“Nhưng anh à, chị ấy đã sớm vứt bỏ anh vào ngày anh ngoại tình rồi…”
Tình yêu là sự tương tác giữa hai người, chỉ cần có một người buông tay ra, điều đó chính là không trọn vẹn, không chịu đựng được.
Úy Hành Vân, tôi và anh, khác biệt duy nhất là, năm đó anh buông tay tôi trước, đến khi anh muốn cầm lại một lần nữa, đừng trách tôi chắp tay sau lưng với anh.
===============
Một mảnh hỗn độn, hỗn loạn không chịu nổi, không ai dám để ý.
Ngổn ngang, nổi giận, ẩn nhẫn, cặp văn kiện tán loạn, máy tính rơi vỡ thành nhiều mảnh, bàn ghế đảo lộn, phòng làm việc riêng biệt vốn mang màu xanh sáng ngời, mà người đàn ông thành thục ưu nhã kia vừa đóng cửa trong vài phút ngắn ngủi, tức giận đến quên kéo rèm cửa sổ, trong phòng đã hỗn loạn đến mức không ai dám tới gần.
Đó là một thợ săn chín chắn, có chiều sâu trong giới tài chính kinh tế, vậy mà hôm nay, không thể tin được Úy Hành Vân lại để lộ cảm xúc khẩn trương, tức giận của mình ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra?!”
Úy Mặc Hiên cay mày, trên người mặc chiến áo sơmi đơn giản, đôi chân thẳng dài, nhìn nhân viên muốn đến gần phòng làm việc, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nguyền rủa khàn khàn trong phòng.
Ngày đó, dưới ánh mắt lạnh nhạt, nhạt nhẽo của người phụ nữ ấy, hắn chạy thoát, tối đó không thể ngủ nổi, trong mơ hắn còn nhớ rõ có lần người đàn ông ấy nói với hắn, người đàn ông ấy không yêu chị dâu mà yêu cô gái khác, hôm nay người đàn ông ấy lại yêu người bên gối của mình…
Mà anh trai, người bên gối anh, người anh yêu hết mực lại nói với em, hóa ra chị ấy vẫn luôn biết rõ, hóa ra chị ấy chưa từng nghĩ muốn hành hạ anh, muốn trả thù anh, chị ấy chỉ vì con trai, không vì anh một chút nào!
Chị ấy, không đau khổ vì anh, không cảm thấy khó chịu vì anh, cũng không ẩn nhẫn vì anh, mà vì con trai hai người, muốn nó bình yên, vui vẻ trưởng thành…
Có người mẹ như vậy, là Úy Chí của hai người may mắn, có người vợ như vậy, anh, em không biết có phải anh may mắn hay không…
Suy nghĩ lơ lửng mấy giây, hắn kinh ngạc thu lại thần trí, một đổng sự đi ngang qua lặng lẽ ghé sát vào tai hắn, cầm lấy văn kiện nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu, tôi khuyên anh đừng chọc Úy đổng tức giận, hôm nay, anh ấy… anh ấy không được bình thường! Vừa vào phòng làm việc đã bắt đầu đập đồ, một phút cũng không dừng!”
Dứt lời, người nọ nhanh chóng tránh ra, người đi tới đi lui thưa thớt bên cạnh cũng không dám tiến gần phòng làm việc.
Tiếng đập đồ vẫn còn tiếp tục, đôi mắt hẹp dài của Úy Mặc Hiên híp lại, mày nhíu chặt, hắn không cần nghĩ cũng biết, tính trầm ổn, tính nhẫn nại cũng luyện thành từ nhiều năm của anh hắn chỉ có thể biến mất không tung tích vì một người.
Chị dâu lại chọc anh ấy! Chọc giận con báo, kết quả là con báo đó phát ra tính tình kém nhất!
Không bình thường, anh ấy trông cực kỳ không bình thường! Xung quanh anh ấy chẳng có ai là bình thường cả! Không còn ít tuổi nữa rồi, vậy mà cứ phải làm huyên náo đến gà bay chó sủa như vậy sao?!
Thở dài thật sâu, Úy Mặc Hiên nghiêng người, cẩn thận mở cánh cửa đang lung lay sắp đổ, cau mày cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó liếc mắt về phía bóng lưng hắn, Úy Hành Vân đứng thẳng lưng, cứng đờ, hắn không quay đầu lại, dùng giọng lạnh như băng và đè nén tức giận mở miệng: “Cút ra ngoài.”
Nghe vậy, Úy Mặc Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bộ dạng tuấn lãng lúc này đầy vẻ vô tội, ánh mắt lóe sáng, hắn thoáng nhìn đống bừa bộn trong phòng, lại tò mò phát hiện chỉ có ngăn tủ màu trắng tinh xảo ở góc đằng kia là chưa hề sứt mẻ, trông thật nổi bật so với đống đồ bị vứt bỏ, nghiền nát, mất trật tự xung quanh, ngăn tủ đó rõ ràng được chủ nhân bảo vệ cẩn thận.
Là cái gì, mà làm cho anh hắn giận dữ như vậy vẫn không đụng tới.
Đóng cửa lại, Úy Mặc Hiên lặng lẽ đến gần ngăn tủ ấy, chỉ thấy một chai thủy tinh trong suốt có chứa chất lỏng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm nó trông sáng bóng.
Nước hoa, có chữ ký của người chế tác – -SuRan
Su Ran, Nhiễm Tô.
(Nhiễm Tô đọc là rǎn sū, tên tiếng Anh của chị là Su Ran, đổi tên trước họ.)
Thật sự là đủ rồi! Đột nhiên lướt qua đầu ánh mắt tĩnh lặng, lạnh lẽo và bóng dáng mỏng manh, Úy Mặc Hiên cảm thấy lòng mình thắt chặt, hít thở trầm trầm, tâm tình phức tạp nhanh chóng dâng lên.
Dùng sức mở ngăn tủ ra, khi Úy Hành Vân còn chưa kịp ngăn lại động tác của hắn, hắn đã nhanh chóng cầm lên cái chai đó mà vân vê trong tay.
“Úy Mặc Hiên, em làm gì thế?!”
Úy Hành Vân quay người lại, mắt thấy hành động của Úy Mặc Hiên, đôi mắt thân thúy khó lường mở lớn, tim đập như sấm, nhìn chai nước hoa làm hắn đau đớn mà giữ gìn như báu vật đang bị Úy Mặc Hiên cầm trên tay, bỗng chốc lòng hắn thấp thỏm, sợ hãi.
“Em dám! Nếu em dám đập nó thì có tin anh cũng đập chết em không!”
Lạnh lùng, lãnh đạm, khi hắn tức giận thường nở nụ cười lạnh băng, ánh mắt sắc bén đáng sợ.
Úy Mặc Hiên cười cười, cũng học vẻ lãnh đạm của hắn: “Em không ném, em cho anh ném!”
Nói xong, ném tới tay Úy Hành Vân, ngực hắn đang phập phồng không ngừng, đầu mày cau lại, cắn răng, kéo mạnh áo Úy Hành Vân, lắc người hắn, gần như muốn lắc hết ruột gan hắn ra.
“… Anh, tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi có được không! Nói đi, Úy Hành Vân, anh có sức đi ném đồ ở đây thì sao không đến chỗ chị ấy mà phát giận, anh có bản lĩnh ném tất cả mọi thứ đáng giá ở đây, mà sao thứ trong tay kia lại không ném?! Anh ném đi, ném nó đi! Nhanh lên!”
Giận dữ hét lên, Úy Mặc Hiên rốt cuộc cũng buông tay, ánh mắt sáng quắc nhìn người đàn ông đang bối rối.
Cơn giận tràn đầy trong người, chai nước hoa được đặt vào tay hắn làm hắn thấy bất an, ánh mắt hoảng hốt.
“Anh mau ném nó! Ném mạnh nó đi… Em xin anh… chị ấy có cái gì tốt?! Anh nói cho em biết, người phụ nữ lạnh lùng như thế tại sao lại đáng để anh cẩn thận đối xử! Khi anh tức giận đánh mất lý trí, ngay cả nước hoa chị ấy chế tác cũng không dám ném đi, còn chị ấy thì sao? Chị ấy cũng không bỏ đồ của anh?! Anh, trên thế giới này có nhiều người phụ nữ tốt như vậy, anh cần gì phải hành hạ mình như thế, yêu chị ấy hết lần này tới lần khác!”
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Úy Mặc Hiên tức giận đến mất hết phong độ, nhìn ánh mắt u ám khó đoán, nắm chặt cái chai lạnh băng trong tay, quả thực làm hắn tức giận đến run rẩy toàn thân.
Hành hạ, đúng vậy, từ trước đến giờ hắn đều tự hành hạ mình, thậm chí đau khổ cũng làm như vui vẻ, chỉ cần cô lộ ra chút cảm giác, hắn cũng có thể cao hứng nửa ngày, hắn không hiểu vì sao, vì sao lại thua trong tay cô, sau đó muôn đời không thể quay đầu lại.
Sai lầm rồi sao? Hắn nghĩ, có lẽ sai rồi, trên thế giới này có nhiều phụ nữ tốt như vậy, nhưng chỉ có mình cô, mới khiến lòng hắn đau khổ và vui sướng, chỉ có mình Nhiễm Tô cô thôi.
Hắn chính là người đàn ông như vậy, hắn yêu quá đơn giản, hận lại không dễ dàng, chỉ có cô, chỉ có cô mới khiến hắn yêu hận nhiều năm, hắn ngày càng đắm chìm trong suy nghĩ đó, đã sớm không muốn vùng vẫy.
Tim đập loạn nhịp, nhìn bình thủy tinh nhỏ trong ngực, dường như hắn trông thấy bóng dáng người phụ nữ mặc áo trắng, gầy nhỏ, đang đứng trong phòng thí nghiệm ngửi mùi hương, đôi khi còn lơ đãng nở nụ cười, cho dù không vì hắn, hắn cũng thấy vui mừng.
“… Không ném, chết cũng không ném.”
Cũng giống như, không buông tha, chết cũng không buông tha cô ấy.
Nếu trên thế giới này còn có cái gì khiến hắn muốn kiên trì, thì đó chỉ là cô, nếu bỏ qua, hắn không biết cả đời này hắn còn lại gì nữa, công việc sao? Bản đồ sự nghiệp này đã khá rộng lớn, dã tâm của hắn cũng vì số tuổi mà thấp dần; con cái sao? Úy Chí cũng đã trưởng thành và độc lập, hắn và cô cần gì phải quan tâm nhiều, chỉ còn chuyện hôn nhân thôi; tình yêu sao? Ai có thể nói cho hắn biết tình yêu rốt cuộc là gì, hắn cho là nhất kiến chung tình rất dễ qua đi, hắn cho rằng chỉ hôn nhân bình thản lại làm hắn ngày đêm trầm luân, cái gì mới là tình yêu, hắn chỉ biết là, có cô, tình yêu của hắn mới đầy đủ.
“…”
Nghe vậy, mặt Úy Mặc Hiên càng tái lại, đôi môi khẽ run, không cách nào phát ra tiếng, câu nói trong cổ họng làm hắn đau nhức, hắn không dám nói, hắn không thể nói, ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn tú mà cố chấp, nét tuấn mỹ vẫn không giảm, nét lạnh lùng trầm ổn dần dần tăng lên, hắn không biết nên nói ra điều đó với người đàn ông này như thế nào.
Anh, nhưng chị ấy đã sớm buông tha anh, buông tha từ hơn mười năm trước khi anh sai lầm rồi, không phải là nửa đời người, mà là, một thời gian cả đời…