• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước máy bán hàng tự động, Hoắc Thành trong tay còn đang cập hộp mì tôm vị bò: "Sao cậu lại tự xuống đây mua nước?"

Thẩm Quán Doanh vận động khả năng kìm nén 17 năm qua, trưng ra một nụ cười với Hoắc Thành: "Mình bị trật chân nhưng cũng không đến mức phải làm phiền các bạn học khác. Khách sạn có thang máy nên mình cũng không phải đi lại nhiều."
Hoắc Thành khẽ miết cằm, nhìn cô nói: "Một chút nữa là đến giờ ăn tối rồi, cậu đừng về phòng nữa, ngồi ở phía dưới chờ đi."
Thẩm Quán Doanh cũng lười phải về lại phòng, đồng ý ngay.
Hoắc Thành đỡ cô, dẫn cô ra cái đình phía bên kia ngồi nghỉ. Chỗ cái đình được quét dọn rất sạch sẽ, ngồi bên trong còn có thể thấy những cánh diều đang bay lượn trên bầu trời.
Nhưng Thẩm Quán Doanh hiện tại không có tâm tư nào để nhìn diều, cô chỉ nhìn Hoắc Thành bên cạnh đang ăn mì tôm.
Lòng cô lúc này đang rất loạn.
Cô không biết tại sao lúc nãy Hoắc Thành lại nói như thế, anh có một người bạn thích rung chân khi ăn mì tôm, còn thích ăn mì vị bò thật sao? Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được.
Nhưng nếu như không phải, sao anhlại biết được chuyện này.
Bí mật lớn nhất đời này của Thẩm Quán Doanh chính là thích vừa ăn mì vừa rung đùi.
Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ đến lần trước bị Hoắc Thành bắt gặp xem tiểu thuyết đam mỹ.
Anh bình tĩnh tiếp nhận chuyện đó như thế cũng có hơi kì lạ?
Nhưng chuyện này cũng không phải chuyện khiến cô lo lắng nhất, chuyện làm cô quẫn bách nhất lúc này chính là cô cảm thấy hình tượng của mình trước mặt Hoắc Thành đã hoàn toàn tan vỡ, cô đứng trước mặt anh như một người bị lột sạch quần áo.
. . . . . . Chờ một chút, cô đang có suy nghĩ hủ bại gì thế này?
"Sao vậy?" Hoắc Thành thấy Thẩm Quán Doanh im lặng, liền gọi cô một câu.
"Không sao." Thẩm Quán Doanh vô thức phủ nhận, giơ tay định vặn nắp uống một ngụm nước.
Nắp chai dễ dàng bị vặn ra.
Thẩm Quán Doanh hơi sững sờ, lúc này cô mới phát hiện lúc Hoắc Thành đưa cho cô chai nước này, đã giúp cô vặn luôn cả nắp.
Trong lòng lại như có thứ gì đang nảy nở. Lại nói tiếp, chai nước này đúng là chai nước cô muốn mua.
Hoắc Thành lại nắm rõ khẩu vị của cô trong lòng bàn tay.
Thế nhưng những chuyện này cũng không tính là quan trọng. Anh biết một chút bí mật không muốn cho người khác biết của cô, nhưng anh không chê cười, châm chọc cô, cũng không nói cho người khác biết, cô có thể cảm nhận được, Hoắc Thành rất quan tâm tới cô.
Mặc dù chuyện này có thể là vì hai người có quen nhau từ bé.
"Chờ đến khi chân mình hồi phục, mình cũng muốn đi thả diều." Thẩm Quán Doanh ngửa đầu nhìn cánh diều trên trời, khóe môi nhếch lên mang theo ý cười.
Hoắc Thành cũng nhìn theo hướng cánh diều, "Ừ" một tiếng: "Mình đi cùng với cậu."
"Được." Thẩm Quán Doanh nói, chỉ vào một cánh diều xa xa, "Cậu nhìn kìa, con rồng kia hình như là do Quý Diệu thả, loại diều này rất khó thả, không ngờ Quý Diệu chơi diều cũng thật giỏi."
Lông mày Hoắc Thành giật giật, hỏi Thẩm Quán Doanh: "Hình như cậu rất để ý đến Quý Diệu?"
Thẩm Quán Doanh cười ha ha hai tiếng: "Có một chút."
Khóe miệng Hoắc Thành vốn đang cong cong giờ lại thẳng tắp, anh còn muốn hỏi có phải là cô thích Quý Diệu không, nhưng cuối cùng vẫn nhịn vào.
Không được bao lâu đã đến giờ ăn tối, các bạn học lục tục đến nhà ăn. Tiết mục văn nghệ buổi tối được tổ chức ngay trong buổi tiệc, các bạn học diễn xong sẽ xuống ăn cơm.
