Vương Quý Nhân đem theo bé gái đi lên 1 đỉnh núi, phất tay một ngôi nhà xuất hiện, thấy bé gái lấy làm lạ.
Tự tay Vương Quý Nhân dạy cô bé cầm kỳ thư họa, vốn nàng đi hướng dẫn cô bé tu hành. Nhưng nàng là yêu, không biết cách con người tu luyện, chỉ cũng như không.
Hai người sớm tối cùng nhau, qua vài năm cô bé càng lớn, càng giống Mã Tiểu Linh. Vương Quý Nhân thường thường nhìn cô bé đến đờ ra, không nói câu nào, cứ vậy nhìn cô bé đánh đàn, vẽ tranh.
"Sư phụ, khi nào con mới có thể xuống núi?" - Nhị Nha nghiêng đầu, chờ đợi nhìn Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân cười nhạt, đưa tay kéo Nhị Nha đến gần, ôm vào lòng. Nhìn bầu trời trong xanh, nhẹ giọng nói: "Mới đó đã không muốn thấy sư phụ nữa sao?"
Bé gái chu mỏ không nói. Trong một đêm trăng sáng, đã lén lút cùng với một thư sinh bỏ trốn, kiên định xuống núi không quay đầu lại.
Vương Quý Nhân ẩn mình, cứ vậy đứng nhìn bóng lưng vội vàng của cô bé, cảm thấy lòng đau như cắt. Cụp mắt, âm thầm theo bé gái đến một trấn nhỏ, nhìn bé gái và thư sinh cùng nhau ổn định cuộc sống. Tình cờ, bé gái sẽ lộ ra một vài nét hoài niệm.
Chỉ là biểu hiện này chỉ thoáng qua, chớp mắt đã bị sự ngọt ngào làm tan chảy. Vương Quý Nhân không làm gì, chỉ ẩn thân đi theo bé gái. Đến khi thư sinh và bé gái thành thân, trong đêm động phòng, Vương Quý Nhân hiện hình. Không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của bé gái, chỉ điểm nhẹ, thư sinh liền bị yêu hỏa biến thành tro.
"Tại sao? Tại sao người lại gϊếŧ tướng công của con? Sư phụ, sao người có thể độc ác đến vậy?" - Bé gái cúi xuống, khóc thương tâm bên tro tàn.
Vương Quý Nhân ánh mắt đau thương, thăm thẳm nói: "Tiểu Linh, tại sao em đối xử với chị như vậy? Chị biết em đã nhớ lại mọi thứ, nhưng tại sao em không tiếp nhận chị? Lại còn cùng người khác kết hôn?"
"Tôi không phải Tiểu Linh, không phải Tiểu Linh mà ngươi nói. Ngươi điên rồi, ta nói ta là Nhị Nha, tại sao cứ gọi ta là Tiểu Linnh? Ta không phải vật thay thế, ngươi cút đi, cút, ta không muốn gặp lại ngươi!"
"Phải, chị điên. Khi em nhớ lại không chịu tiếp nhận chị, thì chị đã phát điên rồi. Khi em quyết định kết hôn cùng người đàn ông này, sao em không nghĩ cho chị? Chỉ cần em còn sống, em chỉ có thể ở bên canh chị, chỉ có thể hầu hạ cho chị." - Con ngươi Vương Quý Nhân ửng đỏ, nhìn chằm chằm bé gái.
Rõ ràng khi 8t đã phục hồi ký ức, tại sao một ngày lại bỏ trốn với trai? Tại sao? Nàng đã làm gì để Mã Tiểu Linh căm ghét như vậy? Nàng vì cứu Liên Nhi mà hôn mê, sau khi tỉnh lại thì đến Mã Tiểu Linh hôn mê. Chỉ vì vậy mà làm Mã Tiểu Linh giận sao? Chẳng lẽ vì nàng cứu Liên Nhi?
"Tiểu Linh, Liên Nhi vì cứu chị........"
"Cút, cút, ta không muốn nghe." - Bé gái mất khống chế, cắt đứt Vương Quý Nhân. Thừa dịp Vương Quý Nhân không chú ý, lao ra khỏi cửa. Thấy Vương Quý Nhân đuổi theo, liền xoay người, trong tay đã cầm một mũi sắt, đâm thẳng vào ngực mình.
[Không muốn gặp lại, không muốn dính líu đến nhau nữa. Sống tránh không thoát, thì......mình không cần sống!]
"Không!" - Vương Quý Nhân tê tâm liệt phế hét lên, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn bé gái hóa thành một vệt sương mù trắng, tan biến. Vương Quý Nhân như mất hồn: "Cho dù chết, cũng không muốn nhìn thấy chị sao? Sự tồn tại của chị làm em không thể chấp nhận được sao? Tại sao, tại sao?"
