• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhiệm lớp Phương Nhất Sưởng chính là bố của Quý Diệu, ông dạy Phương Nhất Sưởng đã hai năm nay, mặc dù thấy con người cậu ta quả thật có nhiều vấn đề, nhưng còn chưa đến mức sẽ làm những chuyện như thế này ―― dù sao hai năm vừa qua, ông cũng không có bất hòa gì với cậu:
Thầy Quý: Có lẽ không phải đâu. Tháng này nó tham gia nhóm học tập cùng Quý Diệu, rất nỗ lực học hành. Không gian phát triển của hạng cuối vẫn luôn lớn mà?
Khối trưởng: Em cũng không muốn nghi ngờ bạn bè của mình, nhưng bên trường Trung học số 2 đã có người xác nhận là bị lộ đề, còn có người nói là Phương Nhất Sưởng.
Thầy Quý: Ai nói?
Khối trưởng: Là học sinh bên trường Trung học số 2, chuyện này một hai câu cũng chưa nói rõ được, thầy thông báo cho Phương Nhất Sưởng ngày mai đến trường, chúng ta tra hỏi rõ ràng.
Thầy Quý: Được.
Phương Nhất Sưởng còn chưa biết mình đang phải cõng một chiếc nồi lớn như vậy, vẫn còn đang đứng bên ngoài quán lẩu tranh giành việc đưa Thẩm Quán Doanh về nhà với Hoắc Thành.
"Hôm nay mình mời, nên mình mới là người nên đưa cậu ấy về, cậu đừng có mà tranh giành."
Hoắc Thành không để ý đến Phương Nhất Sưởng, trực tiếp gọi xe đứng trước cửa, giúp Thẩm Quán Doanh mở cửa xe: "Lên xe đi."
Thẩm Quán Doanh cười với mọi người: "Vậy mình về trước nhé, thứ Hai gặp lại."
"Này, đừng mà . . . . . ."
Phương Nhất Sưởng còn muốn cản cô lại, Triệu Nghệ Manh chộp lấy cặp sách của cậu ta, cười cười: "Hôm nay cậu bao chầu này, phải đưa mình và Quý Diệu về mới đúng chứ nhỉ?"
". . . . . . Để mình nhờ Hồng Hưng đưa các cậu về." Phương Nhất Sưởng lùa Triệu Nghệ Manh đi, đang tính gọi Thẩm Quán Doanh thì thấy xe của Hoắc Thành đã lái đi từ đời nào.
Phương Nhất Sưởng: ". . . . . ."
"Đại tiểu thư đi với Hoắc Thành rồi, cậu vẫn nên giúp tụi mình gọi xe thì hơn." Triệu Nghệ Manh lúc này mới buông cặp Phương Nhất Sưởng ra.
Phương Nhất Sưởng hùng hùng hổ hổ gọi xe cho bọn họ,
Lúc Quý Diệu về đến nhà, trong nhà đã ăn xong cơm tối. Mẹ cậu ngồi trong thư phòng soạn bài, ba cậu lại ngồi ở phòng khách, hình như là đang chờ cậu về,
Quý Diệu nhìn ông, hỏi: "Ba không cần chuẩn bị bài ngày mai cho học sinh học thêm sao ạ?"
"Không vội." Ba Quý Diệu nói cậu ngồi xuống, hỏi, "Một tháng nay Phương Nhất Sưởng tham gia vào nhóm học tập của con, con thấy thằng bé học hành thế nào?"
Quý Diệu nói: "Cũng tạm được, mặc dù cậu ta cũng không phải thật lòng muốn đi học lắm."
Ba Quý Diệu lại hỏi: "Vậy con thấy, nếu học như thế thì thằng bé có thể lên 100 hạng không?"
Đuôi lông mày Quý Diệu khẽ động, nhạy bén hỏi: "Ba hỏi vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ mọi người lại nghi ngờ cậu ta gian lận?"
Ba Quý Diệu nói: "Con cứ thành thật trả lời câu hỏi của cha là được rồi."
Quý Diệu nói: "Thành tích của 100 học sinh xếp cuối bảng chả lẽ ba còn không rõ sao? Bọn họ chính là kẻ tám lạng, người nửa cân, chỉ cần tăng điểm một chút là liền có thể vượt qua rất nhiều người."
[1] Câu gốc là 菜鸡互啄 (gà mổ hỗ trác): là ngôn ngữ mạng, lấy từ game DOTA 2. Nghĩa là hai bên đều yếu kém như nhau, mọi người có thể hiểu đại khái là loser and loser. Mình nghĩ thành ngữ "kẻ tám lạng, người nửa cân" này khá hợp với ngữ cảnh, thế nên thay vào cho mọi người dễ hiểu.
"Vậy ý con là thằng bé hoàn toàn có khả năng dựa vào thực lực của bản thân để đạt được thành tích như lần này đúng không?"
"Vâng. Nhưng Phương Nhất Sưởng là học sinh lớp ba chủ nhiệm, thành tích của cậu ta ba hẳn là hiểu rõ hơn chứ?"
"Ba cũng chỉ muốn tìm hiểu rạch ròi thôi, được rồi, con về phòng học bài đi." Ba Quý Diệu đẩy kính, đứng dậy, "Lần này Hoắc Thành vẫn thi tốt hơn con, ngay cả khoảng cách giữa con với Thẩm Quán Doanh cũng bị rút ngắn. Nếu còn tiếp diễn như vậy, chưa nói đến Hoắc Thành, Thẩm Quán Doanh cũng có thể vượt qua con."
Quý Diệu nhếch miệng, đeo cặp sách về phòng: "Vượt thì vượt thôi, con thấy cậu ấy ban đầu còn chưa thi hết sức mình."
"Con có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Quý Diệu khoát tay, "Người lớn như ba nghe không hiểu đâu
Ba Quý Diệu: ". . . . . ."
Ngày hôm sau, Phương Nhất Sưởng bị gọi đến trường, mới biết mọi người đang ì xèo chuyện lộ đề thi hết cả lên, nhưng đắng lòng là cái nồi này vậy mà lại úp vào đầu cậu!
Group chat của nhóm học tập, Phương Nhất Sưởng online.
Phương Nhất Sưởng: Má nó, bị lộ đề tự dưng đổ tội cho ông đây là sao!
Phương Nhất Sưởng: Đi hỏi trường, trường nhất quyết không chịu hé mồm ra rốt cuộc là đứa nào vu oan cho ông đây!
Thẩm Quán Doanh lúc này còn đang quẩy banh nóc trong phòng karaoke biệt thự nhà Hoắc Thành. Bây giờ đồ đạc ở căn cứ bí mật càng ngày càng nhiều, trừ dàn karaoke thì còn rất nhiều quần áo Thẩm Quán Doanh muốn mặc thử như bình thường không thể nào mặc.
Cô cũng lén mang đến vài bộ tóc giả, nhưng thử đi thử lại vẫn thấy tóc hồng hồi trước đẹp nhất.
Cô đúng là càng ngày càng buông thả bản thân trước mặt Hoắc Thành :)
"Hình như Phương Nhất Sưởng gặp chuyện." Hoắc Thành ngồi trên ghế salon thấy tin nhắn trong điện thoại, nói với Thẩm Quán Doanh.
"Hả?" Thẩm Quán Doanh nhấn cầm tạm ngừng bài hát trên TV, cầm micro đến ngồi sang bên cạnh Hoắc Thành, "Có chuyện gì vậy?"
"Đề thi giữa học kì bị lộ, có người nói là do Phương Nhất Sưởng làm."
"Không thể nào." Thẩm Quán Doanh lấy điện thoại của mình, mở group chat ra.
Phương Nhất Sưởng cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi sự tình. Ngày cuối cùng của kì thi, có một bạn học trường THPT Số Hai bị giáo viên bắt gặp đang chuẩn bị tài liệu gian lận.
Thầy giám thị lại chính là giáo viên dạy môn này, phát hiện bên trong tài liệu đó đều là đáp án của đề thi lần này, lập tức nghi ngờ là học sinh này làm lộ đề thi, liền báo cáo lại cho hiệu trưởng trường.
Nhà trường rất để ý chuyện này, nhưng bạn học bị bắt tại trận liều chết vẫn không nhận, khăng khăng là do nhân phẩm mình cao nên đoán đúng đề thi.
