Bạn vĩnh viễn phải tin rằng, trên cái thế giới này không có người đàn ông nào thật sự say rượu mất đi lý trí, mà chỉ có đàn ông mượn rượu giả điên!
==================================================
Rời khỏi khách sạn, kết thúc buổi tiệc ồn ào náo động, đêm lạnh như nước, bóng đêm đen kịt, trong không khí thất lạc mấy phần hơi thở cô đơn tịch mịch, trong xe hơi yên tĩnh cao cấp, không có ai lên tiếng, lái xe hết sức chuyên chú lái xe, ngồi sau lái xe là một đôi vợ chồng, cũng không có bất kỳ tiếng nói chuyện nào.
Nhiễm Tô trầm tĩnh im lặng nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ xe, cửa sổ hé mở thổi qua từng cơn gió lành lạnh, thỉnh thoảng cô nhắm mắt lại, dường như đang ở trong thế giới của mình, bình yên tĩnh lặng.
Đôi mắt thâm thúy của hắn mang theo vài phần mơ hồ, tầm mắt chưa từng rời khỏi cô, Úy Hành Vân chăm chú nhìn cô chứa đựng nhẹ nhàng vui vẻ tựa như vĩnh viễn sánh cùng trời đất, từng chi tiết, mỗi một động tác, hắn đều say đắm ngắm nhìn.
Ban đêm như thế này, hắn cảm thấy an tâm, tựa như tất cả bụi bậm trong lòng chỉ cần đụng chạm tới thân ảnh của cô là có thể lắng đọng.
Mặc dù hôm nay nhìn con trai đính hôn, trong lòng lại có chút phiền muộn không thể giải thích được, nhưng nhìn cô, vợ của hắn, hắn luôn cảm thấy cái gì cũng ở bên cạnh mình, không mất đi cái gì cả, thật tốt.
Bỗng nhiên, cô lơ đãng quay đầu, chống lại nụ cười dịu dàng của hắn, không tự chủ thoáng nhíu nhíu mày.
Hắn vẫn nhìn cô, không nói lời nào, dường như nhìn cô như vậy, liền tiến vào mắt cô, tiến vào trái tim sương giá của cô.
Qua một lúc lâu, cô có vẻ bất đắc dĩ dời tầm mắt sang một bên, không có tiêu cự nhìn về phía trước, nhàn nhạt mở miệng: “Nhìn em làm gì? Có chuyện muốn nói sao?”
“Không tại sao cả, chỉ muốn nhìn em, nhìn em cả đời anh cảm thấy vô cùng tốt.” Hắn giương cao đôi môi mỏng khêu gợi, mang theo ánh mắt như say rượu mà hết sức khó lường, mê người, gió thổi làm rối loạn sợi tóc, hơi thở thành thục nội liễm của Úy Hành Vân mang theo chút cuồng ngạo hiển lộ ra bên ngoài mấy năm gần đây.
Nghe vậy, mắt Nhiễm Tô trầm xuống, cũng không đáp lời, thân thể dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nằm yên, tựa như đang mệt mỏi.
Cô không muốn nói, cũng không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến gì với những lời này.
Úy Hành Vân, người anh nhìn đâu chỉ một mình tôi, loại lời nói thế này bao nhiêu người từng nói, anh biết không, tôi cũng không coi là thật, những lời ngọt ngào như vậy, tôi đã sớm không còn sức ứng đối rồi.
Cô lại mở mắt lần nữa, đột nhiên chống lại một đôi con ngươi đen nhánh gần đến mức cô không dám thở.
“Úy…”
Hắn hôn nhẹ lên môi cô một cái, đầu chống lên trán cô, cảm thấy hô hấp nóng rực dường như không thể tránh né hút vào trong cơ thể cô.
Cô dùng toàn lực lùi về phía sau, hắn lại như không có sức lực, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên thân thể mềm mại mỏng manh của cô.
“Thả em ra, anh uống rượu say rồi.”
Cô cảm thấy lạnh, thân thể cảm thấy lạnh không thể ức chế run rẩy, lấy tay đẩy lồng ngực hắn ra nhưng không thể chống lại sức lực của người đàn ông, Nhiễm Tô tự giữ trấn định mở mắt nhìn hắn, giọng nói cố gắng duy trì ổn định.
“Úy Hành Vân, anh say rượu rồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát sẽ tốt hơn…”
“Anh biết, anh biết anh uống rượu say.” Cho nên, hắn muốn mượn rượu giả điên, có thể chứ?
Nhiều năm như vậy, hắn cực ít thân cận cô, chỉ cần cô lộ ra một chút khó chịu là hắn đã không muốn miễn cưỡng cô, hắn biết cô lạnh nhạt, yêu cực kỳ bình tĩnh, không thích và cũng không quen thân mật giữa vợ chồng, những năm này số lần họ thân mật rất ít. Hắn dùng rất nhiều sức lực vào công việc, thậm chí ngay cả con trai cũng không làm việc điên cuồng như hắn, trời mới biết đàn ông không có chỗ phát tiết, cũng chỉ có thể dùng sự nghiệp để tiêu hao tinh lực của mình, dù sao hắn cũng là người đàn ông bình thường, đặc biệt là khi mặt đối mặt với người phụ nữ mình yêu mến, sao có thể bảo hắn bình tĩnh, muốn hắn bình tĩnh đột nhiên xúc động?!
Hắn muốn cô, chỉ muốn một mình cô.
“… Tô Tử, khuya hôm nay con trai sẽ không trở về, chỉ còn lại chúng ta…”
Cũng chỉ có chúng ta.
Nghe vậy, cô hoàn toàn hiểu ý hắn, hiểu ý đồ của hắn, cô lạnh lùng hít không khí, trừng lớn hai tròng mắt, không cách nào khống chế khẽ run lên, mùi rượu nồng nồng của hắn phả vào mặt cô, làm cô đau đầu, thân thể cũng không cách nào giữ bình tĩnh.
“Úy Hành Vân, anh biết, chúng ta không còn trẻ nữa…”
“Nhưng chúng ta là vợ chồng, mà em là một người phụ nữ, anh là một người đàn ông, tại sao lại không được?” Hắn trầm giọng mất tiếng chối bỏ lời của cô, bàn tay nóng rực nhẹ nhàng phất qua sợi tóc hơi lạnh, sau khi chạm vào gò má mát lạnh của cô, quyến luyến vuốt ve, sau đó dời đến bờ môi có chút trắng bệch.
Nhiễm Tô thấy trong mắt Úy Hành Vân có ngọn lửa không thể dập tắt, nóng rực như muốn hạ quyết tâm muốn đem cô cháy sạch không còn một mảnh.
Hô hấp của hắn xen lẫn mùi rượu nồng đậm, làm cho đầu cô trở nên hôn mê khó chịu.
Cố gắng làm cho thanh tỉnh, cô nắm chặt tay, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, truyền đến cảm giác hơi đau đau.
“… Úy Hành Vân, anh đã đồng ý với em, sẽ không miễn cưỡng em!” Đối mặt với ý muốn chiếm đoạt rõ ràng trong mắt hắn, cô bị hắn dùng thân thể ép chặt không cách nào nhúc nhích.
Đây là bi ai, sức lực của đàn ông và phụ nữ cách nhau quá xa, cho dù cô có lãnh đạm, lạnh lùng thế nào, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở hắn lời hắn từng cam đoan với mình.
Về mặt này, phụ nữ vĩnh viễn là kẻ yếu.
“Nhưng Tô Tử… anh uống rượu say, em cũng biết, anh say, thật sự say rồi, anh cũng không biết mình đang làm cái gì…”
Tiếng nói của hắn mang theo nồng đậm ham muốn, mất tiếng mà có từ tính, giữa con ngươi đen thâm thúy của Úy Hành Vân giờ phút này chớp động ngọn lửa, nhìn sâu vào ánh mắt Nhiễm Tô, như là đang nhìn con mồi, không cách nào buông tha, chỉ có thể săn đoạt.
Rõ ràng hắn biết mình đang làm gì! Ánh mắt của hắn không có một tia đục ngầu, trong mắt chỉ có thân thể nhỏ nhắn đẹp đẽ.
Hắn không say, ngược lại cô bị mùi rượu trên người hắn phả vào khiến đầu đau muốn nứt ra, chân tay bị lồng ngực của hắn vây hãm, dần dần vô lực chết lặng. Ý thức còn tỉnh táo trong lòng cô hận không thể đẩy mạnh hắn ra, cho hắn một cái tát.
“…”
Giả ngu, ăn vạ! Nhiễm Tô cô chưa từng nghĩ tới Úy Hành Vân luôn luôn không ai bì nổi, tự phụ tỉnh táo cũng có thể nói dối trắng trợn như kẻ lưu manh!
Trên thực tế, ngay cả Úy Hành Vân cũng không không ngờ, hắn sẽ dùng một chiêu kém cỏi như vậy để đạt được mục đích của mình, đối mặt với cô, hắn có quá nhiều ngoại lệ, quá nhiều lúc không tự chủ được.
Giống như lòng hắn vẫn thủy chung để ý, trong cuộc hôn nhân này, hắn đã sớm không phải là hắn, mà cô lại vẫn là cô.
Hắn không biết, thật ra cô cũng thay đổi, họ đều không còn bộ dáng ngày trước nữa.
…
“Tiên sinh phu nhân, đến nơi rồi.”
Lái xe lão Vương rất biết ý nghề nghiệp không quay đầu lại, chỉ cung kính nhắc nhở một tiếng.
“Tốt.” Úy Hành Vân nhàn nhạt trầm thấp đáp một tiếng, chặn ngang bế Nhiễm Tô vẫn còn đang giãy giụa không ngừng, sải bước đi về phía cửa chính của biệt thự.
“Đêm nay, Tô Tử, anh đã chấm em.”
Đầu cô hỗn loạn, giãy giụa nhéo cánh tay rắn chắc của hắn, nâng cái đầu choáng váng lên, lại nghênh đón cái hôn ướt át nóng rực của hắn, trong miệng nồng nặc hơi rượu khiến cô không thở nổi, nóng rực mà lại khiến lòng cô lạnh buốt, đầu óc nóng lên.
Anh muốn em, coi như trẻ con ăn vạ, giả điên anh cũng chỉ muốn em!