Nhìn ra được đêm nay Vương Gia đặc biệt hài lòng với nụ hôn lỗ tai của nàng, Tống Gia Ninh tạm thời quyết định chơi xấu. Đến trên giường, hắn trầm mặc giống mấy buổi tối trước, Tống Gia Ninh cũng trầm mặc theo, một tiếng Vương Gia cũng không gọi hắn, ngay cả hừ hừ cũng cố chịu đựng, thật sự nhịn không được mới phát tiếng nhỏ xíu. Nàng không phân biệt được nặng nhẹ, nhưng Triệu Hằng nghe ra được, hệt như chim sơn ca ngày thường vui vẻ hát vang, nay bỗng nhiên ỉu xìu.
Nàng xấu hổ ửng hồng, mị nhãn như tơ, bàn tay nhỏ bé cũng một hồi ôm một hồi cào hắn, hiển nhiên là rất thích chuyện này, nhưng mặc cho Triệu Hằng dùng lực như thế nào, nàng cũng không chịu lên tiếng. Triệu Hằng liền cảm thấy thiếu một chút gì đó, chút điểm ấy không đủ để phá hỏng hăng hái của hắn, nhưng hắn thích nghe nàng rầm rì, một tiếng lại tiếp một tiếng, đặc biệt khiến người thương yêu, vì vậy hắn một mặt vừa thương yêu nàng, một mặt càng thêm ức hiếp nàng.
Triệu Hằng buông chân nàng xuống, người cũng rời khỏi, Tống Gia Ninh lắp bắp kinh hãi, mờ mịt nhìn hắn, đang lo lắng có phải hắn tức giận hay không, chỉ thấy Vương Gia của nàng nằm xuống, sau đó nắm bả vai nàng lật nàng xoay qua chỗ khác. Tống Gia Ninh mơ hồ đoán được cái gì, vừa nằm xong, đầu gối hắn đỉnh tới, đi theo là...
Tống Gia Ninh cắn môi, bàn tay nhỏ nắm lấy một góc gối đầu, cả khuôn mặt đều nhanh chóng chôn vào trong gối nằm.
"Nói chuyện." Triệu Hằng từ phía sau hôn cổ nàng, thấp giọng ra lệnh, bàn tay to vòng qua bả vai nàng, ôm nàng thật chặt.
Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, Tống Gia Ninh mừng thầm, ra vẻ không hiểu khẽ nghiêng đầu, giọng nói bất ổn hỏi: "Nói cái gì?"
Triệu Hằng hung hăng đến một cái.
Tống Gia Ninh một tay bịt miệng, vừa đụng phải khuôn mặt, hắn bỗng nhiên nắm tay nàng, người cũng nửa đè lên, đôi mắt lạnh lùng đen bóng nhìn vào ánh mắt nàng: "Kêu ra đi."
Nếu như ban ngày hắn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, lá gan của Tống Gia Ninh khẳng định sẽ run rẩy, nhưng vào lúc này, cảm nhận được Vương Gia dùng sức nhiều hơn bình thường, Tống Gia Ninh nhìn nhìn hắn, chợt quay đầu, vừa không kiểm soát được lắc lư theo hắn, vừa đối diện với tấm ván giường khắc hoa, nhỏ giọng tranh luận nói: "Không muốn gọi."
Triệu Hằng sững sờ, tốc độ chậm lại, thấy nàng bĩu môi giống như bị ủy khuất gì, hắn tạm thời dừng lại, giọng nói cũng không lạnh lùng nữa, thấp giọng hỏi nàng: "Vì sao?"
Tống Gia Ninh mắt hạnh ướt sũng liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi.
"Nói." Triệu Hằng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đang muốn vùi vào gối đầu của nàng, không cho cự tuyệt.
Tống Gia Ninh nghiêng đầu nhìn thẳng hắn một lát, hơi mím môi, nhẹ giọng làm nũng nói: "Vậy thiếp nói, không cho phép Vương Gia phạt thiếp."
Lần đầu tiên bị nàng mệnh lệnh "Không cho phép", Triệu Hằng cảm giác hơi lạ, nhưng, cũng không ghét.
Hắn ừ một tiếng.
Tống Gia Ninh nhìn khuôn mặt tuấn tú có hơi phiếm hồng của hắn, rõ ràng làm chuyện không hề thần tiên nhưng cũng giống tiên nhân ngẫu nhiên mới phạm sai lầm này, khuôn mặt Tống Gia Ninh càng thêm nóng bừng, ánh mắt trốn tránh, cuối cùng nhắm lại, ngượng ngùng thấp thỏm nói: "Mỗi lần thiếp đều bị Vương Gia làm khóc la om sòm, nhưng Vương Gia một câu cũng không nói, thiếp, thiếp..."
Triệu Hằng vừa khô nóng vừa sợ, bởi vì lời nói thẳng thắn của nàng mà khô nóng khó nhịn, suýt nữa động trước vài cái, vừa bởi vì nàng oán giận mà kinh sợ, thì ra không gọi nàng nên nàng không hài lòng, chẳng lẽ cũng muốn hắn gọi giống nàng? Nghĩ đến nàng gọi từng tiếng từng tiếng Vương Gia, Triệu Hằng không cần suy nghĩ trong lòng liền bác bỏ, hắn tuyệt đối không có khả năng lớn tiếng liên tục gọi tên nàng như vậy đâu.
Đang nghĩ ngợi xem từ chối như thế nào, vừa dỗ nàng cam tâm tình nguyện gọi hắn, chỉ thấy nàng mở to mắt, mắt hạnh sương mù mông lung lưu luyến ngưỡng mộ vừa khẩn thiết mà nhìn sang, ngọt ngào nói: "Thiếp thích giọng nói của Vương Gia, Vương Gia trò chuyện nhiều với thiếp, mỗi ngày nhiều thêm một hai chữ, thiếp cũng rất vui rồi, lúc Vương Gia nói chuyện với thiếp, thiếp mới cảm thấy được trong lòng ngài có thiếp..."
Nói xong rồi, Tống Gia Ninh rất khẩn trương, thấp thỏm quan sát thần sắc của hắn.
Từ đêm đầu tiên gả cho hắn, nàng cứ suy nghĩ như vậy, nghẹn lâu như vậy, nữ nhi cũng hơn ba tháng rồi, Tống Gia Ninh rốt cuộc lấy hết dũng khí, nói ra một chút bất mãn duy nhất của nàng đối với hắn. Ngoại trừ nói ít, Thọ vương thật sự là nam nhân tốt Tống Gia Ninh đã từng ảo tưởng nghĩ tới, ôn nhu săn sóc nàng, bảo vệ nàng khắp nơi.
Thật ra cũng không phải bất mãn, chỉ là thích hắn nhiều hơn một chút thôi.
Triệu Hằng trầm mặc. Nàng, vẫn khinh thường tật miệng của hắn sao? Triệu Hằng không phải là không muốn nói với nàng, mà là nếu hắn muốn không cà lăm, cũng chỉ có thể nói bốn chữ trở xuống, nhưng đại đa số, không dễ khống chế như vậy, mấy chữ mấy từ nói nhiều rồi, càng phát hiện hắn nói chuyện có vấn đề. Nàng biết rất rõ ràng, còn đưa ra loại yêu cầu này, cái gì gọi là lúc nói chuyện với nàng thì trong lòng mới có nàng? Từ khi nàng gả tới, hắn đối với nàng còn chưa đủ tốt à?
Dục vọng hơi lui xuống, Triệu Hằng không tự chủ nhíu mày.
Tống Gia Ninh nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, chẳng biết tại sao nước mắt cũng rơi xuống. Nàng chỉ là muốn hắn nói thêm vài lời, làm sao lại chọc giận hắn rồi hả?
"Ta..."
"Thiếp..."
Tống Gia Ninh nhận sai, không ngờ Vương Gia đồng thời mở miệng, Tống Gia Ninh nước mắt ngừng lại, mờ mịt nhìn người trên đỉnh đầu.
Triệu Hằng tức giận rồi, nhưng lửa giận mới bùng lên, nhìn thấy nàng khóc liền tội nghiệp, hắn thực sự tức giận không nổi nữa. Vương phi bình thường cẩn thận dè dặt, đêm nay nhất định là lấy hết dũng khí mới mở miệng, vì sao dám đưa ra yêu cầu, còn không phải được hắn nuông chiều sao? Mà hắn đối xử tốt với nàng, không phải là vì cho nàng can đảm, có lời gì cũng dám nói với hắn sao?
Thấy nàng ngừng khóc, nhưng trên gương mặt vẫn còn đọng nước mắt, Triệu Hằng cúi đầu, vừa hôn nước mắt nàng, vừa chậm rãi yêu thương nàng.
Hắn vẫn còn hào hứng, chứng tỏ không tức giận, Tống Gia Ninh người ở trong nước dập dờn, dần dần quên mất chút ủy khuất nhỏ này. Biết rõ hắn thích gì, Tống Gia Ninh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rên rỉ, nhưng sau một lúc lạnh lùng, trái tim nàng bất an, rên rỉ cũng rất cẩn thận. Triệu Hằng bỗng nhiên rất ảo não, ảo não tâm tình khi nãy của hắn, lại hù dọa đến nàng.
"Được." Hắn hôn đôi mắt nàng đang nhắm, đáp ứng.
Tống Gia Ninh nghi ngờ mở mắt ra, được cái gì?
Triệu Hằng nhìn đôi mắt doanh doanh ánh nước của nàng, bình tĩnh giải thích nói: "Sau này, sẽ nói nhiều với nàng."
Vương Gia lại có thể đồng ý?
Vui sướng như nước suối từ đáy lòng dâng lên, khóe miệng Tống Gia Ninh còn chưa kịp vểnh lên, trong mắt đã thấy vui vẻ, Triệu Hằng nhìn thấy, biết rõ nàng vui vẻ, hắn bỗng nhiên ấn nàng xuống, suy nghĩ phải đòi lại cái gì giống như thảo phạt mạnh mẽ. Tống Gia Ninh đã đến cực hạn, không chịu nổi nữa, hai tay ôm lấy cổ hắn, vịn vai hắn vui vẻ gọi hắn: "Vương Gia, Vương Gia..."
"Hài lòng không?" Nàng thay đổi nhanh như vậy, Triệu Hằng vỗ về nàng giống như trừng phạt.
Tống Gia Ninh khẽ run rẩy, kịp phản ứng ý tứ của hắn, xấu hổ nghiêng đầu
~
Cuối tháng giêng, triều đình nghỉ tuần, Triệu Hằng cùng tiểu vương phi của mình ngủ lấy lại sức, sau đó ít hôm trời có nắng, thừa dịp bên ngoài ấm áp một chút, hai vợ chồng mang theo tiểu quận chúa đi dạo hoa viên. Triệu Hằng không biết nhiều về những thứ cần thiết cho thứ tiểu hài tử, Tống Gia Ninh trước khi xuất giá đã chăm sóc qua đệ đệ Mậu Ca Nhi, bởi vậy năm trước nữ nhi còn chưa sinh ra, nàng đã sai Lưu Hỉ đi chuẩn bị xe đẩy. Ý của Tống Gia Ninh là, chuẩn bị một chiếc xe đủ cho hài tử dùng ba năm, sau khi Triệu Hằng biết được, dựa theo tháng, ba tháng, sáu tháng... Tổng cộng dặn dò công tượng làm sáu chiếc xe gỗ lớn nhỏ khác nhau.
Trước mắt Chiêu Chiêu đang nằm trong xe gỗ nhỏ ba tháng, đỉnh đầu có tấm che nắng, để khi tiểu quận chúa phơi nắng thì đôi mắt không bị ánh mặt trời rọi đến. Còn ai sẽ phụ trách đẩy xe, Thọ vương tiên phong đạo cốt ngọc thụ lâm phong, có thể làm loại chuyện như vậy sao?
Tống Gia Ninh đẩy nữ nhi chậm rãi đi dạo, thỉnh thoảng xoay người chơi trốn tìm với nữ nhi trong xe, trước gọi "Chiêu Chiêu" hấp dẫn lực chú ý của nữ nhi, tiểu nha ngẩng đầu nhìn nàng, Tống Gia Ninh lại trốn, chờ nữ nhi tìm trong chốc lát, Tống Gia Ninh lại cúi đầu. Một lần nữa nhìn thấy mẫu thân, Chiêu Chiêu sẽ vô cùng vui vẻ, một đường đều là cô bé cười khanh khách, mười lần chẳng sai.
Hai mẹ con chơi vui vẻ, Triệu Hằng nghe tiếng cười của nữ nhi, ánh mắt thay đổi mấy lần.
Hắn ngay cả xe cũng không đẩy, Tống Gia Ninh làm sao nghĩ tới Vương Gia lại thích chơi trốn tìm với nữ nhi? Nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, Tống Gia Ninh một lòng dỗ dành nữ nhi, thẳng đến khi một nhà ba người đi vào bờ hồ, Triệu Hằng bỗng nhiên ôm nữ nhi ra, đi đến bên bờ ngắm phong cảnh, Tống Gia Ninh mới không rảnh rỗi, buông xe đẩy ra, vậy mà cảm thấy hơi mệt.
Nhìn ngắm bốn phía, Tống Gia Ninh đi đến bên cạnh một tảng đá khá bằng phẳng, chờ Song nhi trải xong nệm gấm, nàng liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vài chục bước bên ngoài, Triệu Hằng đứng đưa lưng về phía vương phi, sau đó một tay che trước đôi mắt nữ nhi, che trong chốc lát, lại dời ra.
Bàn tay to không có, Chiêu Chiêu lập tức nhìn lên trên, nhìn thấy phụ vương, tiểu nha đầu nhếch miệng cười. Triệu Hằng lần nữa che nữ nhi, Chiêu Chiêu biết rõ phụ vương đang chơi với mình, lần nữa nhìn thấy phụ vương, Chiêu Chiêu lại phát ra tiếng cười khanh khách. Nữ nhi thích hắn, Triệu Hằng cong khóe môi lên, còn muốn thử lại lần nữa, bên kia Tống Gia Ninh tò mò nên đi tới: "Chiêu Chiêu đang cười cái gì đó?"
Triệu Hằng đành phải thả tay xuống.
Chiêu Chiêu mong đợi nhìn qua phụ vương, kết quả không đợi được bàn tay phụ vương, bên cạnh mẫu thân đã trở về. Chiêu Chiêu thích phụ vương, nhưng cô bé thích mẫu thân nhất, lập tức dùng sức nhào về phía mẫu thân, muốn mẫu thân ôm. Tống Gia Ninh không chút nghĩ ngợi liền đón lấy, Triệu Hằng thấy mặt nàng đỏ bừng, trên chóp mũi thậm chí rịn mồ hôi, biết rõ nàng mệt mỏi, liền nói: "Ngồi một lát đi."
Nói xong không để ý tới nguyện vọng của nữ nhi, ôm tiểu nha đầu đi tới chỗ Tống Gia Ninh vừa mới ngồi. Chiêu Chiêu cũng không kháng cự phụ vương ôm, nhìn không thấy mẫu thân mới nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn chung quanh.
Triệu Hằng ôm nữ nhi ngồi xuống, Tống Gia Ninh ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hồ nước cảm khái nói: "Năm nay hình như ấm áp hơn năm ngoái, thiếp nhớ vào tháng hai năm ngoái mặt hồ mới bắt đầu tan tuyết, giờ vừa cuối tháng giêng, Vương Gia nhìn xem, băng đều tan hết rồi." Nói xong nhướng cằm sang hồ nước bên cạnh.
Triệu Hằng đang trêu chọc nữ nhi, không có để ý hồ nước, lúc này vừa nhìn, quả nhiên như nàng nói, mùa đông hồ nước đóng băng, hiện tại chỉ còn một lớp băng trên mặt nước, đương nhiên, nó cũng liên quan đến mực nước nông trong hồ. Băng tuyết tan chảy, mặt nước lên cao, Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào mặt nước, lông mày dần dần nhíu lại.
Tống Gia Ninh không được đáp lại, quay đầu, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này của hắn nói: "Vương Gia làm sao vậy?"
Triệu Hằng vốn không muốn nói chính sự với nàng, nhưng nhìn thấy đôi mắt sầu lo của nàng, lời nói liền tự phát ra: "Lũ xuân."
Tống Gia Ninh đầu tiên là ngơ ngẩn, lập tức một lần nữa nhìn mặt nước. Thời tiết tháng hai tháng ba, giữa sông hóa băng, mặt nước dâng cao, gọi là lũ xuân, bởi vì khi đó hoa đào nở thật vừa lúc, do đó lũ xuân cũng gọi là lũ mùa xuân. Nghe rất có ý cảnh, nhưng lũ mùa xuân nghiêm trọng ở chỗ, nước chảy phá tan con đê bao phủ ruộng đồng và nhà cửa, đó là thiên tai.
Tống Gia Ninh khi còn ở Giang Nam đã trải qua nạn lụt, liên tục mưa to, trong viện trên đường phố đều là nước, cũng may vùng lân cận Tống gia không có bị lụt quá lớn, một hai ngày nước đã hạ xuống, nơi khác lại nghe nói có chuyện nhà cửa bị sụp xuống, dân chúng, súc vật bị nước cuốn đi. Nghĩ đến những việc nghe thấy kia, lại nhìn Vương Gia bên cạnh một chút, Tống Gia Ninh lập tức cảm thấy kính nể. Chỉ một hồ nước nho nhỏ ở hoa viên Vương Phủ, Vương Gia có thể nghĩ đến lũ xuân, nghĩ đến lê dân bách tính, lòng mang thiên hạ như vậy, trách không được tương lai có thể làm đế vương, có lẽ khẳng định cũng là một vị minh quân.
Tống Gia Ninh trước kia cũng cảm thán qua thân phận Đế Vương tương lai của Vương Gia nhà mình, nhưng vẫn luôn cảm thán nàng may mắn gả cho Hoàng Thượng tương lai, giờ này khắc này, Tống Gia Ninh lần đầu tiên ý thức được, vị phu quân này của nàng, quả thật có tài của Đế Vương, có đức của Đế Vương. Chỉ có sớm nghĩ đến dân chúng có thể đã gặp khó khăn, mới có thể phòng ngừa chu đáo, loại người một lòng luồn cúi giống như Lương Thiệu kia, sẽ là quan tốt được sao?
"Trở về thôi." Triệu Hằng thấp giọng nói.
Tống Gia Ninh đoán được hắn muốn đi thư phòng, gật gật đầu.
Quả nhiên, cả một buổi chiều Triệu Hằng đều ở thư phòng, Tống Gia Ninh an tâm ở hậu viện chiếu cố nữ nhi. Chạng vạng tối Vương Gia về tới, hắn ôm nữ nhi dỗ dành, Tống Gia Ninh chuyển đến phía sau hắn, chủ động giúp hắn nắn vai. Triệu Hằng cảm thấy ngoài ý muốn, quay đầu lại nhìn nàng, Tống Gia Ninh dịu dàng cười: "Vương Gia không phải đọc sách thì cũng viết chữ cả buổi trưa, bả vai khẳng định mỏi, thiếp giúp người phân ưu."
Triệu Hằng bật cười, khuyên nhủ: "Nghỉ ngơi đi." Chút khí lực này của nàng, bóp hay không bóp cũng không có gì khác nhau.
Vương Gia không nỡ để nàng mệt nhọc, trong lòng Tống Gia Ninh ấm áp, càng thêm kiên định hầu hạ. Quyết tâm đợi hắn, hết bóp vai lại đấm lưng. Nàng loay hoay cao hứng, Triệu Hằng đành phải vui lòng nhận lấy, sau đó đêm nay hắn vốn định thành thành thật thật ngủ, nhưng hưởng thụ ân cần của nàng, đến trên giường, Triệu Hằng liền thưởng cho nàng một hồi cam lộ của Tiên gia, cho nàng ăn đến hai má phiếm hồng, mắt hạnh hàm xuân, như yêu tinh biến thành hoa đào mới thôi.
Hôm sau trời chưa sáng, Triệu Hằng sảng khoái tinh thần tiến cung.
Thật vừa đúng lúc, trên buổi tảo triều, Tuyên Đức Đế cũng nhắc tới chuyện lũ xuân, muốn chọn một người phong chức Tuần Hà Sử, đi đôn đốc công việc xây dựng đê đập hai bên bờ sông Hoàng Hà*, để ngừa lũ xuân, lũ định kỳ mùa hạ làm Hoàng Hà bị vỡ. Lời vừa nói ra, các võ quan không có phản ứng gì, bởi vì đây là chuyện văn thần, đám văn thần bên kia liền trầm mặc một mảnh, cũng nhớ tới năm trước bốn châu Hoàng Hà cũng bị vỡ đê, dân chúng mấy huyện trôi giạt khắp nơi, Hoàng Thượng giận dữ, chém đầu hơn mười mấy vị quan viên của mấy châu huyện bị vỡ đê, ngay cả Tuần Hà Sử năm trước cũng khó tránh khỏi tội, bị chém.
*Hoàng Hà (sông dài thứ hai của Trung Quốc, bắt nguồn ở Thanh Hải, chảy vào Bột Hải, dài 5464 km)
Hoàng Hà thật sự là ông trời thứ hai, ai biết năm nay Hoàng Hà có nước tràn thành lụt lần nữa hay không? Hơn nữa, Tuần Hà Sử vừa đi sẽ phải bôn ba ở khu vực Hoàng Hà nửa năm, gió thổi nắng chiếu, rõ ràng là đi chịu khổ sai, những đám quan lại ở kinh thành này ai mà chịu bỏ lại vinh hoa phú quý, chạy tới hứng gió sông?
Trên đại điện lặng ngắt như tờ, Tuyên Đức Đế trầm mặt, nhóm quan viên này không có tác dụng gì hết, khi không cần dùng thì bọn họ luôn ở trước mặt ông dâng sớ này dâng sớ kia, hiện tại triều đình cần bọn họ hiến kế xuất lực, thì ai cũng sợ hãi tránh không kịp. Không một người nói chuyện, ánh mắt Tuyên Đức Đế lần lượt đảo qua, chuẩn bị tự mình chọn một người.
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện đi." Có người bỗng nhiên ra khỏi hàng, giọng nói trong trẻo.
Tuyên Đức Đế mặt lộ vẻ kinh hãi.
Đám văn võ bá quan cũng đều khiếp sợ nhìn trong đại điện, nhận ra đứng ở đó chính là Tam hoàng tử Thọ vương, trải qua chuyện Thọ vương phản đối Hoàng Thượng Bắc phạt năm đó, lũ triều thần đã kinh qua dũng khí chỉ có Thọ vương mới dám can dự, bởi vậy hôm nay cũng không có ngạc nhiên quá lâu, nhưng không biết rõ Thọ vương vì sao phải ôm việc này.
Tuyên Đức Đế cũng không hiểu, càng quan trọng hơn, ông lo lắng lão Tam ra ngoài, bị quan viên địa phương khi dễ, sợ quan địa phương cố ý nói một đống đạo lý nào đó khiến lão Tam không thể tiếp nhận được, vậy lão Tam thật sự là có khổ không có chỗ nói. Nhưng Tuyên Đức Đế lại không thể cự tuyệt lão Tam chủ động xin đi, cự tuyệt, ngang ngửa với không tín nhiệm, lần nữa để lão Tam ném đi thể diện.
Tâm tình phức tạp, Tuyên Đức Đế xoay chuyển ánh mắt, nói với lão tứ Cung Vương: "Cung Vương cũng nên học hỏi kinh nghiệm đi, chuyến này con và Thọ vương cùng đi, mọi chuyện đều nghe Thọ vương an bài." Tuyên Đức Đế đã sớm nhìn ra, trong bốn nhi tử, lão Tam là người cực kỳ có mưu lược, thế nhưng miệng khó nói chuyện, vậy ông sai lão tứ đi làm tiên phong cho huynh trưởng, tính tình lão tứ có điểm giống lão đại, một chút thiệt thòi cũng không thích ăn, quan địa phương tuyệt đối không dám ngang ngạnh ở trước mặt lão tứ.
"Nhi thần tuân chỉ." Thọ vương, Cung Vương đồng thời nói.
Sở Vương nhìn hai người đệ đệ, nhất là thân đệ đệ rốt cuộc đồng ý nhận việc để làm, hắn cảm giác được niềm vui sâu sắc. Đối diện Duệ Vương quét mắt hai người đệ đệ, nhìn lại nụ cười khen ngợi của phụ hoàng một chút, Duệ Vương không khỏi có chút hối hận, sớm biết như vậy hắn nên nhận việc này, nhận được, Hoàng Hà vỡ đê hắn trách quan địa phương, phụ hoàng tức giận cũng sẽ không giết hắn, mà Hoàng Hà không vỡ đê, chính là công lớn.
Thật sự là càng nghĩ càng hối hận.
Sau khi tan triều, Tuyên Đức Đế gọi lão tam, lão tứ vào Sùng Chính điện, hỏi lão Tam trước: "Tuần Hà Sử khó làm, con bình thường chỉ thích đọc sách vẽ tranh, lần này nghĩ như thế nào lại muốn thay trẫm phân ưu?"
Triệu Hằng nghiêm mặt nói: "Hoàng Hà vỡ đê, dân chúng chịu khổ, nhi thần không đành lòng, nguyện dâng chút sức lực."
Tuyên Đức Đế nhìn đứa con trai này, trong lòng cảm khái. Sau khi lão tam lớn lên, ngoại trừ thỉnh thoảng xin tha cho huynh trưởng lỗ mãng hay chọc tức ông, ở trên chuyện triều đình đại sự, lão Tam chỉ mở miệng hai lần, khuyên ông trì hoãn Bắc Phạt là vì tướng sĩ dân chúng, tấm lòng thành khẩn không tiếc chống đối phụ hoàng. Lần này tuần tra Hoàng Hà, cũng là muốn thay dân chúng làm chút chuyện, một chuyện khổ sai, không một chút tư tâm.
Ở điểm vì dân này, lão Tam làm tốt nhất.
"Tốt, năm nay dân chúng hai bên bờ sông Hoàng Hà, trẫm giao cho huynh đệ các con." Tuyên Đức Đế trịnh trọng nói.
Triệu Hằng gật đầu, Cung Vương tự tin bảo đảm nói: "Phụ hoàng yên tâm, con và Tam ca nhất định xử lý công việc thật tốt!"
Tuyên Đức Đế cười cười, nói: "Được rồi, mau hồi phủ chuẩn bị đi đi, sáng mai xuất phát, sắp xếp trong nhà cho tốt."