Biện hộ kiểu này đương nhiên còn lâu mới có người tin, vì chẳng lí nào lại có người đoán đúng 100% đề thi.
Nhưng vì lúc đó không có chứng cứ, nhà trường cũng không báo lại với các trường khác mà tự mình tiếp tục điều tra. Đến tận thứ Sáu, tên học sinh này mới chịu thừa nhận mình biết trước đề, mà người đưa đề cho cậu ta chính là Phương Nhất Sưởng học trường THPT Số Một thành phố A.
Phương Nhất Sưởng: Thằng chó này nói xằng nói bậy vậy mà nhà trường còn muốn bảo vệ thông tin cá nhân của cậu ta? Vậy còn ông đây thì sao, ai đến bảo vệ ông đây! Má nó chứ!
Triệu Nghệ Manh: . . . . . .
Mặc dù hơi không đúng lúc lắm, nhưng đây là lần đầu cô phát hiện Sưởng ca vậy mà cũng là một cậu bé yếu đuối mỏng manh dễ vỡ cần được bảo vệ.
Thẩm Quán Doanh: Cậu đừng nóng, nhà trường tìm cậu để tra hỏi rõ có nghĩa là mọi chuyện vẫn còn đang trong quá trình điều tra, nhà trường cũng sẽ cũng sẽ không chỉ nghe lời từ một phía.
Phương Nhất Sưởng: Nhà trường cứ tưởng kín miệng như bưng vậy là mình không tìm thấy thằng nhóc kia sao! Mình cũng có anh em ở trường THPT Số Hai, chuyện bắt quả tang chép tài liệu lớn như vậy, mình không tin không ai biết!
Thẩm Quán Doanh: Cậu trước hết đừng kích động, lỡ đâu lại thành tình ngay lý gian.
Triệu Nghệ Manh: Đúng vậy, nghe lời đại tiểu thư đi!
Hoắc Thành đọc tin nhắn, nhíu mày. Bạn học sinh vu oan cho Phương Nhất Sưởng kia, đột nhiên lại đổi giọng vào hôm thứ Sáu, rất có thể là thấy thành tích lần này của Phương Nhất Sưởng có tiến bộ rất lớn, nên nhân tiệp úp nồi vào đầu cậu ta luôn. Nếu giả thiết này là đúng, chuyện Phương Nhất Sưởng phải đổ vỏ cho người khác chắc chắn có liên quan đến anh ―― đời trước anh không chuyển trường đến, Thẩm Quán Doanh cũng vì bị thương mà phải ở nhà nghỉ ngơi suốt một tháng nên thành ra cũng không có nhóm học tập nào, Phương Nhất Sưởng cũng vì thế mà không lên hẳn 100 hạng.
Từ trước đến nay, Hoắc Thành không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu việc này có liên quan đến anh, anh cũng sẽ không ngồi yên.
"Cậu nghĩ cậu bạn vu oan cho Phương Nhất Sưởng có quen biết gì cậu ta không?" Thẩm Quán Doanh cũng nghĩ giống Hoắc Thành, "Thành tích lần này của Phương Nhất Sưởng có tiến bộ rất lớn, nên có nói cậu ấy biết đề thi trước kiểu gì cũng có người tin. Cậu bạn kia đột nhiên lại đổ tội cho Phương Nhất Sưởng, có phải là vì cậu ta đã thấy thành tích của cậu ấy hay không?"
Hoắc Thành gật đầu: "Mình cũng nghĩ như vậy, Phương Nhất Sưởng chắc hẳn sẽ có thể nghe ngóng rốt cuộc cậu bạn kia là ai."
Thẩm Quán Doanh hỏi: "Cậu có nghi ngờ Phương Nhất Sưởng biết trước đề thi không?"
Hoắc Thành nói: "Không đâu."
"Cậu tin tưởng cậu ấy như vậy à?"
Hoắc Thành nói: "So với việc biết trước đề thì ôn tập điểm kiến thức trong bài kiểm tra đơn giản hơn nhiều. Tùy tiện học một chút là có thể làm được, tại sao phải tốn công tốn sức đi làm đề thi?"
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
À ừ, đúng là những lời một học bá sẽ nói.
Trong group chat, Phương Nhất Sưởng lại gửi tin nhắn.
Phương Nhất Sưởng: Thằng nhóc kia nói mình đưa đề thi cho cậu ta là vì muốn kiếm tiền, ta mẹ nó còn thiếu chút tiền này của cậu ta sao?
Triệu Nghệ Manh gửi vào một emoji vừa khóc vừa cười.
Phương Nhất Sưởng cũng không nói dối. Điều kiện gia đình của cậu ta rất tốt, chính bởi vì gia đình đã sắp xếp tương lai sau này nên cũng chẳng để ý đến thành tích lẹt đẹt của cậu ta. Vậy nên nghĩ lại, Phương Nhất Sưởng càng không có lý nào lại đi tìm đề trước rồi lén lút làm, dù sao chuyện thành tích với cậu ta cũng chỉ là phù du.
Hoắc Thành: Cậu nói với nhà trường, đề thi chắc chắn là bị giáo viên làm lộ ra bên ngoài. Để không bị cắn mãi không buông thì cậu cũng đi tìm hiểu giáo viên ở bên đó một chút đi, đặc biệt là giáo viên của trường THPT Số Hai.
Phương Nhất Sưởng: Vẫn là Hoắc ca đáng tin cậy nhất!
Phương Nhất Sưởng: À mà, các thầy cô đã thành lập một nhóm điều tra đặc biệt, chỉ để điều tra chuyện này.
Phương Nhất Sưởng: Trước kia không phải cũng có tin thầy hiểu trưởng trường nào đó vì muốn kiếm tiền ở lò luyện thi nên đã tiết lộ đề sao? Chuyện này dù sao cũng đáng tin hơn việc ông đây bán đề thi kiếm tiền. [mỉm cười]
Phương Nhất Sưởng: Còn có một tin muốn báo với mọi người, lộ đề đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nên cuối tuần có khi sẽ phải thi lại đó.
Triệu Nghệ Manh: . . . . . .
Triệu Nghệ Manh: Bất kể thủ phạm là ai, ta đều nguyền rủa cho nhà ngươi cả năm không thể lên mạng! ! !
Thẩm Quán Doanh: Cuối tuần thi lại là chuyện tốt, cậu đừng kích động, làm bài kiểm tra thật tốt, giữ vững thành tích, hiềm nghi cũng sẽ mất đi.
Phương Nhất Sưởng: Vẫn là đại tiểu thư tốt với ta, cầu ôm ôm.
Hoắc Thành nói với Thẩm Quán Doanh: "Cho mình mượn điện thoại của cậu một chút."
"Hả?" Thẩm Quán Doanh hoang mang, đưa điện thoại cho anh, "Sao vậy?"
Hoắc Thành nhấn nhấn trên màn hình điện thoại, sau đó trả lại cho cô: "Được rồi."
Thẩm Quán Doanh lấy lại điện thoại, nhìn thoáng qua, Hoắc Thành kick Phương Nhất Sưởng ra khỏi group chat.
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Triệu Nghệ Manh: Ha ha ha ha ha ha đại tiểu thư cậu cũng độc ác quá rồi đó!
Thẩm Quán Doanh: . . . . . . Là Hoắc Thành kick.
Triệu Nghệ Manh: Hả? ? Chờ chút? ? Hai người lúc này đang ở cạnh nhau á?
[Thẩm Quán doanh đã gỡ một tin nhắn]
Triệu Nghệ Manh: . . . . . .
Chờ đến khi Phương Nhất Sưởng được add vào group chat, quản trị viên group đã đổi thành Hoắc Thành.
Phương Nhất Sưởng: ? ? ? Đại tiểu thư tại sao cậu lại kick mình?
Hoắc Thành: Là mình kick.
Hoắc Thành: Bây giờ quản trị viên là mình, cậu nói chuyện phải chú ý một chút.
Phương Nhất Sưởng: . . . . . .
Xịt pẹ!
Xế chiều ngày hôm đó, Phương Nhất Sưởng biết được người đổ tội cho cậu ta là ai ―― không phải là kẻ tốt lành gì, Vương Húc.