Biểu diễn kiểu này, thường các bạn học sẽ chọn hát, tuy trình độ ca hát không như nhau nhưng mọi người ai cũng được cổ vũ. Nhưng để làm cho không khí của toàn bộ khán phòng sôi động đến cực điểm, mọi người vẫn rất mong chờ phần tiểu phẩm của lớp Triệu Nghệ Manh.
Cốt truyện của tiểu phẩm tuy đã cũ nhưng diễn xuất của mọi người rất hài hước, lại thêm có chức danh lớp phó, tạo thành sự tương phản, đến cả thầy cô giáo cũng cười đến không ngậm miệng được.
Triệu Nghệ Manh biểu diễn xong, xuống phía dưới, một bộ rầu rĩ không vui: "Tiêu mình rồi, thanh danh một đời tích góp, từ nay về sau sẽ biến mất không còn mảnh giáp gì!"
Sao lúc trước cô lại đồng ý tham gia cái tiểu phẩm chết dẫm này ấy nhỉ!
Thẩm Quán Doanh cười cười, nhìn cô: "Sao thế được, mình thấy vừa rồi cậu biểu diễn rất tốt. Quý Diệu ở dưới còn cưới nữa cơ."
"Thật hả?" Dù sao Quý Diệu cũng là nam thần đời đầu của Triệu Nghệ Manh, nghe thấy nam thần cũng cười, cô trước hết vui vẻ hai giây, sau đó mặt lại càng đưa đám, "Chuyện này có vẻ cũng không phải chuyện tốt gì?"
Cô tỏ vẻ ghét bỏ tiểu phẩm này, nhưng cuối cùng lại được mọi người bầu làm tiết mục xuất sắc nhất tối nay.
Triệu Nghệ Manh
Phần thưởng là một sấp bài kiểm tra được các thầy cô tự tay lựa chọn.
Triệu Nghệ Manh: :)
Sau khi về phòng, Thẩm Quán Doanh nhớ lại chuyện này vẫn còn thấy buồn cười. Triệu Nghệ Manh hóa bi phẫn thành thức ăn, bịch lớn bịch nhỏ đồ ăn vặt gì cũng xé hết ra, mời Thẩm Quán Doanh vừa ăn vừa xem phim.
Hai người bọn họ ru rú trong phòng, nhưng cũng có những bạn học khác ra ngoài dạo chơi.
Phương Nhất Sưởng trên đường về khách sạn thì gọi Vương Đình Đình và Khâu Tử Linh sang một bên, nói với hai cô nàng: "Ban ngày quá nhiều người, tôi chưa hỏi hai cậu. Chuyện hôm nay Thẩm Quán Doanh bị thương là do hai cậu cố ý đúng không?
Khâu Tử Linh không lên tiếng, Vương Đình Đình bùng nổ trước: "Phương Nhất Sưởng, cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy? Tụi mình có mắt thần hay sao mà còn có thể nhìn trước chuyện cậu ấy bị thương?"
Phương Nhất Sưởng nở nụ cười, nói: "Có phải là cố ý hay không, hai người tự biết. Tôi cũng không muốn nói nhiều làm gì, chỉ hi vọng hai người sau này cách xa Thẩm Quán Doanh một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Cậu ta nói xong liền quay người đi, Vương Đình Đình kìm nén một hồi, mở miệng gọi cậu ta: "Phương Nhất Sưởng, cậu có bị ngốc không? Cậu không thấy quan hệ giữa Thẩm Quán Doanh và Hoắc Thành rất tốt à?"
Phương Nhất Sưởng dừng chân, quay đầu lại: "Cậu nói thế là có ý gì?"
Vương Đình Đình nói: "Mình không có ý gì, mình chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu thích Thẩm Quán Doanh, Tử Linh thích Hoắc Thành, chẳng lẽ chúng ta không nên hợp tác với nhau sao?"
"Hợp tác?" Phương Nhất Sưởng bước lại một bước, "Hợp tác?"
Cậu ta nở nụ cười: "Ngại thật đấy, tôi không bỉ ổi được như các cậu."
"Cậu. . . . . . !"
"Phương Nhất Sưởng tôi thích ai, sẽ quang minh chính đại theo đuổi cô ấy, chứ không vụng trộm chơi xấu như các cô." Cậu ta nói đến đây, giọng mang vài phần cảnh cáo, "Các cậu tốt nhất nên thu lại những thủ đoạn ti tiện của mình đi."
Vương Đình Đình không phục, sao tự nhiên cô ta lại cầm trúng kịch bản nữ phụ ác độc rồi?
