Triệu Nhị lang nhịn lại nhịn, không chịu được nữa, kéo kéo tay áo Triệu Hàm Chương, tủi thân nói: "A tỷ, có thể ăn cơm chưa, ta đói rồi."
Triệu Hàm Chương nhìn Triệu Nhị lang hồn nhiên không biết chuyện, phất tay nói: "Ăn đi, ăn đi."
Triệu Nhị lang lập tức quay về ngồi vào chỗ của mình, gắp liền vài miếng thịt heo cho Triệu Hàm Chương, ân cần nói: "A tỷ, tỷ vừa nãy đều nôn hết, những cái này đều cho tỷ ăn."
Triệu Hàm Chương nhìn thịt heo trong bát không nói chuyện, chỉ cảm thấy đau đầu, lồng ngực lại trở nên khó chịu, buồn nôn muốn ói.
Vương thị vội vàng gắp thịt đi: "A tỷ con không ăn, con tự mình ăn đi."
Nàng lo lắng nhìn Triệu Hàm Chương: "Tam nương, nếu không con ăn ít cháo trắng đi, nhìn xem, nôn đến mức mặt đều tái rồi."
Lượng kí ức khổng lồ tràn ra trong đầu đã dung hợp gần hết, Triệu Hàm Chương đã không còn đau đầu như vậy, chẳng qua cô cũng không quá muốn ăn, thế nên gật gật đầu.
Cô liền ngồi nhìn Vương thị gắp thức ăn cho Triệu Nhị lang, Triệu Nhị lang cũng ăn say sưa, hễ là đồ ăn để trong bát toàn bộ đều ăn hết.
Triệu Hàm Chương nhìn thấy đáng yêu, liền hỏi hắn: "Đệ ở trong từ đường cũng có thể ăn nhiều như vậy sao?"
Triệu Nhị lang tủi thân lắc đầu: "Không có thịt, chỉ có màn thầu."
Triệu Hàm Chương hài lòng gật đầu, như vậy mới giống bị phạt.
Thanh Di Các bên này yên tĩnh lại, nhưng chủ viện bên kia lại một chút cũng không yên.
Thanh cô quỳ khóc lóc kể lể một trận, sau khi được cho phép mới đứng dậy, vòng qua rồi lặng lẽ lui xuống.
Khi lui ra khỏi viện, sau lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Triệu Trường Dư ngồi xếp bằng trên giường không động đậy, Thành bá bưng lên một chén trà (giống bát), nhẹ giọng nói: "Lang chủ, hôm nay nhị phòng quả thực đã vượt quá khuôn phép."
Triệu Trường thở dài một tiếng nói: "Đâu chỉ nhị phòng, Tam nương cũng vượt quá khuôn phép rồi."
Không đợi Thành bá nói chuyện, ông lại nói: "Chẳng qua cũng có thể tha thứ, ta vẫn luôn biết lão Nhị có chút không bằng lòng với ta, chỉ là không nghĩ đến đã ảnh hưởng đến Triệu Tế như vậy, bây giờ ta vẫn còn, hắn đã có thể đối xử với Vương thị như vậy, đợi ta vừa mất, mẹ góa con côi bọn họ nào còn có chỗ đứng ở Triệu gia?"
"Ta không biết tình hình đã nghiêm trọng đến mức độ này." Ông thở dài nói: "Ngươi cho rằng Tam nương làm như vậy thật sự chỉ là giải bày oán giận trong lòng? Nàng đây là đang ép ta đưa ra lựa chọn đâu."
Triệu Trường Dư nói đến đây lại cười: "Ngược lại là nàng thông minh..."
Thành bá trầm mặc, nói hư là ngài, nói tốt cũng là ngài, dù sao ngài vẫn sẽ luôn tìm chỗ bù đắp cho cháu gái mình.
Ông yên lặng đem chén trà đặt trước mặt Triệu Trường Dư.
Triệu Trường Dư bưng lên uống một ngụm, do dự không quyết nói: "Thực ra cũng không còn chỗ để lựa chọn, ta... cũng không phải người có đại nghĩa."