[Nếu như thời gian có thể quay lại, mình vẫn sẽ tận lực cứu Liên Nhi, không muốn yêu đương gì nữa.]
Bầu trời rất nhanh u ám, chớp mắt lại sáng lên. Vương Quý Nhân mở to mắt nhìn, một cảnh hoang vu, nét mặt thẫn thờ. Đến khi mi tâm nóng lên, lúc này mới mừng rỡ, vội vã theo chỉ dẫn bay thẳng.
Lúc này vẫn là thời cổ đại, khi Vương Quý Nhân tìm thấy Mã Tiểu Linh, Mã Tiểu Linh chỉ là đứa bé hơn 1 tuổi, có tên là Tô Dĩnh, là một tiểu thư trong gia đình giàu có. Bởi vì bước đầu thất bại, nên kiếp này Vương Quý Nhân không biết nên làm gì cho đúng, đành hóa thân thành một hạ nhân, tiến vào Tô gia.
Nhìn Tô Dĩnh tập đi, nhìn Tô Dĩnh tập nói, lớn hơn lại bắt đầu học lễ nghi. Thấy phụ thân mẫu thân, còn ngồi xổm xuống để hành lễ. Dánh vẻ loạng choạng làm Vương Quý Nhân có chút buồn cười, rồi lại có chút muốn khóc.
Đến khi Tô Dĩnh được 5 tuổi, hai người mới chính thức gặp mặt một lần.
Một ngày kia người của Tô gia bị trộm mất trâm cài tóc, tất cả hạ nhân đều phải tập trung lại, rất cung kính khom lưng đứng một bên, chờ lục soát người.
Tô Dĩnh tìm được tên trộm, nét mặt cao ngạo đến trước mặt hạ nhân nói.
"Hừ, các người tốt nhất thành thật một chút cho ta, biết không. Lần sau xảy ra chuyện như vậy nữa, cũng không cần đưa lên quan." - Tô Dĩnh cố ý làm ra bộ mặt hung ác, chỉ là dáng vẻ nhỏ xíu còn tròn vo thật sự không hợp. Hạ nhân không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân, không có nghĩa là Vương Quý Nhân không dám. Chỉ là nhìn dáng vẻ giả vờ người lớn cao ngọ của ô Dĩnh, trong lòng liền ấm áp, khóe miệng bất giác nhếch lên. Đáng tiếc, cảnh này đã bị Tô Dĩnh nhìn thấy.
"Hầu gái kia, ngươi thấy lời ta nói không đúng à? Sao lại dám cười ta? Thuận theo gia pháp, nên bị đánh 10 roi. Người đâu, đánh cho ta!" - Một đám hạ nhân ở đây, nên Tô Dĩnh cũng không thể tha cho người này. Nếu để cho người khác thấy nàng dễ ức hiếp, thì ai cũng có thể đè đầu nàng được.
[Người này có vấn đề sao? Tại sao mình muốn đánh cô ấy, mà cô ấy không cầu xin tha? Nếu như cô ấy xin tha, mình sẽ không đánh, nhưng sao người này lại ngốc như vậy?] - Tô Dĩnh có chút ảo não, bĩu môi không vui nhìn Vương Quý Nhân bị đặt nằm sấp trên băng ghế dài.
Từng roi đánh xuống đau đến rướm máu. Vương Quý Nhân không dùng yêu khí hộ thể, chỉ cần Mã Tiểu Linh chịu tha thứ cho nàng, cho dù bị đánh tới chết hay bị chôn sống, nàng cũng đồng ý.
Tô Dĩnh cũng cắn răng nhìn Vương Quý Nhân bị đánh đến máu thịt be bét, bàn tay nhỏ giấu trong tay áo âm thầm siết chặt, không muốn cho hạ nhân phát hiện sự kì lạ của nàng. Không biết tại sao, một roi đánh vào hầu gái này, thì trái tim nhỏ bé của nàng như bị kim châm, đau xót trong lòng.
Gia pháp đã xong, Tô Dĩnh mím môi, không thèm nhìn Vương Quý Nhân vẫn nằm sấp trên ghế dài, xoay người bỏ đi, gương mặt nghiêm túc. Chỉ là khi trở về phòng, nhờ hạ nhân đem thuốc trị thương cho Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân khập khễnh trở về phòng, những hạ nhân trong phòng vẫn lạnh lùng nhìn Vương Quý Nhân. Mọi người đều theo quy cũ, hạ nhân cùng hạ nhân không nên quá thân thiết. Vương Quý Nhân cũng không có cảm xúc, nằm ly trên giường, trong đầu nghĩ tới dáng vẻ cao ngạo của Tô Dĩnh. [Đứa bé ngốc, rõ ràng không hề có ý ác, cần gì tự ép mình.]
