Rất nhanh, Bạch Ưng thu hồi lại ý cười trong mắt, mạnh mẽ dốc toàn lực tiến tới. Năng lực người này quả thực khiến người ta hứng thú, đã rơi vào Đoạt Hồn Vũ của nàng mà vẫn mạnh mẽ như vậy. Được lắm, cũng lâu rồi nàng không có giãn gân cốt,hôm nay liền nghiêm túc hoạt động một phen đi.
Dưới lôi đài khẽ xôn xao, mọi người đều chăm chú dõi ánh mắt theo hai bóng người đang kịch liệt giao đấu trên kia trong đầu không ngừng suy đoán kết quả cuối cùng. Hiên Viên Ngạo Thiên gắt gao nhìn theo bóng Hàn Vu Thủy, trong lòng hơi căng thẳng. Nghiêm túc mà nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn rõ thực lực của nàng. Thân thể linh hoạt nhẹ nhàng, ra đòn uyển chuyển nhưng quyết đoán, một chiêu ra đều là trí mạng. Nếu Bạch Ưng kia không phải tử sĩ được huấn luyện theo chế độ riêng biệt thì ngay từ đầu chỉ với một chiêu kia của nàng cũng đã đủ khiến hắn mất mạng. Dù vậy nhưng hắn vẫn thật sự lo lắng nàng sẽ bị thương, sự lo lắng này dường như còn mang theo cả vài cảm xúc khang khác..
Lo lắng cho nàng không chỉ có mình Hiên Viên Ngạo Thiên, Lâm Mộc Phong bên kia cũng thấp thỏm không yên. Lôi kéo Diêu Cự Nam khiến hắn vô cùng phiền muộn, rốt cục cũng không nhịn được nữa
"Điện hạ đang lo lắng Mị Cơ cốc chủ?"
Bị hắn nói trúng tâm tư, Lâm Mộc Phong cũng không tức giận, ngược lại giống như người đuối nước vớ được cành cây. Không do dự phun hết toàn bộ những lời bị nghẹn cứng trong lòng "Ngươi nói liệu tên tiểu tử kia có làm nàng bị thương không? Ta có nên lên đó làm anh hùng cứu mỹ nhân không? Cho dù năng lực của nàng không tệ nhưng vạn nhất bị hắn chơi xấu thì làm sao giờ"
Cái này..
Diêu Cự Nam càng nhìn càng thấy rất là bất khả tư nghị nhưng cũng miễn cưỡng trả lời hắn. Người này so với người được xưng đại ác ma trên chiến trường tàn bạo, lãnh khốc làm thế nào lại là một người a.."Nhẫn nại một chút..xem nàng cũng chưa có cần người giúp đỡ. Hấp tấp ngược lại sẽ hỏng việc."
"Ngươi nói có lý. Là ta nóng vội." Hắn nói không sai, không thể hấp tấp ngược lại còn có thể khiến nàng thêm phiền. Đến lúc đó không những không thể tạo được ấn tượng tốt còn bị coi thường. Quan trọng là không thể để tên sát thần bên kia chiếm lấy cơ hội cho nên nhất định phải nhẫn nại.. nhẫn nại..
Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn luôn chú ý tới Lâm Mộc Phong, nhìn biểu tình hắn biến hóa liên tục. Ánh mắt lại nóng rực nhìn chằm chằm Mị Nhi của mình trên kia liền cảm thấy vô cùng ngứa mắt liền vẫy vẫy Ngân Nguyệt, ghé tai thì thầm vài câu. Sau đó chỉ thấy biểu cảm của Ngân Nguyệt thật vô cùng vi diệu,thở dài lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau quay trở lại,biểu cảm vẫn rất vi diệu gật đầu với hắn. Mặc kệ hắn nghĩ gì trong đầu, Hiên Viên Ngạo Thiên lười quản,lúc này tâm tình mới vui vẻ lên một chút.
Lại nói hai thân ảnh một cao lớn một mảnh mai trên lôi đài đã so qua vài trăm chiêu. Ám khí cũng đều đã dùng, công lực cường đại cũng đã xuất ra khiến lôi đài gần như bị nổ tung. Hư hại không ít nhưng là vẫn chưa có phân được thắng bại. Hiên Viên Nhã Lạc sốt ruột không thôi, cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa,không thể kiên nhẫn. Luống cuống thế nào liền từ trong tay áo đánh rơi một quả cầu nhỏ cỡ lòng bàn tay bằng thủy tinh trong suốt, bên trong còn vô số hạt lân ti nhỏ lấp lánh. Nhìn thấy nó, tâm tình không yên rốt cuộc cũng vui vẻ, ổn định lại không ít.
Nàng như thế nào lại quên mất cái bảo bối này!
Đại hội anh hùng có quy định gì nàng dĩ nhiên nhớ rõ, nhưng pháp bảo nghiêm túc mà nói cũng chỉ là một loại vũ khí. Có nó rồi, nàng muốn xem nữ nhân kia làm thế nào chống đỡ. Ha ha ha!
Thu hồi lại tâm tình kích động, Hiên Viên Nhã Lạc nhắm mắt niệm một câu chú ngữ phức tạp, bàn tay chậm rãi rót vào huyễn lực khởi động pháp bảo. Chẳng bao lâu sau quả cầu vốn chỉ nhỏ xinh trong lòng bàn tay đột nhiên biến lớn, cỡ một nắm tay nam nhân. Thêm hai cánh nhỏ chậm rãi vươn ra vẫy vẫy vài cái. Một ngọn lửa màu tím quỷ dị xuất hiện bao bọc lấy toàn bộ quả cầu như một lớp bảo vệ. Ở chính giữa xuất hiện một con mắt lớn màu tím trông có vẻ quái dị.
Một lúc sau Hiên Viên Nhã Lạc mở mắt, nhìn thấy hình dạng này thì hài lòng mỉm cười. Nàng thật sự gấp đến hồ đồ nên mới quên đi bảo bối này, giờ nhìn thấy nó mới chợt nhớ ra. Một thời gian trước đây nữ nhân này cũng cùng nàng giao đấu. Vốn nàng không thể thắng nhưng khi ấy Hắc Ưng bất ngờ đem ra quả cầu nhỏ này giúp nàng chuyển nguy thành an. Mị Cơ kia giống như bị quả cầu nhỏ này áp chế, phải dùng tới cả trận pháp để vô hiệu hóa nó. Chỉ là sau đó nàng ta tựa hồ như bị thương không nhẹ khiến nàng rất vui vẻ. Sau đó Hắc Ưng liền giao cho nàng bảo quản, nàng liền tự mình cho nó một cái tên.
"Tử Diệm Châu! Kẻ đã làm ngươi tổn thương trước kia hiện nàng đang ở ngay phía sau. Đi! Đi tới tùy ý ngươi trả thù." Con mắt tròn xoe màu tím đột nhiên trừng lớn, đảo mắt xung quanh một vòng như tìm kiếm gì đó. Cuối cùng dừng lại trên người Hàn Vu Thủy, cảm nhận được luồng tử khí mạnh mẽ đang đến gần. Hàn Vu Thủy nhìn về phía trước nhận ra vật đang tới là cái gì trong lòng hơi căng thẳng. Trước đây sau khi chữa thương cho Hiên Viên Ngạo Thiên,nội lực của nàng hao tổn nghiêm trọng. Hiên Viên Nhã Lạc cố tình lại ghen ghét đem oán hận trút lên người nàng. Sử dụng quả cầu này khiến nàng vốn đã tổn hao nội lực lại phải cố hết sức vô hiệu hóa nó, cuối cùng nội thương nghiêm trọng.
Thật là hay!Hùm không ra oai nàng lại tưởng ta là con mèo bệnh. Cho dù cả kiếp trước hay kiếp này nàng cũng đều không muốn ra tay với nữ nhân. Nhưng Hiên Viên Nhã Lạc lại cố tình liên tục khiêu khích cực hạn của nàng.Vậy cũng đừng trách nàng tàn nhẫn.
"Không tốt! Cái thứ quái dị kia sao lại xuất hiện ở chỗ này." Thời điểm quả cầu kia biến hóa liền dọa Ngân Sương cùng Tuyết Liên trong lòng lộp bộp một tiếng. Các nàng còn nhớ như in trước kia tiểu thư bị trọng thương suýt chút nữa mạng cũng không còn cũng là vì nó. Nữ nhân kia cũng thật ngoan độc, đáng hận!
"Có chuyện gì?" Hiên Viên Ngạo Thiên tinh tường nhận ra thần sắc các nàng không tốt trong lòng hơi trầm xuống. Khí thế quanh người cũng trở nên u ám giống như tula địa ngục.
Tuyết Liên nhìn thấy hắn thật sự lo lắng cho tiểu thư liền cũng đánh liều nói đơn giản. "Trước đây Hiên Viên Nhã Lạc cũng dùng nó khiến tiểu thư phải dùng tới cấm chú. Kết quả bị trọng thương suýt mất mạng, may có Tư Không giáo chủ đem ra bí dược nói là thay đồ nhi bồi tội mới may mắn giữ lại tính mạng cho nàng."
Nói xong không cầm biết Hiên Viên Ngạo Thiên đã tiêu hóa xong chưa liền giơ cao ngọc bội bên hông, quay đầu lớn tiếng ra lệnh " Bạch Hổ Đường, Thiên Linh Các nghe lệnh. Khai trận!" Chờ nàng nói hết câu thì đã cùng với Ngân Sương, Ám Huyết ba người bay tới bên Hàn Vu Thủy tạo thành một hình tam giác. Xung quanh là các đệ tử trong cốc, bắt đầu bắt quyết khởi động trận pháp.
Nhìn thấy các nàng xuất hiện, Hàn Vu Thủy nhanh chóng hất Bạch Ưng ra phía xa. Chính mình lui lại đứng vào tâm trận, cắn đầu ngón tay nhỏ một giọt máu xuống đất. Tức thì giọt máu nhỏ biến thành một sợi tơ máu dài chạy qua từng người đang đứng. Tử Diệm Châu nhìn thấy nàng khai trận, nhớ ra chính mình trước đây bị trận pháp này làm bị thương liền nổi giận. Ngọn lửa tím chợt bùng lên thật lớn, bắn ra vô số tia lửa đánh vào đám người Hàn Vu Thủy. Còn bản thân thì bay tới bên Bạch Ưng trở thành một phần trên kiếm của hắn.
Hàn Vu Thủy dùng trận pháp vừa thủ vừa công, từng lưỡi dao máu bắn ra đồi đầu với ngọn lửa màu tím của Tử Lôi. Bạch Ưng đợi cho Tử Diệm Châu nhập thể hoàn tất rồi mới cầm kiếm xông tới. Từng chiêu chém xuống đều là quyết tiệt , Hàn Vu Thủy để cho bọn Ngân Sương tiếp tục. Chính mình ở giữa tâm trận sử dụng Kim Hoa Phiến toàn lực xuất ra nội công đấu với Bạch Ưng.
Lần này nàng không bị tổn hao gì, cho nên so với trước kia đối đầu với thứ quái dị này thì sễ dàng hơn chút ít. Qua thời gian một khắc, Tử Diệm Châu dường như nhận thấy nàng vẫn hoàn hảo vô khuyết nên rất tức giận. Bạch Ưng cảm nhận được nộ khí của nó quyết tâm thả tay để nó tự do chiến đấu.
Được tự do, Tử Diệm Châu như càng bộc phát mạnh mẽ. Lao đến Kim Hoa Phiến chậm rãi lượn vòng quanh giống như khinh bỉ. Chốc lát quanh thân kiếm hiện ra một ngọn lửa lớn màu đen,nộ khí bừng bừng tấn công Kim Hoa Phiến. Kim Hoa Phiến vốn cũng là thần khí mạnh mẽ nhưng so với pháp bảo thượng cổ như Tử Diệm Châu thì quả thật là yếu thế. Mạnh mẽ chống trả một hồi cuối cùng cũng bị nó đánh văng.
Kim Hoa Phiến thất bại, Hàn Vu Thủy dĩ nhiên cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Nhịn xuống vị tanh ngọt ở cổ họng, lau đi tơ máu bên khóe môi, ánh mắt nàng biến thành u lãnh. Con ngươi vốn một màu đen tĩnh lặng như nước nay vì tức giận mà biến thành màu trắng bạc tà mị,phảng phất như u linh dã quỷ đến câu hồn. Triệu hồi Kim Hoa Phiến giắt lại vào thắt lưng. Nàng rút ra tiêu ngọc, chậm rãi đưa lên môi thổi một đoạn âm thanh réo rắt, dịu dàng như nước chảy, chuông vàng đeo bên hông cũng theo đó rung lên. Xung quanh Tuyết Liên, Ngân Sương, Ám Huyết cùng các đệ tử khác nhận thấy sự biến hóa của nàng cũng đem ra chuông nhỏ đeo bên hông rót vào nội lực rung nhẹ. Tiếng chuông đinh đang êm tai hòa cùng tiếng tiêu réo rắt tạo thành một giai điệu quỷ dị khiến đôi tai như bị xé rách, đau đớn vô cùng, thần trí mơ hồ hoảng loạn.
Tử Diệm Châu bị đoạn âm thanh này kiềm chế, không thể nhúc nhích. Ánh lửa chớp lóe không rõ là vì đau đớn hay tức giận. Những người đứng xem không ít người đã chịu không nổi mà ngất đi, vài người có năng lực cao cường cũng không chịu nổi tay chân run rẩy. Hiên Viên Ngạo Thiên lại vẫn trấn định như thường, giống như căn bản đoạn tà âm này không thể thương tổn đến hắn. Thế nhưng trong lòng lại như lửa đốt, ánh mắt chăm chú quan sát Hàn Vu Thủy không bỏ qua bất kì một biểu cảm nào của nàng. Hắn nhận ra nàng đã bị thương, dù không nghiêm trọng nhưng trái tim vẫn đau xót kì lạ. Lâm Mộc Phong bên kia cũng mạnh mẽ kiềm chế đau đớn, cố gắng mở to mắt quan sát tình hình trên lôi đài. Thời điểm quả cầu quái dị kia bay tới truy sát nàng, hắn thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà xông lên. Song lại nhận ra chính mình xông tới ngược lại làm hỏng chuyện nên đành kiên nhẫn đứng quan sát.
Đoạn âm thanh này kéo dài tưởng như vô tận, nhịp điệu càng ngày càng nhanh, hối hả dồn dập, sự đau đớn cũng theo đó tăng lên. Sắc mặt Hàn Vu Thủy càng ngày càng tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống thấm ướt y phục. Xung quanh đám người Tuyết Liên hai hàng lông mày nhíu chặt, tình trạng cũng không khác mấy,nhưng chuông bạc trên tay vẫn như cũ không hề chậm lại. Kiên trì qua thêm nửa khắc, rốt cuộc Tử Diệm Châu đã yên tĩnh, ánh lửa cũng không còn chớp lóe mà trở nên nhạt nhòa. Hàn Vu Thủy nhân lúc này, nhanh chóng chuyển động trận pháp, cùng với mọi người dùng nội lực biến thành một thanh kiếm lớn. Từ trên cao chém xuống, Tử Diệm Châu bị bất ngờ không kịp né tránh nên nhận trọn một kiếm. Một chiêu này uy lực cực lớn, kiếm của Bạch Ưng tức thì nát vụn, Tử Diệm Châu bị bức ra, trên thân xuất hiện một vết nứt lớn. So với lần trước còn nghiêm trọng hơn, tuy rất không cam lòng cùng phẫn nộ nhưng lại không thể phản kháng. Nó biết nếu còn cố chấp hậu quả sẽ là nát vụn thành bột nên phẫn hận bay đi mất.
Lúc này Hàn Vu Thủy mới nhẹ thở ra một hơi, giải trừ trận pháp rồi cho mọi người lui xuống. Chính mình hướng tới Bạch Ưng cùng Hiên Viên Nhã Lạc ngoan độc ép sát. Hai người vốn bị mê âm vừa rồi của nàng làm cho đau đớn, toàn thân vô lực không còn sức phản kháng. Mắt thấy Hàn Vu Thủy nhắm tới Hiên Viên Nhã Lạc, Bạch Ưng liều mạng xông tới ngăn cản thay nàng nhận một kiếm. Rốt cuộc cũng không chịu nổi đành nhận thua, Hiên Viên Nhã Lạc bị một màn vừa rồi thêm cả ánh mắt lãnh lệ của nàng dọa sợ. Cứng đơ tại chỗ quên cả phản kháng mặc kệ người ta lôi xuống
"Còn có vị nào muốn lên hay không?" Đảo mắt một vòng, nàng lạnh nhạt buông ra một câu khiến cho xung quanh đang xôn xao nhất thời trở nên im lặng. Đùa à...vừa rồi đã đủ cho bọn họ nhận thức được U Linh cốc xác thực không thể chọc. Hai lỗ tai đau đớn không nói, sức lực toàn thân còn giống như mất hết. Chỉ một chiêu đơn giản mà uy lực khủng khiếp như vậy,còn muốn cùng nàng đối đầu chắc chắn là kẻ đó chán sống.