"Aaaaaaaa... Tiện nhân khốn kiếp. Ta nhất định sẽ lột da róc xương ngươiiì.. Aaaaaa "
" Nhã Nhi,kiên trì một chút. Rất nhanh sẽ xong rồi..Kiên trì thêm chút nữa.."
"Sư phụ..con muốn giết tiện nhân kia.. muốn lột da róc xương nàng. Người nhất định phải báo thù cho con.."
"Aii..Con thật là..không phải ta đã cảnh cáo con đừng chọc tới nàng rồi sao? Tại sao lại còn chạy tới làm loạn?" Tư Không mệt mỏi thở dài một hơi, vô cùng bất lực trước sự ngang ngược của đồ nhi này. "Lần này nếu không phải nàng hạ thủ lưu tình con nghĩ mình bây giờ còn mạng nằm đây la hét?"
Lời này làm Hiên Viên Nhã Lạc lập tức im bặt,cho dù không cam lòng nhưng nàng vẫn phải thừa nhận. Nàng thực sự không phải đối thủ của người ta, nhớ lại khi đó Hiên Viên Nhã Lạc vẫn còn chút sợ hãi. Chỉ bằng một chiêu nàng ta liền nhẹ nhàng đánh bật nàng. Hại nàng bị chiêu thức phản phệ,xương cốt cùng kinh mạch đểu bị đứt đoạn. Nếu không phải sư phụ sử dụng bí thuật lại đem ra cổ trùng giúp nàng nối lại kinh mạch,nắn lại xương cốt thì nàng đã thành phế nhân.
Đường đường là một công chúa,đã bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy. Chỉ cần nghĩ tới đau đớn chết đi sống lại mỗi ngaỳ phải chịu,Hiên Viên Nhã Lạc lại hận nàng đến nghiến răng. Trong đầu mỗi giây mỗi phút đều nghĩ cách làm sao để trả lại hết thảy những thứ này cho nàng. Chỉ tiếc,không nói tới nàng đang bị trọng thương,cho dù là lúc bình thường cũng đấu không lại nàng ta,trực tiếp đi tìm nàng chính là tự mình tìm chết. Hiên Viên Nhã Lạc dù sao cũng lớn lên trong thâm cung,cho dù điêu ngoa bốc đồng nhưng cũng không phải đầu óc bã đậu. Không thể dùng vũ lực hay độc dược thì dùng mưu, mà chốn cung đình hoa lệ đầy mưu ma chước quỷ kia lại chính là nơi nàng lớn lên. Nàng vô cùng tự tin về điểm này nữ nhân sơn dã kia không thể đấu lại nàng. Cho nên lúc này cần phải kiên trì,mau chóng bình phục mới có thể nghĩ tới chuyện khác.
Thông suốt rồi,Hiên Viên Nhã Lạc cũng không còn la hét chửi bới mà im lặng cắn răng chịu đựng đau đớn trên người. Cổ trùng lúc nhúc dưới lớp da chui khắp gân mạch toàn thân đau đớn như hàng ngàn vạn con kiến cắn. Cùng với đem xương cốt toàn thân một lần nữa nát vụn rồi mới sử dụng bí thuật,rót vào huyễn lực,nắn lại khung xương. Thực sự là một quá trình vô cùng dã man, thống khổ. Hiên Viên Nhã Lạc cắn chặt môi nhịn đau không kêu ra tiếng,khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Trên trán lấm tấm mồ hôi,từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu rơi xuống mi mắt, thấm ướt y phục,chăn nệm.
Tư Không thấy nàng bỗng dưng im lặng trong lòng liền hiểu. Nhưng cũng không nói thêm gì,thở dài một hơi rồi tiếp tục tập trung chữa trị cho nàng. Khoảng sau một nén hương mới kết thúc,thu lại cổ trùng rồi mới xoay người ra ngoài. Kiên trì suốt hai canh giờ Hiên Viên Nhã Lạc lúc này đã cạn kiệt hơi sức,vừa xong liền ngủ say mặc kệ cho nha hoàn bận rộn giúp mình lau người thay y phục.
Trái với bầu không khí ảm đạm bên này,tại Điệp Uyển một ngày này lại vô cùng náo nhiệt,vui vẻ. Sau khi Tuyết Liên cùng Ngân Sương đem lời Hàn Vu Thủy truyền xuống,đệ tử phía dưới đều vô cùng hân hoan. Cả đám nam nữ chia nhau làm việc,chuẩn bị đồ cho buổi tối. Mèo nhỏ Tiểu Mỹ cũng góp vui đi theo Ngân Sương cùng Ám Huyết bắt lấy vài con cá. Đến chập tối chuẩn bị xong xuôi mới đi theo Tuyết Liên tới đánh thức Hàn Vu Thủy
"Tiểu thư nên dậy thôi.Tất cả đều đã chuẩn bị xong,chỉ còn đợi người thôi " Tuyết Liên miệng nói tay làm,trong nháy mắt đã lôi được Hàn Vu Thủy từ trong chăn ra. "Nước tắm Ngân Sương đã chuẩn bị xong rồi. Tiểu thư mau tắm rửa thay y phục "
Hàn Vu Thủy vẫn còn có chút mơ màng,nghe Tuyết Liên ù ù cạc cạc gì đó bên tai mình nhất thời không tiêu hóa hết. Cũng không lên tiếng,để mặc nàng dẫn đi,sau một hồi tắm rửa thì hoàn toàn tỉnh taó. Thay vào bộ y phục Ngân Sương chuẩn bị sẵn.
Áo ngắn màu anh đào nhàn nhạt,váy dài trắng tinh,vạt váy thêu vài cành đào nho nhỏ. Phần ngực thêu vài đóa anh đào dịu dàng khoe sắc. Đai lưng thêu khổng tước,khoác áo lụa mỏng,tay áo mang theo dải lụa màu phấn hồng nhàn nhạt.Tóc chải một búi hờ hững,cài lên hai cây trâm mộc khảm vài đóa anh đào nhỏ bằng bạch ngọc mỏng manh trong suốt.Ở giữa lấp lánh nhụy hồng bé xíu,sáng lên dung nhan nàng dịu dàng rực rỡ như ánh trăng. Nhẹ nhàng thanh thoát lại vẫn toát ra vẻ diễm lệ.
"Tuyết Liên, giờ nào rồi? " Hài lòng ngắm mình trong gương,thấy một mỹ nhân suối tóc đen mượt xõa dài,búi tóc hờ hững. Trang sức đơn giản mà tinh tế càng làm dung mạo tuyệt mỹ của nàng thêm mờ ảo. Nước da trắng trong tựa thủy tinh, hai má phớt hồng. Đôi mắt trầm tĩnh sáng lấp lánh ẩn dưới hàng mi dài cong vút. Môi nhỏ chúm chím,mỏng manh hệt cánh hoa đào.
"Đã sắp sang giờ Dậu. Tiểu thư nếu còn không dậy,đoán chừng đêm nay không cần ngủ nữa." Tuyết Liên vừa chải tóc cho nàng,vừa cười nói. "Gần đây,thời gian ngủ của tiểu thư càng ngày càng ít đi,có lẽ công lực cũng sắp hoàn toàn khôi phục lại rồi"
"Ừm,đến hôm nay đã hồi phục được 2 3 phần. Có lẽ tới đúng ngày đại hội sẽ khôi phục lại hoàn hảo. " Sửa soạn xong xuôi,Hàn Vu Thủy đưa tay ôm lấy Tiểu Mỹ đang đợi bên cửa sổ ngáp dài nãy giờ đi ra ngoài sân lớn. Cánh tay trắng nõn ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng,bàn tay nhỏ nhắn ngón tay mảnh thon dài. Ngón trỏ đeo Mộng Phấn Điệp dưới ánh hoàng hôn vẫn tỏa ra hào quang rực rỡ.
"Tiểu Mị Mị cuối cùng cũng xong. Ta đợi đến sắp ngủ quên rồi. " Nghe nó than thở,Hàn Vu Thủy buồn cười xoa xoa cái thân béo múp míp,trêu ghẹo "Đợi ta cái gì, ngươi là đợi ăn thịt mới đúng "
"Hôm nay Tiểu Mỹ góp công không nhỏ,cá đều là nàng bắt được " Tuyết Liên lại che miệng cười duyên,một câu một câu cùng với Hàn Vu Thủy trêu ghẹo nó. Tiểu Mỹ đáng thương nói không lại, uất hận giấu mặt vào trong ngực Hàn Vu Thủy. Mông đít mập vểnh ra ngoài,không để ý tới các nàng nữa.
"Hahaha..Tiểu Mỹ xinh đẹp đừng giận,lát nữa đồ ăn ngon chắc chắn phần ngươi nhiều nhất" Chọc ghẹo Tiểu Mỹ mập mạp là việc thường ngày Hàn Vu Thủy rất thích. Nhìn khuôn mặt múp míp của nó bày ra vẻ giận dỗi vô cùng khôi hài,lần nào cũng chọc nàng cười vui vẻ.
Tại sân lớn trước hậu viện,mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngân Sương cùng toàn bộ đệ tử và tám người Bạch Hổ đường tụ tập một chỗ cười đùa vui vẻ. Nhìn thấy Hàn Vu Thủy cùng Tuyết Liên đi tới cũng không vì thế mà bớt đi náo nhiệt.
Bọn họ cũng đã quen,cốc chủ nhìn bề ngoài thì lãnh đạm lại kiệm lời nhưng rất thân thiện,ấm áp. Quan tâm bọn họ như người thân trong gia đình,thành tâm đối đãi. Trừ lúc làm nhiệm vụ hay thời gian tu luyện hàng ngày vô cùng nghiêm khắc tàn nhẫn thì hầu hết thời gian nàng đều thoải mái cùng ngồi một chỗ tám chuyện với mọi người. Khi ăn uống cũng hầu hết thời gian nàng cùng ăn trong nhà lớn,không hề phân biệt hay xa cách. Điều này chạm tới nơi mềm nhất trong tâm những con người cô độc giống như bọn họ. Khiến bọn họ cam tâm tình nguyện, một lòng đi theo nàng.
Bữa tiệc cứ thế trôi qua vui vẻ mùi thức ăn được tẩm ướp cẩn thận nướng trên than thơm phức lan tỏa khắp nơi. Hàn Vu Thủy cũng không câu nệ,thoải mái cầm vò rượu nhỏ trực tiếp uống . Mỉm cười nghe bọn họ cười nói chọc ghẹo nhau,chuyên tâm thưởng thức đồ ăn,thỉnh thoảng góp vui một câu. Tiểu Mỹ bên cạnh ăn uống no nê liền vểnh mông chạy đi tìm mấy con mèo hoang ngoài phố chợ,còn tốt bụng tha một gói đồ ăn theo. Hàn Vu Thủy cũng mặc kệ nó đi tìm đồng bọn,chỉ dặn nó cẩn thận một chút,nhớ về sớm
Qua ba tuần rượu,mọi người đều đã ngà ngà say,có vài người tửu lượng kém đã trực tiếp ngủ ngay tại bàn. Hai tỷ muội Tuyết Liên,Ngân Sương vẫn còn hưng trí bừng bừng,tụ lại một chỗ cùng vài tiểu cô nương khác chơi trò đổ xúc xắc uống rượu. Ám Huyết ham vui thấy thú vị cũng lôi kéo bảy mống đực duy nhất tham gia,ầm ỹ một hồi.
Cảm giác mình đã uống khá nhiều đầu có chút chuếnh choáng. Mặc cho bọn họ còn chơi đùa,Hàn Vu Thủy tự mình đi về phòng. Vì say nên dáng người bước đi hơi lảo đảo,về tới viện của mình thì vấp phải bậc thềm. Cả người lao về phía trước,cũng may nàng phản ứng nhanh,vươn tay phóng dải lụa lên trên xà ngang. Lấy làm điểm tựa tránh cho bị ngã,thuận thế đu mình bay thẳng về phía phòng mình,xuyên qua cửa sổ đáp thẳng vào trong . Sau đó cũng không nghĩ nhiều,vô tư cởi áo ngoài, tháo xuống trang sức. Váy dài cũng theo thói quen cởi nốt, trên người chỉ còn lại một cái áo ngắn cùng lớp váy lót mỏng manh.
Cởi quần áo xong đứng soi gương ngắm vuốt một lát. Thế rồi,ma xui quỷ khiến thế nào,bất thình lình,Hàn Vu Thủy nổi hứng liền lấy ra tiêu ngọc,thổi một khúc nhạc. Thân mình mảnh mai uốn lượn theo giai điệu, mềm dẻo tựa cành liễu. Nàng múa theo chính tiếng tiêu của mình,múa đến say mê. Cũng không buồn để ý tới phía ngọn cây đào ngoài cửa sổ có ba bóng dáng vừa mới đáp xuống.