Chưa hồi phục tinh thần, thì một người hầu đã đưa cho nàng một bình sứ, bỏ lại một câu rồi bỏ đi: "Đại tiểu thư đưa cho ngươi."
Vương Quý Nhân nắm chặt bình nhỏ cười, bỏ bình sứ vào trong ngực. [Hài thật, vết thương của mình chỉ một chút là lành thôi mà. Đây là Mã Tiểu Linh cho mình, sao có thể tùy tiện dùng]. Vuốt ve bình sứ, tâm trạng Vương Quý Nhân đặc biệt tốt, bị thương có giá trị.
Bởi vì chịu roi hình, Tô gia cho phép Vương Quý Nhân nghỉ ngơi ba ngày, nhưng cũng không cho thuốc điều trị. Đối với hạ nhan, bọn họ không hà khắc, nhưng cũng không nhân từ. Dù sao, nhìn thế nào cũng chỉ hạ nhân.
"Ngươi có khỏe không?" - Lanh lảnh tiếng trẻ con làm Vương Quý Nhân tỉnh táo, nhìn lên thấy Tô Dĩnh mím môi, nghiêm túc nhìn nàng.
Trong lòng Vương Quý Nhân vui vẻ, nhưng không dám lộ ra mặt. Chỉ là khó khăn đứng dậy, lại bị Tô Dĩnh từ chối: "Không cần hành lễ, nằm đi. Thương thế đã bôi thuốc chưa?""
Thấy Vương Quý Nhân cứ nhìn mình chằm chằm, Tô Dĩnh có chút ngại. Cố nén ý nghĩ chạy mất dép, vẫn ngang bướng đứng đó, chỉ là lỗ tai có chút nóng lên. Hắng giọng một cái, nét mặt từ bi: "Ngươi không cần cảm ơn ta, ta chỉ không muốn ngươi chết thôi. Hôm nay là ngươi đắc tội với ta, đừng tưởng ta đưa thuốc, là ngươi có thể tùy ý làm càn. Bất quá ngươi chỉ là một hạ nhân, nếu lại tái phạm, 10 roi cũng không thể giải quyết, biết chưa?"
Dáng vẻ cao ngạo, thật giống với Tiểu Linh lần đầu quen, trong nóng ngoài lạnh. Nhìn Tô Dĩnh rồi gật đầu, cũng không nói. Tô Dĩnh còn tưởng Vương Quý Nhân sợ đến choáng váng, suy nghĩ lúc trước mình giận chó đánh mèo cũng có chút lỗi, gầm gừ nói: "Làm càn, ai cho ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, quay đầu chỗ khác."
Thấy Vương Quý Nhân ngoan ngoãn nghiêng đầu chỗ khác, Tô Dĩnh hài lòng gật đầu. Không có ánh mắt nóng rực đó, nên nàng thấy thoải mái khá nhiều. Ánh mắt tùy ý nhìn xuống mông Vương Quý Nhân, thấy bộ quần áo thô màu trắng có vài đốm đỏ, cũng qua một khoảng thời gian, nên máu đã khô, có chút sậm đen lại.
Chỉ là nhìn cảnh này, trái tim Tô Dĩnh lại lần nữa thấy đau. Đè lại sự kì lạ trong lòng, cứng rắn nói với Vương Quý Nhân: "Lấy thuốc trị thương ra, ta bôi cho ngươi.."
Trong lòng Vương Quý Nhân có chút cảm động, lần này đến nha hoàn thân cận muốn mở miệng. Chỉ là khi lấy thuốc, lén lúc nhìn nha hoàn đó một lúc, ánh mắt nha hoàn đó liền ngây ra.
Lấy thuốc trị thương đưa cho Tô Dĩnh, vốn đang âm thầm vui mừng lại có chút không biết làm sao. [Mình muốn em ấy bôi thuốc cho, nhưng phải cởi đồ? Làm sao cởi?]
Thấy Tô Dĩnh không còn kiên nhẫn, Vương Quý Nhân đỏ mặt cởi đồ ra, rồi ụp mặt vào gối. [Thật sự là mất hết mặt mũi mà. Kệ đi, vì muốn sớm được Tiểu Linh tha thứ, mình sẽ đưa Tiểu Linh ra khỏi ảo cảnh này, dù làm gì cũng được.]
Tô Dĩnh vốn không có cảm giác gì, nhưng khi Vương Quý Nhân hạ quyết tâm cởi đồ ra, thì mặt Tô Dĩnh đỏ bừng, ánh mắt có chút tránh né. Dù biết rõ người trước mắt không nhìn thấy nét mặt của mình, nhưng vẫn thấy có chút không tiện. Dù nàng còn nhỏ, nhưng chưa từng thấy qua cơ thể của người khác. [Mình có thể từ chối không?]
Danh Sách Chương: