"Đúng vậy."
"Ý chí thế giới trông như thế nào?"
"Hỗn độn không có thực thể. Chuyện này hẳn ngươi quen thuộc hơn bất cứ ai."
"Phải rồi nhỉ? Lâu rồi mới quay về trạng thái này nên chưa quen thuộc lắm."
"So với tổng thời gian kể từ khi ngươi tồn tại cho đến nay thì những năm tháng luân hồi kia không đáng là bao."
"Nhưng vẫn khá khó chịu. Y cũng đâu biết dạy thuật trường sinh cho nhân loại sẽ tạo ra nhân quả."
"Nhân quả không phân cố ý hay vô tình."
"... Ngươi quả là một kẻ nghiêm khắc."
"Nếu ta nghiêm khắc hơn, các ngươi giờ đây vẫn chưa thể quay về."
"Ý ngươi là gì?"
"Tự mình suy nghĩ."
"..."
"..."
"Có thể gợi ý không?"
"Nếu không có Vọng Thần giáo thì sẽ thế nào?"
"Ừm, hẳn là ta đã chết vì không thể lấy Thánh Thuỷ. Sẽ không dẫn đến các tình huống phía sau."
"Không có bảo hộ của Thần, Vọng Thần giáo đã không tồn tại."
"Cho nên y khi đó cứu những người kia không phải ngẫu nhiên?"
"Ngẫu nhiên là góc nhìn của loài người. Đứng nhìn mọi thứ ở một góc độ khác, tất cả đều là đương nhiên."
"Nói theo cách nghĩ đó, việc thánh nữ đời trước hạ sinh một nam một nữ cũng không phải ngẫu nhiên nhỉ? Lý Gia Hoà không đến Thanh Sơn phái, không trở thành sư huynh của 'ta' trong kiếp cuối cùng thì sẽ không thể có được Thánh Thuỷ... Ừm, ta có thể hiểu được đại khái rồi."
"Nhân quả là một chuỗi các sự kiện diễn ra, cái này dẫn đến cái kia, không ngừng kéo dài. Mọi thứ tồn tại, mọi việc xảy ra đều có lý do của nó."
"Cũng như sự tồn tại của hệ thống?"
"Đúng."
"Ta có điều muốn hỏi."
"Hỏi đi."
"Ngươi đã có thể giết nó và kẻ đoạt xá sớm hơn đúng không?"
"Nếu ta thật sự muốn, nó thậm chí không thể tiến vào thế giới này."
"... Cho nên ngươi chẳng những cho nó vào, còn ung dung nhìn bọn chúng hành hạ ta."
"Không có hệ thống thì nhân quả của các ngươi đã chẳng thể giải quyết xong sớm như vậy."
"Việc Mộ Quang Dao bị đoạt xá lẫn ta bị hành hạ là cần thiết?"
"Gã đoạt xá Mộ Quang Dao thì phải chấp nhận gánh nhân quả thay. Hệ thống giết kẻ đoạt xá thì theo đó nó sẽ là người gánh."
"Thế còn ta?"
"Do ngươi ngu."
"..."
"Người có nợ nhân quả với thế gian là y, không phải ngươi. Thay vì chờ y trả xong nhân quả với nhân loại rồi mới thanh toán nợ nần cùng y, ngươi lại chọn cùng vào luân hồi với y. Bể luân hồi vô lượng kiếp, có ai không khổ?"
"Được rồi, do ta cố chấp."
"Không, do ngươi ngu."
"... Nói chuyện khác đi. Hiện tại hệ thống thế nào?"
"Ngươi mong muốn nó thế nào?"
"Kỳ thực ta không nghĩ nhiều lắm. Mặc dù nó là chủ mưu gây nên những đau khổ của ta ở kiếp cuối cùng, nhưng quả thật không có nó thì nhân quả đã chẳng kết thúc nhanh vậy. Huống hồ... hầy, ta cảm thấy nó không thông minh lắm, giống ký sinh trùng hơn."
"Quả thật là thế. Loại ký sinh trùng như nó thì chẳng hiểu được đau khổ cũng chẳng hiểu được hạnh phúc."
"Cho nên ta chỉ tò mò kết cục của nó sẽ như thế nào."
"Có lẽ sẽ sống dai dẳng mãi cho đến khi không còn nhân quả cho nó hấp thụ nữa. Coi như nó dụ dỗ được nhân loại nào đấy ký khế ước với mình thì đến một lúc nào đó nhân loại tuyệt vong, nó cũng sẽ chết."
"Nhân loại sẽ tuyệt vong?"
"Cũng không phải lần đầu tiên, và chắc chắn không phải lần cuối cùng. Ngươi luyến tiếc?"
"Không."
"Xem ra cũng khôn ra được đôi chút."
"Ta chỉ thắc mắc... tại sao ngươi phải giúp chúng ta?"
"... Vừa mới khen ngươi khôn được một câu."
"Xin lỗi, trình độ có giới hạn."
"Bởi vì chúng ta đều là một."
"?!"
"Không tin?"
"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"Lương Ân và Man Di cũng có phải vừa sinh ra đã gặp nhau đâu."
"... Ta vẫn cảm thấy vô cùng khó tin."
"Nói đúng hơn thì ta, ngươi, y hay bất kỳ sự sống nào tại thế giới này đều đến từ hỗn độn cả. Thế giới khác thì ta chưa đi qua nên chưa biết chúng ra sao. Sông hay biển cũng chỉ từ nước, mà nước lại được cấu thành từ vô số liên kết nhỏ bé khác. Chúng ta tách ra từ một thể, và sau này sẽ nhập về lại một thể, có lẽ vậy."
"Có lẽ?"
"Tuy ta có thể nhìn thấy nhân quả nhưng tách nhỏ ra như vậy rồi thì tầm nhìn cũng chịu giới hạn, không nhìn quá xa được. Góc nhìn của người khổng lồ và nhân loại khác nhau, giữa nhân loại với con sâu cái kiến lại thêm khác. Nếu đối với ngươi trăm kiếp luân hồi kia chẳng qua như hạt cát trên sa mạc thì từ thời điểm hỗn độn xuất hiện đến hiện tại là muôn vàn sa mạc khác. Quá dài lâu, đến ta cũng chẳng dự đoán trước điều gì."
"Tại sao hỗn độn lại lựa chọn tách ra?"
"Đáp án có lẽ chỉ khi đến ngày toàn bộ chúng ta dung hợp làm một mới biết được. Ta chỉ là một phần của hỗn độn, không phải toàn bộ hỗn độn, sao có thể biết được hỗn độn nghĩ gì."
"Nếu ta không muốn dung hợp thì sao?"
"Cũng chẳng sao cả. Tuy chúng ta là những cá thể riêng biệt ở hiện tại nhưng xét về gốc lõi vẫn đại diện cho hỗn độn. Nếu ngươi chưa muốn dung hợp thì chứng tỏ hỗn độn vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận lại phần 'tôi' này."
"Thế cũng tốt. Chỉ tồn tại một mình hẳn sẽ rất cô đơn, cho dù có dung hợp hết ký ức của những cá thể khác đi chăng nữa."
"Nói không chừng vì thế nên hỗn độn mới lựa chọn tách ra. Chí ít thì xu hướng hiện tại vẫn là tác càng lúc càng nhiều, chưa có dấu hiệu dung hợp."
"Nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng không nên nghĩ ngợi xa xôi quá làm gì."
"Ngươi? Nghĩ xa? Ha ha."
"..."
"Dù chúng ta tách ra từ một thì điều đó không có nghĩa tầm nhìn và trí tuệ giống nhau."
"Ta biết. Nếu giống nhau hoàn toàn thì ta và y đã chẳng dây dưa với nhau. Khác gì tự mình diễn kịch một mình đâu."
"Vẫn là diễn kịch một mình thôi, nhưng có đầu tư hơn."
"Cho dù chúng ta đều đến từ hỗn độn, thì trước khi chúng ta thực sự dung hợp, giả thiết chúng ta là một có thể đúng cũng có thể sai. Chí ít bây giờ ta phân rõ được ta và y là hai cá thể khác nhau."
"Thôi được rồi, đừng cãi nhau vấn đề này nữa. Dẫu sao cũng không có một đáp án cố định."
"Nói cũng đúng."
"Hiện tại hai ngươi đều đã tự do, muốn đi đâu làm gì cứ tuỳ ý. Đừng lượn lờ chướng mắt ta."
"Ý chí thế giới?"
"..."
"Này?"
...
"Huyên."
Tôi giật mình, nhìn sang thể hỗn độn ở bên cạnh. Chúng tôi không có thực thể, cũng không nhìn thế giới này như lúc ở xác phàm, song vẫn có thể nhận ra nhau. Loại giác quan này... khó lòng miêu tả. Như người sáng mắt làm sao giải thích cho người mù bẩm sinh "nhìn thấy" là khái niệm thế nào được.
"Ngươi định danh cho ta đi." Y nói.
"Ngươi vẫn muốn tiếp tục kết nhân quả với ta?" Tôi hỏi lại một lần nữa, "Ngươi cũng nghe đối thoại giữa ta và ý chí thế giới rồi đó."
"Nếu mọi thứ diễn ra đều có lý do của nó, vậy tình yêu ta dành cho Huyên không phải ngẫu nhiên mà là đương nhiên." Y từ tốn đáp.
Nghe cũng khá hợp lý ấy chứ. Nhưng cũng có thể nói rằng y ăn gan hùm mật gấu, bị dính nhân quả với nhân loại một lần rồi vẫn chưa biết sợ là gì.
"Vậy gọi ngươi là Dao đi." Tôi lẩm bẩm.
"Dao trong lao dịch?" Y chậc chậc, "Cũng hợp lý, ngươi bảo ta làm gì ta liền làm nấy, không từ chối nổi..."
"... Là dao trong ngọc dao!" Cái thể hỗn độn ngốc nghếch này thích bị tôi giày vò đến thế à.
Sao tôi với y có thể là từ cùng hỗn độn tách ra chứ. Tưởng tượng theo hướng nào cũng thật kỳ quái. Lại càng không có khả năng dung hợp.
Nhưng nghĩ lại thì lúc tôi còn là Hồ Huyên xác phàm cũng đâu thể nghĩ tới việc mình là hỗn độn sẽ như thế nào. Có lẽ giống như ý chí thế giới đã nói, với vị trí hiện tại thì tầm nhìn của tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, trừ phi tôi chấp nhận dung hợp về lại với hỗn độn. Cố gắng hiểu sẽ chẳng thể hiểu nổi. Cũng như con sâu cái kiến có hiểu được con người đâu.
"Kế tiếp ngươi muốn làm gì?" Y hỏi.
"Nếu hệ thống có thể đến thế giới này, vậy chúng ta cũng có thể đi đến những thế giới khác nhỉ?" Ở đây mãi cũng chán, tôi muốn ra ngoài để mở rộng tầm mắt.
"Có thể, mà dù không thể thì chúng ta sẽ cùng tìm cách." Y nói không cần nghĩ, đồng ý ngay tắp lự.
... Quả nhiên y chẳng học được gì từ việc trước đó.
Và chúng tôi đã quyết định như thế một cách nhẹ nhàng bâng quơ mà không hề nghĩ về những thứ lâu dài xa vời.
Bởi vì Dao là một thể hỗn độn ngốc nghếch không biết rút kinh nghiệm, còn tôi là Huyên của một thể hỗn độn tên Dao.
-Toàn văn hoàn-
***Chú thích: Dao trong lao dịch là 徭, dao trong ngọc dao là 瑤.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã theo truyện đến tận đây *chấm nước mắt*. Nếu có đoạn nào bạn không hiểu, xin hãy nhìn lại tên chương *chấm nước mắt x2*.
Viết xong truyện tự dưng muốn đi tu thoát cõi trần tục ghê *chấm nước mắt x3*.