Triệu Hằng, Cung Vương cùng lên tiếng đáp, đồng thời lui ra ngoài. Trên đường xuất cung, Cung Vương hưng phấn nói chuyện không ngừng: "Tam ca, lần này may mắn có ca, để cho đệ cũng có cơ hội đi ra ngoài kinh thành ngao du, Hoàng Hà đó, đệ chỉ mới được xem ở trong sách, cũng chưa từng thấy tận mắt, không biết rộng hơn sông Đan Thủy bao nhiêu nữa."
Triệu Hằng... hắn cũng chưa từng thấy qua Hoàng Hà, hắn ngay cả số lần đi dạo khu vực gần kinh thành, cũng không nhiều bằng lão tứ.
Đáy lòng cũng tràn đầy hưng phấn, nhưng Triệu Hằng càng nhớ thương tiểu vương phi trong nhà, đi ra cửa cung liền cùng Cung Vương mỗi người đi một ngả, lên xe ngựa nhà mình. Xe ngựa đi được không nhanh không chậm, Triệu Hằng nhìn qua khe hở màn xe, trong đầu luân chuyển thoáng hiện ra bóng dáng của vương phi và nữ nhi, nghĩ đến vừa đi chính là nửa năm, hắn người lớn hay người nhỏ đều không nỡ bỏ.
Xe ngựa dừng lại, Triệu Hằng xuống xe, ánh mắt đảo qua Quốc Công Phủ bên cạnh, trong lòng Triệu Hằng chợt trầm xuống.
Quách Kiêu...
Đứng tại chỗ một lúc lâu, Triệu Hằng trước về chính phòng thay quần áo.
Tống Gia Ninh tối hôm qua cực kỳ mệt mỏi, nàng chỉ là giúp Vương Gia xoa bóp bả vai, chút chuyện nhỏ này, Vương Gia vậy mà cảm động đến mức một đêm nhào tới ba lần! Sáng sớm nhắm mắt lại cho ăn nữ nhi ăn một hồi, Tống Gia Ninh lại tiếp tục ngủ, bảo nhũ mẫu, bọn nha hoàn cùng chơi với Chiêu Chiêu. Đang ngủ say, Song nhi vội vã chạy vào, lay nàng nói: "Vương phi tỉnh, Vương Gia đã trở về!"
Tống Gia Ninh mở choàng mắt, nhìn ra bên ngoài, cả kinh nói: "Giờ gì?"
Song nhi bẩm báo chi tiết.
Nếu như vẫn là buổi sáng, Tống Gia Ninh càng không hiểu, vừa vội vàng chỉnh đốn, vừa suy đoán nguyên nhân Vương Gia sớm trở về. Một khắc đồng hồ sau, Tống Gia Ninh mặc áo kép sen đỏ mới thay đi ra ngoài đón, chỉ thấy Vương Gia đã đến, ngồi ở trên noãn tháp dỗ dành nữ nhi, nhìn vẻ mặt, tâm tình dường như không tệ.
"Vương Gia." Tống Gia Ninh cười kêu, có chút ngượng ngùng, ngủ nướng bị hắn bắt được.
Triệu Hằng vỗ vỗ bên cạnh, ra hiệu nàng đi lên.
Tống Gia Ninh cởi giày thêu, bò qua, thân mật ngồi ở bên cạnh hắn.
"Ngày mai, ta phải ra ngoài, tuần tra Hoàng Hà, tháng bảy về." Triệu Hằng nhìn nàng, nói một hơi.
Tống Gia Ninh ngơ ngác há miệng.
Triệu Hằng đang đắm chìm trong đôi mắt hạnh trong veo lóng lanh của nàng, liên tiếp thấy được kinh ngạc, không muốn, cùng với sắc nước hoang mang.
Vì vậy, Thọ vương gia lòng tràn đầy khát vọng, còn chưa tới bờ Hoàng Hà, trước đã bị nước mắt của nàng nhấn chìm rồi.