• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết mạch Cổ Thần của Mộ Quang Dao cũng là vì tôi mà bị bức phá ra.

Lúc y còn là phế linh căn, tôi luôn đau đầu suy nghĩ xem nên làm cách nào giúp y tăng trưởng tu vi. Nếu tốc độ tăng tiến vẫn như hiện tại thì quá chậm, dù có khế ước đạo lữ san sẻ bớt một phần vẫn không thể bắt kịp với tôi.

Nói trắng ra thì tôi sợ Mộ Quang Dao chết trước tôi.

Thế nên khi nghe nói Phượng Hoàng tái thế, tôi đánh liều muốn nhặt về một sợi lông Phượng Hoàng, vì Mộ Quang Dao mà trọng tố thân thể.

Phượng Hoàng không phải yêu thú tầm thường, có thể tái sinh vô tận, là thần thú kiêu ngạo lại nguy hiểm. Tôi cũng như những tu sĩ thèm muốn Phượng Hoàng đều đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá Phượng Hoàng quá thấp.

May mà ý định của tôi chỉ là nhặt một sợi lông chứ không phải Phượng Hoàng, đứng xa nên né được một kiếp. Những người còn lại tơ tưởng bắt được Phượng Hoàng đều bị nó đốt cháy rụi cả thần hồn, muốn đầu thai cũng không xong.

Lúc tôi được người khiêng về, người cháy xém sắp thành than, hơi thở thoi thóp mỏng manh vô cùng.

Khi đó tôi nghĩ mình sắp chết, vừa không cam lòng vừa mắng bản thân ngu xuẩn không biết lượng sức. Nhưng mắng xong rồi tôi vẫn cầu xin được gặp Mộ Quang Dao lần cuối.

Khi đó y đi làm nhiệm vụ ở xa, nghe tin tôi bị thương sắp chết thì vội tức tốc mặc kệ tất cả bỏ về.

"Hồ Huyên... Hồ Huyên..." Thanh âm lúc xa lúc gần, song tôi vẫn nhận ra được tiếng của y, "Ngươi đừng bỏ ta, đừng bỏ ta..."

Người tôi nóng rực, bỏng rát. Đau đớn để lại từ di chứng lửa Phượng Hoàng khiến tôi muốn tự tử để giải thoát không biết bao nhiêu lần, lại chỉ vì ý niệm muốn gặp lại Mộ Quang Dao một lần nữa mà chống đỡ được tới bây giờ.

"Mộ... Quang Dao..." Tôi khó khăn nói, "Xin lỗi..."



"Ngươi đừng sợ, ta sẽ đi cùng ngươi. Hồ Huyên ngươi đừng sợ." Mộ Quang Dao vuốt tóc tôi, đồng tử trở nên trống rỗng mơ hồ, "Ở dưới đấy lạnh lắm, ngươi sợ lạnh sao có thể ở một mình. Ta phải đi theo Huyên, ta còn muốn chải tóc cho Huyên, mang giày giúp Huyên..."

Máu tươi từ khoé miệng y tràn ra, lấm tấm rơi xuống người tôi. Y thật sự muốn chết, muốn đi theo tôi xuống hoàng tuyền.

Tu chân giống như con cá bơi ngược dòng nước, kẻ yếu sẽ bị đánh bật đi, chấp nhận xuôi theo quy luật tạo hoá.

Tôi chẳng qua cũng chỉ là con cá nhỏ bé ảo tưởng rằng mình có thể đi đường ngang ngõ tắt để vượt lên trên, kết quả bị thác lũ đánh trôi, còn hại người bên cạnh tôi bị kéo đi theo.

Chỉ có kỳ tích mới cứu được.

Mà kỳ tích đó chính là Mộ Quang Dao thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần, chẳng những không chết mà máu của y còn có thể chữa trị thương tích từ lửa Phượng Hoàng của tôi.

Tôi nghĩ chắc là vì tình cảm của chúng tôi quá thắm thiết, đến ông trời cũng không nỡ chia lìa nên mới giáng kỳ tích xuống.

Khi tôi bị Mộ Quang Dao giả cầm tù hành hạ, tôi cũng trông chờ một kỳ tích như vậy. Tôi nghĩ chỉ cần cận kề bên bờ sinh tử, kỳ tích sẽ tới.

Nực cười.

Kỳ tích xảy ra vì Mộ Quang Dao, không phải vì tôi. Mộ Quang Dao là đứa con số mệnh của thế giới này, đã chú định sẽ phi thăng thành thần, cho nên trời cao mới giáng hạ kỳ tích.

Tôi chỉ là con cá trong dòng nước như hàng ngàn hàng vạn con cá khác, sẽ không có kỳ tích nào xuất hiện vì tôi cả.

Nếu lần đầu tiên cửu tử nhất sinh dạy cho tôi biết trên đời có kỳ tích, thì những lần chết đi sống lại dạy cho tôi rằng cho dù có là đứa con của số mệnh thì số mệnh cũng sẽ không toàn tâm toàn ý bảo vệ y.

Kẻ đoạt xá cướp đoạt cơ thể lẫn số mệnh của y, Mộ Quang Dao liền chẳng còn gì. Thứ mà trời cao ưu ái là cái khí mệnh trên người Mộ Quang Dao, không phải y.

Kỳ tích duy nhất có thể xảy ra chính là kỳ tích do người làm, không phải trời ban.

Người cứu tôi ngày hôm đó là Mộ Quang Dao, không phải ông trời.

Vì vậy lần này tôi muốn trở thành kỳ tích của Mộ Quanh Dao.

Tỉnh lại khỏi giấc mộng, cơn đau âm ỉ do lửa Phượng Hoàng gây ra dường như muốn lan trở lại, hai mắt tôi trống rỗng nhìn gương mặt ở mép giường.



Man Di đẫm lệ nhìn tôi, dáng vẻ y lúc này có chút oan ức đáng thương, khiến tôi mềm lòng hẳn.

"Làm sao vậy?" Tôi không tính toán chuyện y lén bò vào phòng tôi sau khi bị đuổi đi.

"Mơ thấy ác mộng." Man Di lau nước mắt, "Vô cùng đáng sợ."

Lúc y khóc khí chất nhu hoà đi rất nhiều, trông lại càng giống Mộ Quang Dao, lòng tôi càng khó chống đỡ.

Tôi đang định giúp y lau mặt, Lương Ân đã đột ngột mở cửa tiến vào. Hắn một tay xách Man Di lên như con chó con mèo, ghét bỏ nói: "Đi xuống ăn sáng."

Hiện tại tôi mới Trúc Cơ hậu kỳ, Man Di còn yếu hơn chỉ mới Luyện Khí kỳ tầng tám, vẫn phải ăn uống như phàm nhân.

À còn có Mộc Khải Nhân dù đã Kết Đan từ lâu vẫn mê mẩn ham ăn nữa.

Lương Ân không ăn, ngồi chờ chúng tôi đánh chén ở một bên. Đợi cơm nước no nê, hắn mới vào chuyện chính: "Tối qua ta có đi dò la, nghe ngóng được vài tin tức về Độc Cuồng Ma."

Cả tôi lẫn Mộc Khải Nhân đều vểnh tai lên nghe, chỉ có Man Di vẫn thản nhiên ngồi xỉa răng.

"Tin tức nói gã xuất hiện ở Cổ Thành."

Mộc Khải Nhân sờ đầu: "Trùng hợp đến vậy?"

Tôi cũng cảm thấy trong này có trá. Bọn tôi đang cần tìm Độc Cuồng Ma thì Độc Cuồng Ma lại xuất hiện ở Cổ Thành, như vầy quá thuận lợi rồi.

Không nên trách tôi đa nghi. Bất kỳ người nào ăn đắng cay trong thời gian dài như tôi cũng đều sẽ trở nên đa nghi cả.

"Hay là thôi không kiếm gã nữa?" Tôi kiến nghị, "Bí pháp Hoàng Lương tuy tốt, nhưng đâu phải biện pháp duy nhất để độ tình kiếp."

Lương Ân hạ giọng: "Cũng đúng. Cùng lắm thì ta với ngươi xuống phàm trần một kiếp kết duyên phu thê."

Man Di ngồi bên cạnh không biết làm sao bóp gãy tăm xỉa răng, đâm cả vào lợi chảy máu ra ngoài.

Tôi ngán ngẩm che mắt: "Thôi đừng, cứ đi kiếm Độc Cuồng Ma đi."



Chẳng qua chỉ tạm phong bế ký ức, xuống trần trong một kiếp, cũng không phải không được. Tôi biết chính mình chẳng còn trong sạch thanh cao gì cho cam, ra vẻ tình thánh giữ thân khéo còn bị chửi là làm màu.

Nhưng đêm qua tôi vừa mới mơ thấy Mộ Quang Dao dùng máu Cổ Thần cứu mình, có lòng lang dạ sói đến đâu cũng phải biết chột dạ.

Sau khi ăn sáng xong, Man Di cứ bám lấy tôi không rời.

Tôi bảo y đi đâu đó chơi đi, không cần theo tôi thì y lại giãy nãy không chịu.

"Ta sợ mình đi rồi sẽ có người cướp việc." Man Di đáng thương đáp, khoé mắt liếc nhìn Lương Ân.

Việc gì? Làm lô đỉnh à?

Phải nói tôi có lòng khen cho sự dũng cảm của y. Một Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi lại dám liếc xéo Nguyên Anh lão tổ, còn kháy khịa hắn làm lô đỉnh, cho dù Lương Ân là người chính trực thì trong mắt tôi cũng đã hừng hực khí thế giết người lắm rồi.

"Ma tu là hạng xảo trá ti tiện, ngươi vừa đến Cổ Thành lại đột nhiên gặp được người mang gương mặt giống Mộ Quang Dao, chẳng lẽ không thấy điềm lạ?" Lương Ân lạnh lùng nói.

"Trời sinh ta đã mang gương mặt này, ta biết làm sao được." Man Di vỗ vỗ mặt mình như muốn chứng minh đây không phải dịch dung hay mặt nạ.

Việc này tôi cũng đã kiểm chứng, xác thực đây đúng là mặt thật của y. Hơn nữa y chỉ giống Mộ Quang Dao chứ không hoàn toàn là bản sao của Mộ Quang Dao, vì thế tôi liền quy kết mọi thứ vào bốn chữ "trùng hợp ngẫu nhiên".

Mộc Khải Nhân ở một bên mờ mịt: "Mộ Quang Dao là ai vậy?"

Tôi nhìn đứa trẻ ngốc nghếch đáng thương chỉ biết gặm bánh bao này, muốn xoa đầu hắn quá đi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK