Vương gia vừa thốt ra câu này thì trong lòng đã lập tức hối hận, nhưng giờ hắn đang nổi nóng, có thế nào cũng không chịu hạ giọng.
Trâu Tiểu An sửng sốt, chỉ là y trố mắt rất khó phát hiện, y vẫn ôm Bánh Trôi khóc thút thít, vuốt tóc đứa bé rồi mới ung dung lên tiếng.
"Đúng vậy, Vương gia là đại anh hùng. Tất nhiên muốn bao nhiêu mỹ nhân thì có bấy nhiêu rồi."
Đây là sự thật, với thân phận và địa vị bây giờ của Kính Vương, dù hắn vui buồn thất thường tàn bạo đáng sợ thì vẫn có rất nhiều người muốn leo lên giường hắn, cao gầy mảnh mai, châu tròn ngọc sáng, hồn nhiên ngây thơ, nóng bỏng gợi cảm, muốn gì cũng có, bất kể là tự nguyện hay miễn cưỡng, ỡm ờ hay nửa chối nửa mời, chỉ cần Vương gia muốn thì mỹ nhân nhiều như nấm mọc sau mưa.1
Vương phi đúng là có chút nhan sắc nhưng so với các mỹ nhân muôn hình muôn vẻ thì cũng chẳng có gì nổi trội.
Trâu Tiểu An nhíu mày, ý cười thường ngày luôn treo trên miệng cũng biến mất.
"Nô tài còn có việc phải làm, Vương gia cứ tự nhiên tìm giai nhân hưởng thụ vui vẻ đi."
Vương gia bị bỏ lại một mình trong sân, tức giận giậm chân.
"Lẽ nào lại như vậy!"