Thành bá vội nói: "Lang chủ cớ sao tự hạ thấp mình như vậy?"
Nhưng Triệu Trường Dư lại rất thản nhiên: "Nhưng đây là lời nói thật, nếu ta là người có đại nghĩa, lúc này vì sự phát triển lâu dài của gia tộc, ta chính là nên phái ngươi đi răn dạy Tam nương."
"Lực lượng gia tộc chỉ có tập trung lại, mới có thể trợ giúp Triệu thị càng phát triển, mà nay gặp phải thời loạn, càng không nên phân tán thế lực gia tộc, mà ta..." Triệu Trường Dư thở dài nói: "Nhưng bây giờ điều ta muốn làm lại là phân chia thế lực gia tộc."
Từ sau khi nói chuyện cùng Tam nương, Triệu Trường Dư vẫn đang do dự không quyết, ông rốt cuộc nên lưu lại cho Tam nương bao nhiêu thứ đây?"
Theo kế hoạch ban đầu, là ông không dự định đem chia thế lực gia tộc cho nàng, thậm chí ngoại trừ Thành bá ra, ông không dự định để lại người nào cho đại phòng.
Tôn tử là đứa ngốc, cho dù ông không muốn thừa nhận, nhưng Triệu Nhị lang xác thực nhược trí, thiếu niên lang mười hai tuổi, giao tiếp bình thường không có vấn đề, nhưng tâm trí chính là không khác gì đứa trẻ năm đến sáu tuổi.
Đứa trẻ năm sáu tuổi nhà người ta còn có thể nhận được trăm chữ, đọc sách sáu năm, chữ hắn nhận biết được hai bàn tay đều có thể đếm hết.
Có vết xe đổ là Huệ đế, Triệu Trường Dư tự nhiên không thể đem gia nghiệp cho hắn.
Vì vậy ông vẫn luôn nghĩ là để nhị phòng kế thừa gia nghiệp, đem đại phòng giao phó cho bọn họ chăm sóc.
Hai năm nay, tình thế trong triều biến đổi, mâu thuẫn giữa đại phòng cùng nhị phòng ngày càng sâu sắc, ông đều nhìn thấy trong mắt, trong lòng sốt ruột, lúc này mới muốn cho đại phòng thêm một thứ phòng thân.
Vì vậy ông mới bắt đầu tìm một mối hôn sự cùng nhà quyền quý cho tôn nữ, ông có người, có tiền, có quyền trong tay, do đó trước khi mất ông muốn thu xếp tốt cho Tam nương, tương lai nàng có nhà chồng để dựa vào, cũng có thể chăm sóc mẫu thân và đệ đệ, ai biết ông bên này mới có đầu mối, trong phủ tin đồn đã nổi lên khắp nơi, Nhị lang cùng Tam nương liền xảy ra chuyện.
Tối nay, nào phải nhị phòng đến cửa bức ép đại phòng?
Rõ ràng là Tam nương ép ông đưa ra lựa chọn.
Triệu Trường Dư mặc dù biết nàng đang đào hố, nhưng... vẫn không thể không giẫm vào.
Triệu Trường Dư suy sét nửa ngày, đã có quyết định, cùng Thành bá nói: "Ngày mai bảo Triệu Câu cùng Cấp Uyên đến gặp ta."
Thành bá khom người đáp: "Vâng."
Triệu Hàm Chương cho rằng Triệu Trường Dư còn cần do dự một đoạn thời gian, suy cho cùng trong lịch sử vị tổ phụ này của nàng nổi tiếng chính là thần tử có năng lực, được người đời coi là trụ cột đất nước trong hàng nghìn người.
Người như vậy, cho dù muốn nể tình riêng, cũng sẽ do dự một đoạn thời gian, giữa đại kế gia tộc và gia đình nhỏ của mình, người trong thời đại này hầu hết kẻ sĩ đều sẽ chọn gia tộc, càng huống hồ là người nhìn xa trông rộng như Triệu Trường Dư?
Nhưng cô không ngờ được, đến trưa ngày hôm sau, đang muốn dùng cơm, Thành bá liền dẫn người qua đón cô: "Lang chủ quan tâm nữ lang, vì vậy bảo nô đón nữ lang qua nói chuyện"
Triệu Hàm Chương gật đầu, ngồi trên xe ngựa rồi mới nhớ ra, vừa nãy Thành bá không gọi cô Tam nương, mà gọi là nữ lang đi.
Cô nhịn không được hơi nhếch khóe miệng, khi vào chủ viện cũng chưa kìm lại được.
Lần này, cô không hề có gánh nặng tâm lý hướng về người trung niên đang ngồi trong viện hô: "Tổ phụ."
Triệu Trường Dư hơi gật đầu với nàng, đợi nàng đến gần trước mặt liền giới thiệu hai người bên cạnh: "Đến vừa đúng lúc, qua gặp Cấp gia gia của con."
Triệu Hàm Chương nhìn qua, đối diện với thanh niên mặt trắng không râu, vẻ mặt ôn hòa, nhìn thế nào cũng chỉ có hơn ba mươi tuổi, làm thế nào cũng không thể gọi ra khỏi miệng.
Triệu Hàm Chương thấy nàng nhìn người ta đến ngây người, hơi nhíu mày: "Tam nương."
Triệu Hàm Chương lập tức khom người gọi: "Cấp tiên sinh."
Mắt Cấp Uyên hơi sáng lên, hơi gật đầu nói: "Hôm nay trông nữ lang rất có tinh thần."
Triệu Trường Dư có chút ngạc nhiên nhìn qua Triệu Hàm Chương, cũng không uốn nắn cách xưng hô của nàng, mà là cười thuận theo nói: "Nàng từ nhỏ đã khỏe mạnh, Tử Uyên cũng biết, Trị nhi chỉ để lại hai đứa trẻ, Nhị lang như vậy, ta liền không nhịn được coi nàng như nam nhi mà nuôi dạy."
Cấp Uyên trầm mặc.
Triệu Trường Dư cũng không cần hắn đưa ra quyết định ngay lập tức, cùng Triệu Hàm Chương nói: "Tam nương, Cấp tiên sinh là cánh tay phải đắc lực của tổ phụ, tương lai con phải coi hắn giống như tổ phụ."
Triệu Hàm Chương vừa nghe, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, vịn vào kiệu đứng dậy, sau khi cố đứng vững liền hướng về phía Cấp Uyên cúi người lạy: "Cấp tổ phụ."
Triệu Trường Dư:... Ngược lại cũng không cần như thế.
Nhưng mắt Cấp Uyên lại sáng rực, kích động đưa tay ra đỡ lấy nàng: "Đứa trẻ ngoan, con bị thương ở chân không cần đa lễ, mau mau ngồi xuống."
"Cấp tổ phụ không ngồi, Tam nương nào dám ngồi? Người cũng mau mời ngồi."
Gân xanh trên trán Triệu Trường Dư giật giật, vội cắt ngang hai người họ: "Đây là Triệu Câu, là cánh tay trái đắc lực của tổ phụ."
Triệu Hàm Chương nhìn qua, chiều cao này liền rất "hiện đại", hẳn phải một mét tám hai tám ba, nhìn rất có lực, hiện giờ chính là mùa xuân, nhiệt độ ở Lạc Dương vẫn còn thấp, nhưng hắn chỉ mặc Hồ phục đơn giản, vải dệt dán trên người, có thể thấy được cảm giác lực lưỡng trên người hắn.
Triệu Hàm Chương nói: "Bộ khúc trong nhà là do hắn thống lĩnh."
Triệu Hàm Chương trong lòng chợt nghĩ, một văn một võ, Triệu Trường Dư đây là muốn đem cơ nghiệp trong nhà đều giao cho cô sao?
_Hết chương_
"Nếu như hôm nay bạn buồn, hãy bật ca khúc mà mình yêu thích lên, đắm chìm trong những giai điệu, bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn. Âm nhạc là một điều kì diệu, và ngày mai sẽ là một ngày nhiều niềm vui."