Trên đường bên ngoài cửa sổ xe, xe cộ qua lại không ngừng.
Các tòa nhà cao tầng được thắp sáng.
Trong tầm nhìn, ở khắp mọi nơi là sáng. Nhưng thu hồi tầm nhìn, người trước mắt lại càng thêm bắt mắt.
Lục Tinh Trầm nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhanh đến mức làm Đồng Thanh Duyệt cảm thấy, có lẽ từ lúc bắt đã trải qua lần chẩn đoán sai.
Anh lái xe vững vàng, sau đó dừng lại nên cạnh tòa nhà nổi tiếng ở rìa thành thị.
“Nghe nói, đỉnh nơi này có thể làm được trình độ tay có thể hái được ngôi sao.”
Anh ngẩng đầu lên, như suy tư gì đó.
Đồng Thanh Duyệt nhìn ra Lục Tinh Trầm nghĩ đi lên, nhưng thời gian từng phút từng giây trôi đi, anh vẫn đứng ở tại chỗ không động đậy, giống như đang điều do dự.
Cuối cùng, cô nắm lấy tay anh, mỉm cười: “Em đi cùng anh lên đấy để hái các ngôi sao nha.”
“Được.” Cuối cùng, vẫn là Lục Tinh Trầm chủ động bước một bước kia.
Tháp cao rất cao, chỉ cần đi thang máy đã dùng được lâu.
Hết lần này đến lần khác, Đồng Thanh Duyệt lại cảm thấy rất nhanh.
Ra khỏi thang máy, đẩy cửa ra.
Bầu trời đầy sao ở trước mắt phóng đại, phảng phất duỗi tay là có thể chạm vào được.
Đồng Thanh Duyệt nhìn ngôi sao lấp lánh trong màn đêm, tình cảm kinh hỉ chỉ ngắn ngủi như vậy, giờ này khắc này, trong lòng cô càng thêm đau lòng.
Các ngôi sao trời, Tinh Trầm.
Đồng âm, nhưng lại có ý nghĩa trái ngược.
“Anh sẽ hối hận sao, A Trầm.” Đồng Thanh Duyệt hơi nghiêng đầu dò hỏi.
Chỉ thấy yết hầu Lục Tinh Trầm trên dưới chuyển động xuống, hai chữ* nhạt nhẽo từ trong miệng anh nói ra: “Chưa bao giờ.”
(* trong raw là: 从未)
Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng Lục Tinh Trầm cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra được?
Đồng Thanh Duyệt không dám nghĩ mấy năm nay anh từng bị người khác ngược đãi như vậy, mỗi lần nghĩ lại, tim cô lại khó chịu như lửa đốt.
Cô vô tâm nhìn ngôi sao đầy trên bầu trời kia, cũng không tâm đi nhắm đèn vạn nhà dưới tầm mắt, cô chỉ nghĩ rốt cuộc làm thế nào, mới có thể xóa bỏ triệt để vết sẹo trong đáy lòng Lục tinh Trầm.
Hoặc có lẽ, làm thế nào cũng không thể được gỡ bỏ.
“Duyệt Duyệt, xin lỗi.” Anh mắt Lục Tinh Trầm nghiêm túc, “Anh vẫn luôn biết em thích Lâm Mặc Nhiên, cũng biết chuyện Lâm Tư Nam làm với em, anh mượn lí do thích em, chăm sóc em, đem em gông cùm giam giữ bên người.”
“Em chạy trốn, oán anh hận anh, muốn cho anh biến mất, anh đều có thể hiểu được.”
“Nhưng anh cũng không còn cách nào chiến thắng chấp niệm trong lòng này, anh không có cách nào nhìn em rời xa anh, càng không thể chịu đựng được em vì Lâm Mặc Nhiên làm tổn thương anh. Nhưng bây giờ anh mới hiểu được, anh làm sao không phải là làm tổn thương em……”
“Rất lâu rất lâu về trước, chúng ta chính là bạn học sống nương tựa lẫn nhau, anh kêu em một tiếng chị, em kêu anh một tiếng A Trầm.”
“Anh cũng ích kỷ cho rằng, em chính là thuộc về anh, cho nên mặc kệ em phản kháng như thế nào, anh đều ngồi yên không để ý, cho đến khi …… Ngày đó em tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.”
“Em sẽ mở miệng quan tâm anh, sẽ dùng sinh nhật của anh làm mật khẩu, sẽ chủ động nấu cơm cho anh, còn biết sở thích của anh, còn ngậm miệng không nói về Lâm Mặc Nhiên.”
“Tất cả mọi thứ anh đều nhìn thấy trong mắt, anh cũng nghĩ đến rất nhiều lần cùng em giải hòa, cùng em mở lòng, nhưng anh không dám chắc em có đối với anh thật lòng, cho đến hôm nay.”
Anh thấy được, cũng cảm nhận được.
Một chuỗi câu dài nói xong, ánh mắt Lục Tinh Trầm cũng càng thêm ôn nhu.
Đồng Thanh Duyệt bị nhìn chằm chằm có chút thất thần, cảnh tượng trước mắt rõ ràng chỉ là hư cấu ra, nhưng cô lại cảm giác chân thật, chân thật đến mức làm cô cảm thấy thế giới này mới là nơi cô ở.
Có lẽ, lúc máy bay rơi, thì cô đã biến mất khỏi thế giới ban đầu rồi.
Có lẽ, cô vốn có dây dưa không thể nói với Lục Tinh Trầm, tai nạn bất quá cũng chỉ là một cơ hội.
Nếu không cách nào thay đổi quá nhiều, chi bằng hưởng thụ hiện tại tốt một chút.
Qua một hồi lâu, mặt Đồng Thanh Duyệt giãn ra, rất cẩn thận nắm lấy tay Lục Tinh Trầm.
“Anh từ trước đến nay cũng không phải một mình, anh còn có em. Về sau, em sẽ luôn tiếp tục đi cùng anh.”
Đây là một lời hứa hẹn, cũng là một sự khởi đầu của một câu chuyện khác.
Trong câu chuyện tương lai, sẽ không còn lấy bi thương ngược tâm làm giai điệu chính nữa.
——end