Phương Nhất Sưởng cũng coi như là từng đánh nhau, quan hệ hai người không tốt lắm, việc cậu ta úp nồi cho mình cũng không có gì lại. Biết được Vương Húc nói hươu nói vượn, Phương Nhất Sưởng liền gọi anh em đến tìm cậu ta, Vương Húc hình như cũng biết Phương Nhất Sưởng sẽ đến tìm mình nên trốn lui lủi trong nhà, không đi ra ngoài.
"Anh Sưởng, giờ tính sao?" Hồng Hưng hỏi.
"Tao không tin thằng chó này không đi học." Phương Nhất Sưởng nói đến đây, cười cười với Hồng Hưng: "Có xem đánh trận thời cổ đại không? Trước khi đánh hai bên còn đứng chửi nhau một trận, hay chúng ta cũng bắt chước ông bà ta ngày xưa, đứng đây chửi um một hồi đi."
"Ý kiến này được đó." Hồng Hưng giơ ngón cái với cậu ta, chửi từ dưới lầu chửi thẳng lên trên, "Vương Húc, bình thường không phải mày giỏi lắm sao? Sao mà mới có chút chuyện đã trốn nhui nhủi như con rùa rụt đầu rồi? Có bản lĩnh đổ oan cho người khác thì cũng phải có bản lĩnh mở cửa ra cho ông vào!"
Bảo vệ tiểu khi nhanh chóng đến đuổi bọn họ đi, còn uy hiếp sẽ báo cảnh sát. Phương Nhất Sưởng thấy cũng không được gì, kêu lên Hồng Hưng đi.
Ở đây cậu ta không hỏi ra chuyện gì từ miệng Vương Húc, nhưng thứ Hai lại có tiến triển rất lớn.
Nhóm giáo viên đặc biệt tra ra giáo viên đã tiết lộ đề thi.
Gia đình Phương Nhất Sưởng vẫn luôn chú ý đến chuyện này, nên cũng nhận được tin tức rất nhanh. Lúc đó, Phương Nhất Sưởng còn đang ngồi ăn trưa cùng bọn Hoắc Thành, chuyện lộ đề giờ đã đồn hết trong trường, mặc dù nhà trường vẫn còn đang điều tra, nhưng có nhiều bạn học vẫn tin lời đồn đại, cho rằng Phương Nhất Sưởng chính là thủ phạm.
Lúc ăn cơm trưa, có không ít bạn học xì xào bàn tán về Phương Nhất Sưởng, nếu không phải do Phương Nhất Sưởng bình thường ở trường cũng không có ai dám trêu chọc, thì chỉ sợ lúc này đã chết trong biển nước bọt của mọi người.
Tra ra giáo viên làm lộ đề, bố mẹ Phương Nhất Sưởng gọi cho cậu ta, báo ngay tin tức này. Phương Nhất Sưởng cúp điện thoại, nở mày nở mặt: "Đã điều tra ra giáo viên làm lộ đề, nhóm giáo viên đặc biệt chắc chắn sẽ xử lý. Mình tin chắc mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ."
Triệu Nghệ Manh hỏi: "Lỡ giáo viên kia cũng khai cậu thì sao?"
"Ô hay!" Phương Nhất Sưởng bĩu môi, "Mình với cô ấy không thù không oán, tại sao cô ấy phải hãm hại mình?"
"Được rồi, hi vọng sẽ tra ra thật nhanh, tuần này thi lại đã khiến oán niệm của mọi người cao đến tận trời."
Giáo viên trường THPT Số Hai bị điều tra là Đồng Văn Tĩnh, một giáo viên nữ trẻ tuổi, đến dạy ở trường chưa đến một năm. Biểu hiện trong lúc nhậm chức ở trường vẫn luôn rất tốt, cũng rất nhiệt tình với các em học sinh, điều tra ra thủ phạm là cô ấy, giáo viên trong trường cũng rất bất ngờ.
Nhóm điều tra đặc biệt hỏi cô rất nhiều câu hỏi, không giống như Triệu Nghệ Manh nghĩ, cô ấy từ đầu tới cuối không nói câu nào, cũng không nhắc đến Phương Nhất Sưởng.
Cô ta không nói lời nào, chuyện điều tra liền lâm vào cục diện bế tắc, không ngờ, lúc này lại có bạn học đứng ra, nói từng nhìn thấy Đồng Văn Tĩnh và Phương Nhất Sưởng thần thần bí bí cùng nhau bàn bạc chuyện gì đó.
Bởi vì nhân chứng này, Phương Nhất Sưởng lại một lần nữa bị gọi đến văn phòng hiệu trưởng.
Ba Quý Diệu cũng ở đó, thấy Phương Nhất Sưởng đến, liền hỏi: "Em có biết cô Đồng Tĩnh Văn trường THPT Số Hai không?"
Phương Nhất Sưởng phủ nhận: "Không biết, sao em quen được giáo viên bên trường đó."
Thầy Quý trầm mặc nhìn cậu ta một hồi, nói: "Có bạn học nói nhìn thấy em và cô Đồng từng gặp nhau, bộ dạng còn thần thần bí bí."
"? ? ?" Phương Nhất Sưởng lúc này rất muốn đánh người, "Lại là Vương Húc? Lời cậu ta nói mà thầy cũng tin à?"
"Không phải Vương Húc." Thầy Quý nói, "Là bạn học trường chúng ta."
Nếu đây không phải là văn phòng hiệu trưởng, Phương Nhất Sưởng thật muốn đập bàn: "Có rất nhiều học sinh trường mình nhìn em không vừa mắt, lại thêm việc lộ đề thi lần này khiến mọi người phải thi lại, bọn họ cố ý nói vậy trả thù em cũng có khi."
"Lời bạn học này rất đáng tin."
"Đáng tin?" Phương Nhất Sưởng nhìn ba Quý Diệu, cong khóe miệng, "A, em biết rồi, là học sinh xuất sắc nói đúng không?"
Thầy Quý khẽ mím môi, không nói gì.
Phương Nhất Sưởng là học sinh của ông, trong lòng ông cũng muốn tin tưởng thằng bé, nhưng chuyện đã đến nước này, ai cũng nói là Phương Nhất Sưởng làm. . . . . . Nếu quả thật nó không làm thì cũng phải nên xem lại quan hệ của mình với mọi người.
Phương Nhất Sưởng ở trong văn phòng hơn 20 phút, nổi giận đùng đùng ra ngoài. Hồng Hưng tựa lưng vào tường, đứng ở bên ngoài chờ cậu ta, thấy Phương Nhất Sưởng ra, liền thẳng người, hỏi: "Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?"
Phương Nhất Sưởng tức giận nói: "Có người ở trường mình nói từng thấy tao hỏi đề ở chỗ Đồng Văn Tĩnh."
"Con bà nó, nói bừa cũng có thể nói thành như thế à! Biết ai nói không?"
"Nhà trường không nói." Nhưng hình như cậu đoán được.
Dựa theo cách nói của thầy Quý, tên đó chắc chắn là một học sinh xuất sắc. Tên đó nói trông thấy cậu và Đồng Văn Tĩnh gặp nhau ở gần trường THPT Số Hai, có nghĩa, hoặc là theo dõi cậu, hoặc là ở gần đó.
Phương Nhất Sưởng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, nhưng không về lớp, mà đến lớp Hai.
"Khâu Tử Linh, mày ra đây cho ông!" Phương Nhất Sưởng đến trước cửa phòng lớp Hai, nện lên trên cửa phòng. Lúc này đang là giờ ra chơi, phòng học đang ồn ào náo nhiệt, thấy cậu ta như vậy, lập tức lặng ngắt như tờ
Khâu Tử Linh giật nảy mình, sắc mặt biến trắng, Vương Đình Đình đến an ủi cô ta hai tiếng, sập cửa với Phương Nhất Sưởng: "Cậu dữ cái gì mà dữ? Lại lên cơn gì rồi à?"
Phương Nhất Sưởng không để ý tới cô ta, trực tiếp đi vào phòng: "Khâu Tử Linh, là cậu nói tôi đi hỏi đề Đồng Văn Tĩnh đúng không? Cậu có chứng cứ không? Tưởng chỉ cần há miệng một cái là có thể nói bậy nói bạ được à?"
Khâu Tử Linh không nói chuyện, nhưng vô ý thức tránh về phía sau, Vương Đình Đình che chở cô ta, nói với bạn học xung quanh: "Mọi người còn ngây người ở đó làm gì? Nhìn bạn học bị bắt nạt à?"
Cô ta nói vậy, ban cán sự lớp Hai cuối cùng cũng đứng ra, nói Phương Nhất Sưởng đi tìm thầy cô, đừng làm loạn ở đây. Phương Nhất Sưởng đang điên máu, làm sao có thể nghe lọt tai những lời này, đang chuẩn bị động tay động chân với người đứng ra ngăn cản.
Lớp Một ở ngay sát lớp Hai, lớp Hai gây ra động tĩnh lớn như vậy, lớp Một tự nhiên cũng biết. Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh đều ra ngoài xem tình hình ra sao, thấy Phương Nhất Sưởng muốn động thủ, Hoắc Thành tiến lên giữ chặt cậu ta: "Được rồi."
Phương Nhất Sưởng nhìn anh, muốn hất tay ra, nhưng kết quả lại không được. Phương Nhất Sưởng dừng lại một chút, nói với Hoắc Thành: "Mình hôm nay muốn tìm Khâu Tử Linh hai mặt một lời, cậu đừng xía vào."
Hoắc Thành không nói gì, trực tiếp lôi cậu ta ra khỏi phòng lớp Hai.
Bạn học lớp Hai: ". . . . . . ? ?"
Học bá hạng nhất toàn khối không chỉ có thành tích tốt mà còn đánh nhau giỏi ? ?
Hoắc Thành lôi Phương Nhất Sưởng ra ngoài, còn phủi phủi tay, cứ như vừa đụng vào thứ gì bẩn thỉu lắm.
Phương Nhất Sưởng: "? ?"
Cậu lại muốn đánh người rồi :)
"Phương Nhất Sưởng, có chuyện gì vậy? Khâu Tử Linh thì liên quan gì?" Thẩm Quán Doanh xoa dịu không khí, Phương Nhất Sưởng dù giận thế nào cũng không thể nổi giận trước mặt Thẩm Quán Doanh, chỉ có thể đạp một cước vào bức tường: "Khâu Tử Linh nói cậu ta thấy mình hỏi đề Đồng Văn Tĩnh."
Thẩm Quán Doanh giật giật lông mày, hỏi: "Cậu ta thấy ở đâu?"
"Gần trường THPT Số Hai."
Hoắc Thành: "Sao cậu biết là cậu ta?"
"Đoán." Phương Nhất Sưởng nói xong, lại xì một tiếng khinh miệt: "Là suy đoán có căn cứ! Nhà cậu ta ở gần trường THPT Số Hai, mà mình nghe nói người báo tin là một học sinh xuất sắc, không phải cậu ta thì còn ai?"
Lần trước vì chuyện của Thẩm Quán Doanh, cậu đã cảnh cáo cô ta, nói không chừng chính là thừa cơ trả thù cậu.
Bọn họ nói chuyện ở bên ngoài, Khâu Tử Linh trong phòng đều nghe. Cô ta cuộn chặt tay, mở sách, nhìn chăm chú.
Đúng là cô là người nói mình nhìn thấy Phương Nhất Sưởng và Đồng Văn Tĩnh gặp nhau. Nhà cô ở gần trường THPT Số Hai, cô nói trên đường về nhà nhìn thấy, cũng rất hợp tình hợp lý.
Lúc đầu cô ta định học trường THPT Số Hai đó, dù gì nhà cũng gần, nhưng mẹ cô ta biết Thẩm Quán Doanh học trường THPT Tư nhân số Một thành phố A liền bỏ gần tìm xa, đưa cô đến học ở đây.
A.
Trên hành lang, Hoắc Thành nói với Phương Nhất Sưởng: "Khâu Tử Linh có nói không không quan trọng, chuyện này chỉ có Đồng Văn Tĩnh là người rõ ràng nhất."
Phương Nhất Sưởng sững sờ, Hoắc Thành nói một câu như vậy đã làm cho cậu ta thể hồ quán đỉnh [2].
[2] 醍醐灌顶 (dội nước lên đầu): Câu này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh

1 2 »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK