Mục lục
Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tửu Thôn, ngài còn lo lắng gì, sao không mau gϊếŧ cô ta." - Đằng Bổn Nhai thấy thế không ổn, liền vội vã to tiếng.

Chàng trai bị Đằng Bổn Nhai thu hút, liền lấy lại tinh thần. Chỉ là hung tợn nhìn Đằng Bổn Nhai uy hiếp nói: "Buông tay, nếu không ta sẽ ăn ngươi."

Thấy Đằng Bổn Nhai buông ra, hài lòng gật gù, nét mặt nghiêm túc nhìn Vương Quý Nhân: "Ta không muốn ra tay, các người mau đi đi."

Vương Quý Nhân cười như không cười nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, nhếch miệng: "Nếu ngươi chịu quỳ xuống xin Bản Vương tha mạng, thì Bản Vương cũng có thể tha cho một mạng. Sao nào?"

Vương Quý Nhân đưa tay, một luồng yêu khí màu tím thét gào lướt đi, lập tức trói chặt chàng trai. Yêu bắt đầu thay đổi, có thể nhìn thấy nắm đấm hoặc bàn chân có thể xuyên thủng yêu khí. Chỉ là, yêu khí bị nứt ra, nhưng không vỡ, cứ co giãn không ngừng.

Thấy nét mặt Đằng Bổn Nhai hoang mang, Vương Quý Nhân cười sâu hơn. Đưa tay vẫy nhẹ, yêu khí lập tức thu nhỏ, sao đó biến mất. Yêu khí đang trói chàng trai cũng biến mất.

"Cô.......cô không phải người." - Nét mặt Đằng Bổn Nhai sợ hãi. Tửu Thôn của ông có thể nuốt gọn trẻ con, vậy mà trong nháy mắt đã bị Vương Quý Nhân thu phục, sao lại vậy?

"Ừm, Bản Vương không phải người." - Vương Quý Nhân xoa xoa tay, cười híp mắt nhìn Đằng Bổn Nhai.

Đằng Bổn Nhai đè xuống sự hoảng sợ trong lòng, mang theo phòng bị hỏi: "Tửu Thôn của tôi đâu?"

"Xì, đó gọi là Quỷ Vương sao? Thực lực quá thấp, mặt mũi nào mà lại ở đây. Trong không khí còn lưu lại chút quỷ khí, ông có thể bắt lại để dành nhớ nhung."

"Cô...........cô không phải quỷ, cô là yêu........." - Đằng Bổn Nhai đang hoảng sợ, sau khi dò xét Vương Quý Nhân xong, đột nhiên cuồng nhiệt. Có thể thấy yêu hóa người, ông chưa từng gặp qua. Tổn thất một Quỷ Vương không quan trọng, cho ông thời gian, ông có thể dùng cô ta sinh ra một Tửu Thôn mới. Trước mắt gặp được, sao có thể bỏ qua.

[Không được, nhất định mình phải nghĩ cách thu phục yêu quái này. Như vậy mình có thể ngồi trên ghế đầu bảng xếp hạng Âm Dương Sư.]

[Xem ra mình phải mạo hiểm một lần, lén dùng thánh kiếm. Chờ khi thu phục được Vương Quý Nhân, thì trả thánh kiếm về cũng chưa muộn.] - Đằng Bổn Nhai âm tình bất định nhìn Vương Quý Nhân, mạnh mẽ ngăn chặn sự cuồng nhiệt trong lòng. Chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Bành Xán, xoay người bỏ đi.

"Này, cứ vậy để ông ta đi sao?" - Bành Xán có chút khó chịu. [Loại người gì vậy, ngông cuồng cho đã, đánh không lại thì bỏ đi. Trước khi đi còn đưa ra cái nét mặt khó ưa đó, người thua là ông ta mà. Thật sự muốn ói!]

Mã Tiểu Linh đã tính toán: "Yên tâm đi, ông ta sẽ còn trở lại. Đúng không, Quý Nhân."

Vương Quý Nhân nắm tay Mã Tiểu Linh, cười nói: "Tiểu Linh nói cái gì cũng đúng."

"Tại sao cô khẳng định vậy?" - Bành Xán nhướng mày, không hiểu nhìn Mã Tiểu Linh.

Ngô Đông Tuyết bất đắc dĩ lên tiếng: "Làm ơn, cậu không thấy nét mặt của ông ta khi biết được thân phận của Vương Quý Nhân sao? Có thể đây là cơ hội cho chúng ta về nước."

Ngô Đông Tuyết liếc nhìn Mã Tiểu Linh, gật gật đầu, hiểu ngầm rồi dời ánh mắt.

"Không muốn đoán nữa, thật sự là phiền." - Bành Xán liếc, nàng không thích động não, dù sao nghĩ cũng không ra. Phụ nữ nói thế nào, thì cứ như vậy đi. Chỉ là gã Âm Dương Sư đúng là làm cho nàng thấy ghét, nhiều người như vậy, sao cứ nhắm vào nàng?

Bành Xán không hề biết rằng, Âm Dương Sư chẳng qua thấy Bành Xán yếu kém, nên muốn chọc thôi. Bành Xán biết được có tức giận giậm chân không?

"Dù sao cũng không sao rồi. Thôi thì, chúng ta đi tắm thôi." - Mã Tiểu Linh hứng thú đề nghị đắt đỏ.

Mắt Ngô Đông Tuyết sáng ngời, vội phụ họa nói: "Được, em tán thành."

"Mua thêm mấy chai bia, vừa tắm vừa uống bia quá thoải mái." - Bành Xán cười híp mắt, chạy vào cửa hàng tiện lợi.

Vương Quý Nhân mở to hai mắt nhìn Mã Tiểu Linh: "Rất vui sao?"

Mã Tiểu Linh nhíu mày, nhìn Vương Quý Nhân đang mở to mắt, giọng nói dịu dàng: "Tất nhiên rồi."

"Hắc, nói trước nha, không cho phép leo tường."

Nhà tắm cao khoảng 4 mét, chia làm hai phòng tắm lớn riêng biệt. Nhà tắm nhỏ thì chỉ cao có 2 mét, phía trên bị che kín. Vì nóng nên nhiệt tỏa đầy trời, nhìn không rõ ràng.

"Ha ha, cô lo lắng cái gì? Là sợ chúng tôi nhìn cô, hay là sợ chúng tôi thấy của Ngô Đông Tuyết." - Mã Tiểu Linh trêu ghẹo nói.

Bành Xán hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.

Mã Tiểu Linh vừa nghiêng tay vừa nghe, nhưng chỉ biết là người bên cạnh đang nói chuyện thôi, làm hơi mất hứng. Đưa tay chọt vào gò má Vương Quý Nhân, giả vờ ra vẻ: "Chị, xoay chỗ khác, em phải thay đồ."

"Hừm, tôi không tin Quý Nhân chưa từng thấy." - Bành Xán nhẹ nhàng mở miệng.

Gò má Mã Tiểu Linh đỏ lên, thấy Vương Quý Nhân cười như không cười nhìn mình, có chút chột dạ. Mím môi, bày ra dáng vẻ hung dữ nhìn Vương Quý Nhân. Thấy Vương Quý Nhân bất đắc dĩ xoay người lại, mới hài lòng thay đồ tắm. Nàng vẫn có chút bệnh thích sạch sẽ, nên không thể để cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đi vào nhà tắm công cộng.

Vương Quý Nhân thoải mái cởi đồ, đi tới đi lui trước mặt Mã Tiểu Linh. Đánh giá vách tường, rồi đánh giá sàn nhà, mãi đến khi Mã Tiểu Linh đỏ mặt lên tiếng: "Nhanh lên nào."

Vương Quý Nhân lúc này mới nhịn cười, đi vào trong hồ ngồi cạnh Mã Tiểu Linh.

"Chà chà, không nhịn được sao?"

"Bành Xán, tôi thấy cô toàn làm người ta ghét."

"Ha ha, bị tôi nói trúng nên ghét tôi chứ gì? Thời đại này, lời thật luôn có tội mà."

"Được rồi, hai người không thể nhịn nhau chút sao? Tiểu Linh, em không ngờ 4 người chúng ta dù không giống nhau, nhưng lại học được cùng nhau rất nhiều việc. Em cảm thấy đây là một kỷ niệm rất đáng quý, vì chúng ta, cạn 1 ly nào!" - Ngô Đông Tuyết cầm bia lên, cụng với Bành Xán.

Mã Tiểu Linh nghe vậy, cũng mở hai lon bia, đưa cho Vương Quý Nhân 1 lon, cụng vào. Lớn tiếng nói: "Vì kỷ niệm, cạn ly."

"Này, cảm giác cả người thật thoải mái, nhà tắm đúng là rất tốt."

"Này Đông Tuyết, cậu còn nhớ lúc mình bái sư không? Lúc đó.............."

"Quý Nhân, nếu như chút nữa bắt buộc phải ra tay, nhớ đừng có lưu tình, có thể sẽ loạn càng loạn hơn. Chúng ta mới có cơ hội về nước." - Mã Tiểu Linh đem khăn nóng đắp lên mắt.

"Em không ngại sao?" - Vương Quý Nhân nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh. Lời nói không cần phải nói rõ, chỉ cần đối phương có thể hiểu là được rồi.

Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nói: "Làm thầy trừ tà, em vẫn sẽ chú ý. Nhưng nếu "cá nhân" trở thành "mọi người", thì em không ngại. Có thể nói, em không có cách nào để tâm nữa. Dù sao chiến trường cuối cùng vẫn là ở đây, ở đây ai chạy cũng không thoát."

Vương Quý Nhân gật gù, cũng học dáng vẻ Mã Tiểu Linh, đem khăn nóng đắp lên mắt.

Trong mơ màng, dường như nghe có người làm ồn, có tiếng la cũng có tiếng chửi. Mã Tiểu Linh đành mở mắt, từ không gian giới chỉ lấy điện thoại ra nhìn. Chỉ vô tình ngủ một chút, cảm thấy da trên cơ thể đã hơi nhăn lại, còn rích rích rất khó chịu. Vội vã lay tỉnh Vương Quý Nhân, đứng dậy, đi ra ngồi trên ghế gỗ.

Ánh mắt Vương Quý Nhân biến đổi, giọng nói tăng cao: "Bành Xán, Đông Tuyết, nhanh mặc đồ vào. Gã Âm Dương Sư đó ở cửa."

"Azi, đáng chết. Chẳng lẽ ông ta muốn xông thẳng vào nhà tắm nữ à?" - Bành Xán mắng thì mắng, vẫn đẩy Ngô Đông Tuyết lên, vội vã lau người.

Mã Tiểu Linh lạnh lùng mặc đồ, nói: "Nếu chúng ta không kịp thời ứng phó, không phải lợi cho ông ta quá sao. Dù sao Âm Dương Sư ở Nhật, không phải là một cái ghề."

"Mấy người có mau không? Mặc xong thì liền chui ra đây." - Ánh mắt Mã Tiểu Linh

hung dữ. Vốn dĩ có chút hổ thẹn, bây giờ không còn nữa.

"Tìm được rồi, cô cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?" - Âm Dương Sư từ lối đi chọc vào, tình cờ còn có vài người phụ nữ đỏ mặt, cầm lấy quần áo chạy ra ngoài, không dám nhìn Âm Dương Sư.

Bành Xán nhướng mày, cười nói: "Đúng là càn quấy mà."

"Ra tay." - Âm Dương Sư ra lệnh, mấy người mặc trường bào, đội mũ cao ở sau liền bày trận, hướng về Vương Quý Nhân lao tới.

"Đừng tưởng đội cái nón đen thì đã thành Phạm Vô Cứu." - Bành Xán khinh thường châm chọc, đưa chân đạp thẳng một người nam trong đó.

"Ha ha, Phạm Vô Cứu còn có dáng hơn đám này." - Mã Tiểu Linh lấy ra gậy Phục Ma, không chút lưu tình đánh một người trong đó. Đừng tưởng rằng bọn họ chỉ biết bắt quỷ, nói đến đánh nhau, thì cũng không thua ai.

Bành Xán dễ dàng đánh một người nằm dài, cười nói: "Tôi quên cô đã từng tới Âm Tào Địa Phủ. Sao nào, không lẽ Âm Tào Địa Phủ có đổi mới không?"

"Tất nhiên, ngay cả Phạm Vô Cứu với Tạ Tất An đều diện vest mang giày tây. Làm gì còn cái thời đội mấy thứ này." - Mã Tiểu Linh khinh thường nói.

"Hể, thật không? Thế Diêm Vương thì sao? Có phải là to cao như Lý Quỳ không?" - Bành Xán nổi tâm bà 8.

Mã Tiểu Linh kì quái nhìn Bành Xán, một cước đạp ngã một người đội mũ đen. Lúc này mới hắng giọng nói: "Diêm Vương là bé gái loli đấy."

"Không phải chứ! Diêm Vương lại là một cô bé loli á? Mã Tiểu Linh, cô đừng có tấu hài nữa." - Bành Xán thốt lên.

Ngô Đông Tuyết cũng nhìn Mã Tiểu Linh với ánh mắt kì lạ, rồi mới tham gia đánh nhau.

Đằng Bổn Nhai nét mặt mù mịt, nghe thấy lời nói của Mã Tiểu Linh, ánh mắt lấp lóe mấy lần. Không hề che giấu ánh mắt tàn nhẫn, giơ tay lấy ra một thanh kiếm bằng đồng rất đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK