"Không sao, ngươi cứ nấu đi." Vương gia không buông tha, nhất định bắt y xuống bếp, "Khi bản vương dẫn binh ra trận từng gặm cả vỏ cây, ngươi nấu chút gì là được, bất kể thế nào cũng không phạt ngươi đâu."2
Vương gia đã nói đến nước này thì Trâu Tiểu An đành phải theo Vương gia vào bếp, đây là bếp riêng của Vương gia trong sân, thường ngày chỉ dành cho Vương phi sử dụng, mấy ngày nay Vương phi bị treo trên cổng thành nên trống vắng hẳn. Nhưng nhờ có người hầu coi sóc nên thứ gì cũng không thiếu.
Trâu Tiểu An hỏi: "Vương gia ăn mặn không?"
Vương gia không kén ăn, chua cay mặn ngọt đều ăn được nhưng hắn đặc biệt thích món ăn thanh đạm, thích hương vị tươi nguyên, còn Vương phi lại ăn mặn, thích nhất là món cay kích thích vị giác, trước kia nửa đêm thường nấu mì chua cay, mình một bát Vương gia một bát, còn cho Bánh Trôi nhỏ nếm mấy miếng, cả nhà đều ăn đến khi môi đỏ bừng. Cũng may ngày thường đều tập võ nên ăn bao nhiêu cũng không mập, nếu không chắc đã thành một bầy heo.
Trâu Tiểu An nhìn chằm chằm lọ ớt, hiện giờ y cực kỳ muốn làm tên ngốc đặt tên bậy bạ này cay chết. Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.
Người này đã nhiều ngày không ăn uống tử tế, nếu ăn cay thì dạ dày sẽ không chịu được, đã lớn thế rồi mà còn giận dỗi không chịu ăn cơm, chẳng biết muốn giày vò ai nữa. Trâu Tiểu An liếc nhìn Vương gia, thật sự là Tiểu Nguyên còn hiểu chuyện hơn hắn.
Trong nồi còn canh gà hôm qua người hầu nấu, Trâu Tiểu An nhào bột mì kéo sợi đều rất thành thạo, cả một khối bột nhanh chóng được kéo thành từng sợi dài, y cố tình kéo thật mảnh để nấu cho mau mềm, lúc ăn cũng không làm nặng bụng, rất thích hợp với người đói lâu ngày như Vương gia.3
Đập trứng gà vào nồi, rót canh gà nóng hổi, thả mì sợi và thêm chút rau, rắc gia vị, rải hành thái mỏng là có thể ăn.
Vương gia nhìn mì sợi thanh đạm trong bát thì ánh mắt lại ảm đạm, nửa ngày không động đũa.
Trâu Tiểu An nhìn mà sốt ruột.
"Sao Vương gia không ăn?"
"Ta không có khẩu vị......"
"Hử?"
Trâu Tiểu An nhướn mày nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Vương gia, nụ cười càng thêm xán lạn.
Vương gia không hiểu sao lại rùng mình, vội vã gắp một miếng lên ăn.8
Í, ngon quá!