Tật miệng là nghịch lân của Thọ vương, trong lòng bọn người Sở Vương đều biết rõ, nếu như hắn đã tỏ vẻ muốn nói một chút chuyện với huynh muội Quách gia, huynh trưởng ruột Sở Vương liếc mắt ra hiệu với Duệ Vương và Tứ hoàng tử.
Duệ Vương gật đầu, gọi Tứ hoàng tử, hai người cáo từ trước, trước khi đi Duệ Vương lần nữa trấn an Triệu Hằng nói: "Chúng ta là thân huynh muội, Đoan Tuệ vẫn là hài tử, thỉnh thoảng nói nhảm một chút, Tam đệ chớ để ở trong lòng, ta đây lập tức tiến cung giáo huấn Đoan Tuệ, bảo nàng qua bồi tội với ngươi."
Triệu Hằng cũng không thèm để ý.
Duệ Vương biết hắn đang tức giận, cũng không gây gổ thêm nữa, chỉ mang theo Tứ hoàng tử rời đi.
Triệu Hằng rời ghế, nhìn Tống Gia Ninh nói: "Đi."
Tống Gia Ninh từ lúc Đoan Tuệ công chúa không nể mặt cười nhạo Triệu Hằng là cà lăm đã bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không thấy được chút huyết sắc nào, dù sao tranh chấp giữa Vương Gia với công chúa cũng bởi vì nàng mà ra, so với việc Đoan Tuệ công chúa bị giáo huấn trước mặt mọi người, thì việc Triệu Hằng ở trước mặt mọi người chịu nhục mới thật sự là dọa vỡ gan Tống Gia Ninh, chỉ sợ Hoàng Thượng tương lai lại giận lây sang nàng.
Nghe được một chữ "Đi" lạnh lùng của Triệu Hằng, Tống Gia Ninh toàn thân rét run, nhưng không dám không nghe theo, bất lực nhìn Quách Thứ, rồi mới xoay người lại đuổi theo.
Quách Thứ rất lo lắng, nhưng Thọ vương, người không được Tuyên Đức Đế ưa thích nhất đang trầm mặt, so với Đại Bá Phụ tức giận còn dọa người hơn, khiến hắn nhất thời không dám lên tiếng. Sở Vương không có chút cố kỵ, cho rằng đệ đệ muốn bắt một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi trút giận, nên liền đuổi theo khuyên nhủ: "Tam đệ, chuyện này đều do Đoan Tuệ hồ đồ, ngươi đừng làm khó nha đầu kia."
Ăn cơm không đủ no, còn bị Đoan Tuệ công chúa chế nhạo, Sở Vương ngó ngó khuôn mặt Tống Gia Ninh trắng như tờ giấy, thật sự không đành lòng phạt người vô tội như nàng.
"Cả nghĩ." Triệu Hằng liếc mắt huynh trưởng, cũng không quay đầu lại đi vào thư phòng.
Sở Vương ngạc nhiên, cả nghĩ, câu nào của hắn là lo lắng thừa hả?
Tống Gia Ninh nghe không rõ, nàng lo sợ đến mức không có lòng dạ nào đi suy đoán nữa, cuối cùng liếc mắt nhìn đường huynh, rồicực kì tội nghiệp đi theo Triệu Hằng. Đều nằm ở Tiền viện, nên thiên sảnh dùng cơm cách thư phòng cũng không xa, vượt qua một đoạn hành lang là đến. Tống Gia Ninh nơm nớp lo sợ, chỉ dám nhìn đai lưng của Hoàng Thượng, thư phòng bên này quá yên tĩnh, đẹp và tĩnh mịch giống như sơn động ẩn giấu vô số mãnh thú, ai cũng không biết sau một khắc lại đột nhiên có thứ gì chạy ra.
Chính giữa thư phòng là phòng khách, gian phía đông là tàng thư, gian phía tây là phòng vẽ tranh, Triệu Hằng trực tiếp đi gian phía tây.
Tống Gia Ninh giống như cái đuôi đi theo, Triệu Hằng đi vào trong, nàng vô thức giơ tay lên chuẩn bị vén màn cửa sắp rơi xuống, ai ngờ Vương Gia phía trước lại đứng bất động ở bên cạnh cửa, rèm bị người vén lên cũng chậm chạp không rơi. Tống Gia Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy dáng vẻ Triệu Hằng vén rèm cho nàng, thiếu niên da trắng như ngọc, mặc dù nhìn có chút không thân thiện, nhưng cũng không có dáng vẻ tức giận gì, lạnh nhạt nhưng không lạnh lùng.
Tống Gia Ninh ngây dại, cho đến lúc này, nàng mới chú ý tới, hơn nửa năm ngắn ngủi, vị Vương Gia này đã cao lớn hơn không ít, rõ ràng nhỏ hơn Quách Kiêu một tuổi, vậy mà hiện tại đầu hai người chắc cũng tương đương nhau, chỉ có điều Quách Kiêu cường tráng hơn một chút, sắc bén như đao kiếm ra khỏi vỏ, còn Triệu Hằng hơi gầy, tao nhã như trúc xanh nơi rừng sâu.
Nam nhân như vậy, khiến người không dám lỗ mãng tới gần, nhưng cũng sẽ không quá sợ hãi.
Tống Gia Ninh bình tâm lại không còn luống cuống nữa, nàng thầm nghĩ nếu như hắn thật sự muốn phạt nàng, thì sao lại vén rèm cho nàng chứ? Chẳng những không còn sợ, mà Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy, Hoàng Thượng tương lai nhìn thì lạnh nhạt, nhưng thật ra rất cẩn thận biết săn sóc người khác, sẽ hỏi nàng có muốn hái quả hồng hay không, lúc người khác cười nàng tham ăn, thì tốt bụng giúp nàng thêm cơm, rồi khi Đoan Tuệ công chúa mỉa mai nàng, thì kịp thời ngăn cản.
Hoàng Thượng tương lai, là một người rất tốt.
"Đa tạ vương gia." Trong lòng không còn sợ nữa, Tống Gia Ninh liền nhớ lại quy củ, đầu tiên làm lễ, nói lời cảm tạ rồi mới bước vào. Vừa bước vào theo bản năng nàng nhìn quanh đánh giá thư phòng của Triệu Hằng, không nhìn thấy giá sách được sắp xếp như trong dự đoán, mà chỉ thấy một cây tùng cảnh được đặt trong góc phòng. Thư phòng to như vậy, ở trước cửa sổ chỉ đặt một cái bàn đọc sách hình chữ nhật bằng gỗ tử đàn, một bàn một ghế dựa, hai phía đông tây đặt kệ trưng bày, một kệ sắp xếp các loại bình sứ tinh xảo ngay ngắn, trên một kệ khác thì để các loại giấy.
Đồ vật quá ít, Tống Gia Ninh nhìn bàn đọc sách, tất cả đều bày biện mộc mạc, duy chỉ có một quả hồng lớn vàng óng cực kỳ chói mắt.
Tống Gia Ninh kinh ngạc hé miệng, cái này, hình như đây là quả hồng chúa nàng giúp hắn hái mà?
Đang nghĩ ngợi, nam nhân phía sau buông rèm đi về phía bàn đọc sách, khẽ vén vạt áo ngồi xuống, đôi mắt màu đen nhìn nàng. Tống Gia Ninh nín thở tập trung suy nghĩ rồi lại gần, cách nam nhân ba bước thì dừng lại, cúi đầu bồi tội: "Vương Gia, chuyện vừa nãy đều là tại ta, công chúa bởi vì ta mới bất kính với người, người phạt ta đi."
Sau đó trong lòng vụng trộm bổ sung một câu: có ủy khuất gì đừng nghẹn, tổn hại sức khỏe.
Sau khi ý thức được sự tốt đẹp của người này, Tống Gia Ninh không khỏi có chút đau lòng, hoàng tử ngọc thụ lâm phong, tôn quý lắm đó nha, bản thân có tật nên tận lực không nói lời nào, lại phải chịu đựng châm chọc và đồng tình đến từ các hoàng tử hoàng nữ khác, ngay cả cha ruột Hoàng Đế cũng bất công, các nhi tử khác đều ban cho Vương Phi, lại không cho con trai thứ ba cưới vợ. Tuyên Đức Đế không tốt như vậy, mà Thọ vương vẫn hiếu thuận như cũ, sau này đăng cơ, lại có thể thành thành thật thật giữ hiếu ba năm, trên hí văn đều nói Hoàng Đế giữ đạo hiếu có thể lấy mặt trăng thay mặt trời luôn đó.
Tống Gia Ninh càng nghĩ, càng thấy Thọ vương tốt.
Triệu Hằng thấy lông mi nàng liên tục chớp chớp, giống như đang lo lắng hắn trừng phạt, nhìn một lát mới hỏi: "Nàng có tội gì?"
Tống Gia Ninh nhếch miệng, chăm chú suy nghĩ nói: "Ta không nên nhảy mũi ở trước mặt vương gia." Chính là hắt xì làm hỏng chuyện.
Triệu Hằng nở nụ cười, chỉ là thoáng qua, nênt tiểu cô nương kính cẩn rũ mắt cũng không nhìn thấy.
"Không ngại." Hắn nói nhưng không để lộ bất kỳ tâm tình gì.
Tống Gia Ninh lo lắng không yên liếc nhìn hắn một cái: "Người không tức giận?"
Triệu Hằng khẽ lắc đầu, nhìn mắt hạnh lóng lánh của nàng hỏi: "Chưa ăn no?"
Đột nhiên lại nhắc tới chuyện mất mặt của nàng, Tống Gia Ninh mặt liền đỏ lên, cúi đầu phủ nhận: "Ăn no rồi, Tam ca nói lung tung đấy."
Triệu Hằng không tin: "Nói thật."
Tống Gia Ninh lá gan run lên, bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Là ta, chiêu đãi không chu đáo." Triệu Hằng chậm rãi nói, từ sau khi hắn hết hy vọng với phụ hoàng thì ít khi nào mở miệng, lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài ngoại trừ huynh trưởng, nói một câu có nhiều chữ như vậy.
Tống Gia Ninh cũng không biết ý nghĩa của mấy chữ này, nàng chỉ cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, vội nói: "Vương Gia khách khí, người, người rất tốt..."
Bên má nàng hây hây đỏ, màu sắc so với son phấn thượng phẩm còn rung động lòng người hơn, Triệu Hằng thích thi họa, đối với màu sắc đẹp nhất thế gian càng cực kỳ nhạy cảm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh, hắn vừa thất thần suy nghĩ có thể phối ra thuốc màu như vậy hay không, vừa nửa hiếu kỳ nửa đùa hỏi thăm: "Chỗ nào tốt?"
Có lẽ đáp án của câu hỏi này sẽ chính là lý do nàng thích hắn, ngoại trừ lý do là dung mạo.
Tống Gia Ninh chỉ là khách sáo, Vương Gia khiêm tốn tự nhận chiêu đãi không chu toàn, nếu nàng không nói hắn tốt, thì chẳng lẽ lại đồng ý? Triệu Hằng bỗng nhiên truy hỏi lý do nàng khen hắn, khiến Tống Gia Ninh không kịp chuẩn bị, ấp úng tạm thời nói bừa: "Vương Gia, Vương Gia mời chúng ta làm khách..."
Triệu Hằng muốn nghe không phải là cái này, nên liền phủ nhận: "Chỉ là tiếp khách, không tính."
Hắn không nói tốt những câu dài, nên tận lực tập nói câu đơn, lại cố gắng hết sức để không bị lắp, nhưng cẩn thận mà nghe, đặc biệt là lúc ít người, thì vẫn có thể nghe ra ở giữa hai chữ hắn dừng lại lâu hơn một chút so với người khác.
Tống Gia Ninh hoàn toàn không cảm thấy, mà vẫn tiếp tục bịa chuyện hắn tốt chỗ nào, chớp mắt nói: "Người, người cho phép ta cùng với tỷ tỷ hái hồng, còn tặng chúng ta một rổ."
Lý do này cũng coi như là tạm được, tuy rằng không phải là điều mà Triệu Hằng muốn nghe, nhưng hắn cũng không cách nào phản bác, mà dựa vào lời của nàng xác nhận: "Nàng, thích ăn hồng?"
Tống Gia Ninh lúng túng gật đầu, thừa nhận, một lúc lâu cũng không được đáp lại, Tống Gia Ninh vừa định vụng trộm nhìn một cái, thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn, lòng bàn tay của nam nhân rộng lớn khác xa so với nàng, nâng một quả hồng lớn vàng óng. Quả hồng nhìn rất quen mắt, một lớp da hơi mỏng gần như sắp không bao được phần thịt mọng nước bên trong, trái hồng thơm ngon đập vào mắt.
Tống Gia Ninh vừa nãy chưa ăn no, lại không có gì để ăn, bụng vẫn còn đói, đột nhiên trông thấy quả hồng thì vô cùng thích, không tự chủ được liền nuốt một ngụm nước bọt, ừng ực một tiếng, chính nàng cũng nghe thấy được.
"Ăn." Triệu Hằng thấp giọng nói.
Tống Gia Ninh xấu hổ, nơi đây không có bát, chỉ có thể dùng tay lột vỏ hồng, tướng ăn bất nhã, bèn nhỏ giọng nhã nhặn từ chối nói: "Đây là quả hồng mà Vương Gia vừa ý..."
Lời còn chưa nói dứt, đã bị hắn cắt ngang: "Ăn."
Thiếu đi một chữ "đi.", giọng điệu ra lệnh cao sang lại vang lên lần nữa, Tống Gia Ninh không dám ngỗ nghịch, nhận quả hồng, suy nghĩ một chút, đỏ mặt thương lượng nói: "Vương Gia, ta có thể mang về nhà ăn không?"
Triệu Hằng lập tức nói: "Không thể."
Hắn mang nàng tới thư phòng, lúc nàng trở về trên tay lại cầm quả hồng, để người khác trông thấy thì nghĩ sao?
Không có đường lui, Tống Gia Ninh đành phải phụng mệnh ăn quả hồng này, cảm giác được Vương Gia đang nhìn mình chăm chú, Tống Gia Ninh trước bóc một chút vỏ, bên trong tươi ngon. Thịt quả mọng nước lập tức hiện ra, nước quả bị bóp mà chảy ra ngoài. Tống Gia Ninh vội vã dùng miệng ngăn chặn, sợ nước trái cây rơi xuống làm ô uế chỗ của Vương Gia.
Liên tục hút vài hơi, cuối cùng cũng không chảy nước nữa, nhưng lúc Tống Gia Ninh ngẩng đầu, hai bên khóe miệng lại dính nước trái cây. Nàng cũng không phát hiện, thấy Hoàng Thượng tương lai nhìn nàng chằm chằm, Tống Gia Ninh thật sự ngượng ngùng, ôm quả hồng đi đến một bên khác của bàn đọc sách, lấy ra khăn tay, xoay người lại ăn. Rất nhanh, thư phòng an tĩnh liền vang lên thanh âm hút lấy chậc chậc chậc chậc rất nhỏ của tiểu cô nương.
Triệu Hằng nghiêng đầu. Nha đầu béo nhỏ nhắn xinh xắn đưa lưng về phía hắn đứng ở đằng kia, giơ hai tay, đầu khẽ động nhúc nhích, khiến hắn nhớ tới đã từng có một ngày, hắn mở cửa sổ vẽ tranh, một con chim sẻ mập mạp gan lớn bay vào, tay hắn cầm bút vẽ bất động, chim sẻ liền nhảy loạn bốn phía ở trên bàn sách, có lẽ khát nước, nên chạy tới mổ thuốc màu, đầu béo tròn tròn mổ từng chút từng chút một, tựa như Tống Gia Ninh vậy, cuối cùng miệng dính đầy màu đỏ của thuốc màu mà bay đi.
Đó là một đoạn ký ức khiến hắn mỗi khi nhớ lại đều rất vui vẻ, Triệu Hằng không tự chủ đắm chìm trong đó.
Tống Gia Ninh dùng tốc độ nhanh nhất gặm hết một quả hồng lớn, lau miệng xong lại dùng khăn quấn vỏ quả hồng, tạm thời nhét vào hầu bao, thu thập xong mới xoay người lại, xoay được một nửa, Tống Gia Ninh ngây ngẩn cả người.
Bàn đọc sách đối diện, thiếu niên lang mặc áo mãng bào xanh nhạt có hoa văn tối màu đang ngồi nghiêng người, ngày mùa đông ánh mặt trời sau giờ ngọ ấm áp, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào, vừa vặn bao phủ hắn ở trong đó, chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của hắn, chiếu rọi nụ cười yếu ớt nơi khóe môi hắn. Tống Gia Ninh nhìn theo ánh mắt của hắn, thì thấy một cái nghiên mực, bên trong là mực đen như mực.
Tống Gia Ninh mờ mịt chớp mắt mấy cái, mực nước có cái gì hay mà cười?
Nhưng vào lúc này, thiếu niên lang chợt động, giương mắt nhìn nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Hằng: vì sao cứ nhìn chằm chằm vào dưới hông ta?
Gia Ninh: không dám nhìn mặt.
Triệu Hằng: phía dưới liền dám?
Gia Ninh: vâng.
Triệu Hằng:... Vào nhà.
Tống Gia Ninh mơ mơ màng màng mà đi theo vào, sau một lúc lâu, trong phòng truyền đến một tiếng xấu hổ: "Vương Gia rất xấu!"