt nhất, hơn nữa còn có trường học cùng Phương giáo sư bọn họ nữa.
Cho dù thân thể và linh hồn bọn họ đều xảy ra chuyện, hai người bọn họ cũng có có thể được chăm sóc tốt.
Hơn nữa gia sản hai bên cũng không ít.
Triệu Hàm Chương nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Phó giáo sư còn có người thân không?"
Phó Đình Hàm nụ cười hơi nhạt: "Không còn, cha mẹ tôi mất sớm."
Triệu Hàm Chương: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Phó Đình Hàm khẽ nói: "Tôi biết."
_Hết chương_
Ed: Edit chương này thật là vật vã, loạn hết cả lên:((