Hiện tại nữ phụ ác độc đều nghịch tập, cô ngày hôm nay bị chọc tức đến như vậy, nghe cả nữ phụ ác độc cũng không bằng!
Đang nghĩ đến chuyện đó, trong đêm tối đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai.
Vương Đình Đình và Khâu Tử Linh giật nảy mình, vô thức co người lại.
Phương Nhất Sưởng cũng nghe tiếng hét vừa rồi, cậu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nói với Vương Đình Đình và Khâu Tử Linh: "Hai cậu đứng ở đại sảnh khách sạn đợi đi, tôi sang đó xem sao."
Hai cô gái còn chưa hoàn hồn, Phương Nhất Sưởng chạy đi, nhanh chóng tiến về phía khách sạn.
Trong phòng, Thẩm Quán Doanh đang xem phim cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ: "Triệu Nghệ Manh, cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Triệu Nghệ Manh đang còn đắm chìm trong thế giới phim ảnh, hàm hồ trả lời: "Tiếng gì cơ?"
"Nghe như có ai đang hét lên?"
Triệu Nghệ Manh nói: "Cậu nghe lầm rồi, có thể là tiếng trong TV đó."
"Thật sao?" Thẩm Quán Doanh cũng nghĩ mình nghe lầm, đang chuẩn bị xem phim tiếp, tiếng còi báo động liền vang lên.
Lần này Triệu Nghệ Manh cũng nghe thấy, giật mình đến mức quăng cả đồ ăn vặt trong tay ra: "Có chuyện gì thế? Có cháy hả?"
"Không biết, nhưng có vẻ là cháy thật, tụi mình ra ngoài trước đã." Thẩm Quán Doanh đứng dậy, coi như là vẫn còn bình tĩnh.
Triệu Nghệ Manh nặng nề gật đầu: "Được!"
Cô nói xong liền đi sang đỡ Thẩm Quán Doanh. Trên hành lang đã có không ít bạn học, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ bối rối.
Còi cảnh báo còn đang kêu không ngừng, có bạn học giữa lúc hỗn loạn còn hô hào mọi người tuyệt đối không được đi thang máy.
Mọi người đang ở tầng 3, cũng không tính là cao, nhưng chân Thẩm Quán Doanh bị thương thì lại lại chuyện khác.
Triệu Nghệ Manh đỡ Thẩm Quán Doanh, đi rất chậm. Tiếng còi cảnh báo làm lòng người phát hoảng, Thẩm Quán Doanh buông Triệu Nghệ Manh ra, nói với cô: "Cậu xuống trước đi!"
"Như vậy sao được!" Triệu Nghệ Manh trong lòng cũng gấp muốn chết, không biết lửa cháy ở chỗ nào, càng không biết tình huống bây giờ thế nào, để Thẩm Quán Doanh ở lại đây còn mình đi trước, lương tâm cô sẽ rất bất an, "Hay là thế này đi, cậu cứ vịn cầu thang mà đi, mình xuống tìm giáo viên lên đỡ cậu."
Một mình cô ôm Thẩm Quán Doanh không nổi nhưng người lớn thì có thể. Các thầy cô giáo đều ở dưới lầu, hiện tại chắc chắn đang giúp các bạn học sinh sơ tán.
Thẩm Quán Doanh gật đầu: "Được, vậy cậu cẩn thận một chút."
"Mình biết rồi, cậu cũng cẩn thận, mình quay lại liền." Triệu Nghệ Manh nói, chạy thật nhanh về hướng cầu thang sơ tán. Vừa chạy đến bậc thang đầu tiên, đụng phải một thân hình, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Hoắc Thành.
Nam sinh ở tầng 1 tầng 2, anh chạy đến đây nhất định là vì tìm Thẩm Quán Doanh.
Triệu Nghệ Manh thấy anh, tựa như nhìn thấy cứu tinh: "Hoắc Thành, cậu mau mau đi tìm đại tiểu thư với mình!"
Cô dắt Hoắc Thành chạy ngược về.
Thẩm Quán Doanh từ xa nhìn thấy bọn họ chạy tới, trong mắt mang vẻ bất ngờ: "Không phải cậu nói đi tìm giáo viên sao? Sao lại dẫn Hoắc Thành đến?"
"Trùng hợp cậu ấy đang chạy lên đây!"
Thẩm Quán Doanh trầm mặc một chút, cảm giác thân thể chợt nhẹ, cả người bị Hoắc Thành bế lên: "Ra ngoài rồi nói."
Dù ở trong này đang là thời khắc quyết định sống còn, nhưng Triệu Nghệ Manh đứng nhìn vẫn thấy bong bóng màu hồng xuất hiện khắp nơi.
Thẩm Quán Doanh đang bị Hoắc Thành ôm kiểu công chúa càng cảm thấy như thế, mặc dù biết lúc này mà suy nghĩ lung tung là không đúng, nhưng cô lại không thể không chế trái tim đang đập loạn của mình.
Hoắc Thành ôm Thẩm Quán Doanh đến tầng hai, thấy có thầy giáo đang chạy đến, nhưng anh cũng không đưa Thẩm Quán Doanh cho thầy, chỉ nói ở tầng trên còn có bạn học.
Thầy giáo vội vàng chạy lên lầu ba, Hoắc Thành ôm Thẩm Quán Doanh ra bên ngoài sân khách sạn mới thả cô xuống.
Ở ngoài sân có rất nhiều bạn học, mọi người đều đang thảo luận đám cháy vừa rồi. Mọi người chạy thẳng ra ngoài, không thấy lửa cháy chỗ nào, đứng ở bên ngoài cũng không thấy chỗ nào có khói, quả thực có phần kỳ quái.
"Có khi nào có người nhấn nhầm chuông báo cháy không?" Thẩm Quán Doanh hỏi.
"Có lẽ vậy." Hoắc Thành còn đang nắm tay Thẩm Quán Doanh, sợ ở đây nhiều người sẽ đụng phải cô, "Chúng ta cứ ở đây chờ một chút. Cậu có bị thương chỗ nào không?"
"Không có." Thẩm Quán Doanh lắc đầu, chỉ nghe thấy có người đang hét gọi mình.
"Đại tiểu thư! Cậu có thấy anh Sưởng đâu không?" Hồng Hưng vội vàng xông về phía Thẩm Quán Doanh. Hoắc Thành đưa tay cản cậu ta, Hồng Hưng lúc này cũng không có sức đâu mà so đo chuyện này, chỉ nói với Thẩm Quán Doanh: "Mình không thấy anh Sưởng đâu hết!"
Thẩm Quán Doanh nói: "Cậu không đi cùng với cậu ấy hả?"
"Không có, buổi tối cậu ấy có việc nên đi ra ngoài một chuyến." Hồng Hưng không nói cho cô biết, Phương Nhất Sưởng đi tìm Vương Đình Đình và Khâu Tử Linh, "Mình cứ nghĩ cậu ấy nghe tiếng còi cảnh báo sẽ đi lên lầu tìm cậu."
"Trên đường tụi mình đi xuống không có gặp cậu ấy."
Hồng Hưng cau mày, sợ Phương Nhất Sưởng xảy ra chuyện gì, giữa đám người cậu ta thấy Vương Đình Đình và Khâu Tử Linh, lập tức gọi hai cô lại: "Phương Nhất Sưởng đâu?"
Vương Đình Đình còn đang bị đám cháy vừa rồi hù dọa, sắc mặt hơi tái nhợt: "Lúc tụi mình đang đứng bên ngoài có nghe tiếng ai hét lên, Phương Nhất Sưởng đi sang đó rồi."
"Ở đâu?"
"Hình như là truyền từ phía khách sạn." Vương Đình Đình chỉ phía Tây khách sạn.
Triệu Nghệ Manh nói: "Có khi nào là căn phòng ma quỷ kia không?"
Hồng Hưng sững sờ: "Căn phòng ma quỷ?"
"Đúng vậy, chính là căn phòng ở phía Tây tầng 1, mình nghe một đàn chị kể."
Hồng Hưng nghe xong, chạy về phía khách sạn, Hoắc Thành nhíu mày, nói với Thẩm Quán Doanh: "Mình đi theo cậu ấy, các cậu ở đây, đừng chạy lung tung."
Thẩm Quán Doanh gật đầu: "Được, các cậu phải chú ý an toàn."
"Mình biết rồi."
Vì tình huống đám cháy còn chưa xác thực rõ ràng, Hoắc Thành nói Hồng Hưng đi đường vòng vào khách sạn. Hai người vừa tới trước cửa sổ căn phòng phía Tây, tiếng cảnh báo liền ngừng lại.
Căn phòng vẫn đang sáng đèn, Hoắc Thành nhìn qua cửa sổ, thấy một bức tranh treo trên trường.
Vẽ trên đó là rừng cây anh cõng Thẩm Quán Doanh đi ra lúc sáng.
Anh liếc mắt liền nhận ra, đây chính là phong cách của mẹ anh.
Anh lại tiến về trước hai bước, thấy rõ dưới góc phải có kí tên, Phương Kha.
Ngày vẽ là bảy năm trước. Năm mẹ anh mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK