Cháo trắng nóng từ từ bốc hơi, tản ra mùi hương.
Đồng Thanh Duyệt từ 6 giờ sáng, đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, đây không phải lần đầu tiên cô làm bữa sáng cho Lục Tinh Trầm, nhưng lần này bữa sáng đặc biệt khác.
Lần này, tâm trạng của cô là khác nhau.
Ngoài cửa sổ, lá trên cành rụng sạch, ríu rít có mấy con chim đứng kiếm ăn.
Trong cửa sổ, Lục Tinh Trầm mặc quần áo rộng thùng thình ở nhà, đang ăn bữa sáng cô chuẩn bị.
“Chị, chị đang viết kịch bản sao?” Lục Tinh Trầm cầm lấy tài liệu trên bàn, cẩn thận lật xem.
Trong nháy mắt như vậy, Đồng Thanh Duyệt muốn xông tới cướp đi kịch bản, bên cạnh anh lại nhớ đến tới gì đó, đem kịch bản của cô sửa đổi hoàn toàn.
Nghĩ lại, hiện tại Lục Tinh Trầm hẳn là cũng không có lực sát thương lớn như vậy.
“Ừ.” Cuối cùng, Đồng Thanh Duyệt khẽ đáp lại tiếng.
“Thật tốt.” Lục Tinh Trầm tựa hồ rất vừa lòng câu trả lời của cô, ngay cả đầu ngón tay lật kịch bản cũng mang theo vài phần nhảy nhót, “Chị, chị cho em chụp nó ra được không?”
“Đã ở chụp, anh đã giúp em thực hiện bước đầu tiên rồi.”
“Thật vậy á? Khi nào……” Lời nói đến bên miệng, lại lập tức chuyển thành, “Vậy em có thể đến hiện trường xem một chút không, em muốn nhìn xem diễn viên mà chị chọn có diện mạo như thế nào, phù hợp với thiếu niên áo tươi nộ mã trong truyện không!”
“Cái này……”
Đồng Thanh Duyệt trầm mặc, không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Mắt thấy trong mắt Lục Tinh Trầm trong mắt vui sướng dần dần chuyển thành thất vọng, cô chỉ có thể giải thích: “Vết thương anh còn chưa khỏi, không thích hợp đi khắp nơi, chờ tốt một chút rồi mới đi cũng không muộn. Hơn nữa diễn viên tuy rằng không phải do em lựa chọn, nhưng cũng đều rất phù hợp với nhân vật, kỹ thuật diễn cũng rất tốt.”
Ai ngờ, Lục Tinh Trầm nghe xong giải thích, đáy mắt lại có thêm vài phần áy náy.
Anh cúi đầu nói: “Em cho rằng em sẽ làm chị tự mình chọn lựa diễn viên, thì ra không có sao……”
Nghe vậy, Đồng Thanh Duyệt trực tiếp khụ ra tiếng.
Lục Tinh Trầm sau khi bị thương là mạch não gì đây!
Như thế nào nhất cử nhất động của hắn bây giờ, một cái một nụ cười, đều lộ ra tràn đầy ủy khuất!
Đồng Thanh Duyệt không đành lòng nhíu mày, âm thanh ôn nhu nói: “Không có, anh làm rất tốt, em cũng không có bất kỳ ý tứ trách.”
Ngay khi cô có chút luống cuống,nghĩ làm thế nào để an ủi người bị thương, Lục Tinh Trầm bỗng ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tươi cười trong sáng.
“Em nói đùa thôi.”
“……”
Bang!
Cơ hồ không chút do dự, Đồng Thanh Duyệt không thể nhịn được nữa vỗ xuống môi Lục Tinh Trầm.
Thế cho nên trán anh trực tiếp đập trên mặt bàn.
“Người ngoài đều không có sự đồng ý thì không thể đi vào, xin nhanh chóng rời đi!”
“Tôi muốn gặp Đồng tiểu thư, tôi thật sự biết cô ấy! Đây là danh thiếp của tôi, tôi là người đại diện của Lục Việt, lần này có chuyện rất quan trọng yếu tới tìm cô ấy, hơn nữa tôi đã cho gửi tin nhắn cho cô ấy rồi, hai người được rồi, để tôi đi vào nói chuyện với cô ấy được không?”
“Xin lỗi, không được.”
Tiếng đối thoại ngoài cửa lập tức khiến hai người bên bàn ăn chú ý.
Người đại diện của Lục Việt?
Đại Thạch?
Đồng Thanh Duyệt theo bản năng nhìn về phía Lục Tinh Trầm, chợt bước nhanh đi ra ngoài xem xét tình hình.
Lại tiếp tục đi xuống, phỏng chừng Đại Thạch sẽ bị vệ sĩ khiêng ném ra cửa lớn.
Trong nháy mắt mở cửa ra, Đồng Thanh Duyệt sửng sốt.
Trên mặt đất có bao lớn bao nhỏ đồ bổ, thậm chí có cả đặc sản quê nhà thổ, đây đang xảy chuyện gì đây……
Còn có con gà đen sống??
Đại Thạch bị vệ sĩ đẩy ngã trên mặt, thấy cửa mở ra, vội vàng vùng vẫy đứng dậy, vỗ xuống bụi bặm trên mông liền cười hì hì nói: “Đồng biên kịch chào cô!”
Nói xong, lại vội vàng sửa sang lại quà tặng lớn nhỏ quý giá trên mặt đất.
“Đây đều là tôi diện cho Lục Việt nhà của chúng ta có một chút tâm ý, xin cô nhận lấy.”
Đồng Thanh Duyệt miệng khẽ há hốc, suy nghĩ trong nháy mắt, mới nhớ hôm qua sau khi từ bệnh viện trở về, buổi tối nhận được tin nhắn xin lỗi.
Lúc ấy bởi vì quá mệt mỏi, hơn nữa cô cũng không nghĩ quá nhiều nên trước ngủ, không nghĩ tới sẽ làm cho đối phương khẩn trương đến vậy.
Nghĩ vậy, cô đáp lại một nụ cười ôn hòa.
“Tôi nói không cần như vậy, tôi cũng không tức giận bất cứ ai, hơn nữa Lục Việt bị thương, anh khẩn trương là chuyện đương nhiên.”
Đồng thời, phía sau truyền đến âm thanh tò mò của Lục Tinh Trầm: “Ai vậy? Sao còn có tiếng của con sống gà vậy?”
Tệ quá!
Đồng Thanh Duyệt vội vàng xoay người, muốn ngăn cản Lục Tinh Trầm muốn ra ngoài, tình huống hiện tại của anh có thể hiếm thấy người liền hiếm thấy người.
Ai biết còn chưa đi ra hai bước, chân trái liền dẫm chân phải, cả người mất trọng tâm nghiêng người một cái!
“Cẩn thận một chút, chị.”
Lục Tinh Trầm tay nhanh mắt lẹ, đem vòng eo cô vững vàng ôm lấy.
May mà không có xấu xí trước mặt người ngoài.
Bất hạnh chính là, Đại Thạch đã thấy được Lục Tinh Trầm, hơn nữa mặt lộ vẻ hoảng sợ, liên tiếp xuống dưới vươn vấn tay đều đang run rẩy.
Đồng Thanh Duyệt hiểu rõ.
Quả nhiên là ngại địa vị “Giang hồ” của Lục Tinh Trầm nên tới xin lỗi.
“Ngài, chào ngài.”
Đại Thạch thấp thỏm nuốt nước miếng, cũng không biết kế tiếp hắn ta sẽ gặp phải xấu hổ đối đãi như nào, dù sao hôm qua vừa mới rống lên với bạn gái người ta……
Cũng may hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt, chỉ cần có thể ổn định tiền đồ Lục Việt, ngay cả bắt hắn quỳ xuống xin lỗi cũng không sao!
Thấp thỏm qua đi, lại lộ ra vẻ mặt anh dũng hy sinh.
“Chào cậu.” Lục Tinh Trầm rất dứt khoát vươn tay nắm lại.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Lục Tinh Trầm thế mà nắm lại nắm tay một người xa lạ, hơn nữa còn là người xuất hiện trong biệt thự theo cách này!
Đại Thạch càng là không thể tin được.
Cho đến khi Lục Tinh Trầm thu tay lại, tay hắn vẫn còn cứng đờ trên không trung, không cách nào thích hợp.
Cứng đờ ngẩng đầu, lại đối diện với nụ cười hồn nhiên của Lục Tinh Trầm kia.
“Cảm ơn lễ vật của cậu, chúng tôi sẽ dùng, nếu cậu không có việc gì để nói, có thể đi rồi.” Lục Tinh Trầm khéo léo nói.
Sửng sốt hồi lâu, Đại Thạch mới cuống quít gật đầu: “Dạ được được! Tôi không quấy rầy hai vị nữa, tôi sẽ đi, liền đi.”
Đại Thạch mang theo bước chân không thể tin được chậm rãi đi xa, cho đến khi ngồi trên xe vẫn là cảm thấy như đang nằm mơ.
Chợt, vặn chìa khóa xe đến bệnh viện.
……
“Phốc!!”
“Ai! Tôi rất vất vả để nấu canh gà!”
Bên cạnh giường bệnh, Đại Thạch đau lòng nhìn canh gà “Thiệt hại”, cực kỳ đau lòng.
Nấu mấy tiếng, mình còn chưa nỡ uống một ngụm, kết quả đã bị Lục Việt đạp đổ như vậy!
Nào biết Lục Việt căn bản không có tâm tư quản canh gà của hắn, mang theo vài phần chất vấn ngữ khí nói: “Anh đã gặp Lục Tinh Trầm? Còn xin lỗi anh ta?!”
“Ừ. Có vấn đề gì sao.” Đại Thạch đương nhiên đáp.
“Vấn đề lớn đấy!”
Lục Việt hận không thể ném một ly nước qua, nói chuyện đều mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Anh đây không chỉ riêng gì tự mình tìm nhục, ngay cả mặt mũi của tôi đều bị anh vứt hết!”
Má nó!
Sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, có khi nào cậu ta cúi đầu trước Lục Tinh Trầm?
Người bên cạnh cậu ta cúi đầu xin lỗi, vậy không phải đại biểu cho chính mình cúi đầu xin lỗi sao!
Lục Việt nghĩ như thế nào,tức giận như thế nào.
Đại Thạch không cho là đúng tiếng cười lạnh, nói: “Người ta có thể so cậu hầu hạ nhiều, không chỉ tiếp nhận rồi đồ tôi xin lỗi, hơn nữa thái độ còn rất tốt. Cậu nói tốt xấu gì cũng là họ Lục, cậu chừng nào thì có thể điểm tâm cho tôi.”
“Tôi đi!” Lục Việt bỗng nhiên sửng sốt, “Ai nói anh có thái độ rất tốt tiếp nhận lời xin lỗi của anh?”
“Nhà sản xuất Lục đại của chúng ta, còn ai có thể vào đây nữa.” Nói xong, lại rót chén canh gà mới.
Giờ này khắc này, Lục Việt đã sớm không thấy mắt, tai không nghe, đầu cũng trống rỗng.
Lục Tinh Trầm biết cô vợ nhỏ xinh đẹp của nhà mình bị ủy khuất, sẽ có khả năng tiếp thu lời xin lỗi của người ta sao? Đó là anh ta sao!
Không đúng.
Lục Tinh Trầm từ trở về khi nào?
Nghi vấn liên tiếp nổ tung trong đầu Lục Việt.
Nhanh chóng chuyển suy nghĩ, cậu ta xảo quyệt bắt được một vấn đề tới: “Khi thấy Lục Tinh Trầm, rốt cuộc anh ấy là trạng thái như thế nào.”
“Trạng thái sao……” Đại Thạch nghiêm túc suy tư nói, “Người nhìn qua khá tốt, tinh thần cũng không tồi, chính là trên mặt có chút thương, trên cổ cũng có, bất quá tôi không dám cẩn thận đánh giá.”
“Anh nói nhìn thấy, Lục Tinh Trầm anh ta bị thương?”
“Đương nhiên, tôi đâu có mù.”
Lục Việt trong nháy mắt không nói gì.
Sau khi biến mất một đoạn thời gian, Lục Tinh Trầm đột nhiên mang theo vết thương trở về, ngay cả hành vi của anh ta cũng giống như uống nhầm thuốc, ở giữa có thể dùng lý do gì để giải thích, mới có thể giải thích được?
Lục Việt lâm vào trầm tư thật lâu.
Xem ra, chỉ có tự mình gặp mặt mới có thể mới có thể biết được.
……
Hậu hoa viên vẫn còn sống động như trước.
Đồng Thanh Duyệt và Lục Tinh Trầm ngồi xổm bên cạnh chuồng gà tạm thời dựng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm gà đen.
Sau một lúc lâu, cô cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên.
“Anh biết giết gà không?”
Lục Tinh Trầm lắc đầu.
“Vậy bằng không…… Cứ vậy mà nuôi đi ha, em cũng không biết giết gà sống.”
Đồng Thanh Duyệt đánh trống bỏ cuộc, con gà đen lớn như vậy, cũng may chỉ có Đại Thạch có thể nghĩ ra được, trói hai chân nó liền xách lại đây cho bọn họ.
Tặng con gà sống cho Lục Tinh Trầm để nhận lỗi, không hổ là người bên cạnh Lục Việt.
Nhìn lưỡi dao sắc bén bên cạnh, Đồng Thanh Duyệt khẽ thở dài, vẫn là một lần nữa về phòng bếp cất đi.
Tinh ——
Điện thoại bỗng đổ chuông.
“Alo? Ai vậy?”
“Là dì, dì Mạn Nhu.”
“Dì? Sao dì đột nhiên gọi điện thoại cho cháu vậy, có chuyện gì ạ?”
“Đương nhiên có chuyện rồi, dì nghe nói Tinh Trầm đã trở lại, dì và chú muốn nó trở về cùng nhau ăn bữa cơm, vừa đúng lúc nhà chúng ta cũng đã lâu không tụ tập ăn một bữa.”
Đầu Đồng Thanh Duyệt lập tức oanh một tiếng.
Ngô Mạn Nhu sao lại biết Lục Tinh Trầm đã trở về? Tin tức của bọn họ rõ ràng đã giấu diếm rất kĩ, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có người ngoài biết mới đúng.
“Alo? Duyệt Duyệt à, nếu các con không tiện, dì và chú cháu sẽ qua đó.”
Đồng Thanh Duyệt nhíu mày, cũng nói, bất luận là như thế nào, bữa cơm tối nay bọn họ đều phải ăn?
Trong điện thoại di động tiếp tục truyền đến giọng nói ngắn ngủi trong gia trưởng Ngô Mạn Nhu, đại khái đều là những lời vừa quan tâm vừa oán giận, Đồng Thanh Duyệt cơ hồ không nghe được.
Cô chỉ không khống chế được hỏi: “Dì sao dì biết A Trầm trở về?”
Đối diện dường như không nghĩ tới cô lại hỏi như vậy, đồng dạng sửng sốt một chút, sau đó mới cười nói: “Hôm nay dì và chú đi thăm Tiểu Việt, tụ tập ăn uống cũng do nó đề nghị.”
Quả nhiên.
Là Đại Thạch nói.
Đồng Thanh Duyệt không nghĩ tới Lục Việt miệng nhanh như vậy, còn cố ý yêu cầu gia đình tụ tập ăn cơm.
Là cậu ta đã biết cái gì, hay là có suy đoán chứng minh gì?
Đây là lần đầu cô, cảm thấy Lục Việt hóa ra cũng đáng sợ như vậy ……