Gió núi mưa hắt càng mãnh liệt.
Lão nhân áo xám buông thìa, vừa định gọi ông lão trên giường dậy ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, giật nảy mình hỏi: "Ai?"
"Bọn ta là thương đội đến từ phía Bắc, không cẩn bị lạc trong núi." Thị vệ nói, "Bên ngoài quá nhiều trùng, nên muốn xin tá túc một đêm ở đây."
"Không phải ta không muốn cho các ngươi ở lại." Lão nhân áo xám khó xử, "Mà bên trong có người nhiễm ôn dịch, bị hương dân khiêng ra đây chờ chết, các ngươi mau tránh đi hơn."
Lời vừa dứt, ông lão trên giường cũng rên rỉ kêu lên, vô cùng thống khổ. Thị vệ và Mai Trúc Tùng nghe được, tâm trạng cũng vô cùng bối rối, may thay thuốc chế từ lần trước vẫn còn một ít, nhân thể nói: "Tiên sinh nhà ta chính là đại phu, dọc đường nhờ khám cho không ít bệnh nhân nhiễm ôn dịch ở Tây Nam, mà nghĩ ra được một ít phương thuốc. Ở đây vừa vặn có hai bình, lão nhân gia không chê thì có thể lấy thử."
Nghe thấy người đến là thầy thuốc, quả nhiên lão nhân áo xám liền mở cửa. Thị vệ đưa thuốc cho hắn, ôn hoà nói: "Sáng tối mỗi lần một liều, thân thể sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
"Đây..." Hiện nay ở Tây Nam, thuốc còn đáng giá hơn cả hoàng kim, các lão nhân nghèo khổ một khi nhiễm bệnh thì chỉ còn nước đến nơi hoang vu này chờ chết. Đột nhiên hai bình thuốc được đưa đến trước mặt, chưa bàn có hữu dụng hay không, lão nhân vẫn thấy lòng thật ấm áp, cảm kích nói: "Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu."
Trong núi sét đang đánh ầm ầm, có vẻ nửa đêm sẽ còn đổ mưa to nữa. Lão nhân áo xám nhìn Mai Trúc Tùng có người dìu, chân phải không thể chạm đất, khó mà đi đường tiếp được, đành nói: "Nếu như chư vị không chê, thì lánh tạm vào mái hiên này một chút, ta đi đun ít nước nóng rồi mang chậu than tới."
Điều kiện gian khổ, cũng không còn cách nào khác. Mai Trúc Tùng dùng vải bịt lại mũi miệng, khám cho lão nhân trên giường xong, thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt nhưng mạch tượng vẫn bình ổn, bèn nói: "Nếu dốc lòng điều dưỡng, chưa chắc đã không hồi phục được."
"Thể cốt lão Vương vẫn luôn cứng cỏi." Lão nhân áo xám mang nước nóng đến, "Thôn của bọn ta rất vắng, vốn chẳng gặp đến người ngoài bao giờ, lão Vương đây đi vào thành mua hủ tiếu nên mới nhiễm phải ôn dịch."
Thị vệ cởi áo ngoài, chèn lại khe hở trên cửa sổ cho hai ông lão, để trong phòng thoải mái hơn một chút. Nhìn thấy song cửa được điêu khắc rất tinh tế, phía trên còn có hình bách linh phù dung trong xuân, cũng chính là loại hoa văn cát tường rất phổ biến ở Vương thành mấy năm trước, tò mò thuận miệng hỏi: "Lão nhân gia từng là người Vương thành sao?"
"Hả? Không phải." Lão nhân áo xám lắc đầu lia lịa, "Bọn ta là người Tây Bắc Đại Lương, quê bị hạn hán hoành hành, đất trồng không thu hoạch được nữa nên mới chạy nạn xuống phía Nam, đã ở đây rất nhiều năm rồi."
Mai Trúc Tùng vuốt qua tay vịn bộ ghế, cũng được điêu khắc rất tinh xảo lộng lẫy, là kĩ nghệ phú quý một nông dân Tây Bắc khó mà sở hữu được. Có điều rõ ràng đối phương đã không muốn nhắc lại chuyện cũ, hắn cũng không truy hỏi nữa, chỉ xin thêm vài chậu nước nóng, xử lí qua vết thương.
Bóng đêm nặng nề, tiếng mưa dần nhỏ lại, đám người cũng mệt mỏi chợp mắt, thoáng chốc trời đã sáng. Bên tai truyền đến vài tiếng leng keng, lão nhân áo xám—họ Tống, người ngoài gọi hắn là lão Tống, lão Tống bị tiếng động kia đánh thức, mới mơ màng lò dò ra xem, hơ, nhận ra bên bếp lò chính là lão bạn già đang bệnh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ra mặt, nhanh chóng đến đỡ lấy hắn: "Ngươi khoẻ rồi sao?"
"Ta đói." Lão Vương dùng thìa vét đáy nồi, mặt mũi khổ sở nói, "Còn màn thầu không?"
"Còn, ngươi chờ đó." Lão Tống đỡ hắn ngồi xuống, lại kích động nói, "Phải cảm tạ đại phu ngoài cửa mới được, thật đúng là thần y, mới có một viên thuốc mà ngươi xem, ngươi đã xuống giường đi lại được rồi này."
Đám người Mai Trúc Tùng cũng bị đánh thức, đẩy cửa vào xem, bệnh nhân tối qua còn lệt bệt trên giường không dậy, hiện tại đã đòi cháo đòi bánh như hổ đói. Lão Tống nhanh nhẹn bưng bánh nướng đến cho bọn họ, nói rằng trong nhà không còn nhiều lương thực, thần y hãy chờ tạm ở đây, để mình về thôn lấy thêm đồ ăn và quần áo sạch.
Thị vệ không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng nói: "Trời vừa mưa xong, e là đường núi không dễ đi đâu, để ta đi cùng lão nhân gia."
Lão Tống vội vàng nói không cần, nhặt cái gùi trên đất lên rồi đi thẳng, giống như sợ bị ai cản lại.
Thị vệ hơi nhíu mày, hắn xuất thân từ Đại Lý Tự, nhanh chóng nhận ra thôn này có vấn đề, lão nhân cũng rất kì lạ, giống như đang che giấu bí mật to lớn nào đó. Mai Trúc Tùng lại đang nghĩ đến một chuyện khác—bình thuốc tối qua đúng là có tác dụng thanh nhiệt giải độc giảm đau, nhưng những bệnh nhân trước uống vào cũng không thấy khoẻ lại tốt như vậy. Hắn mơ hồ nhận ra điều gì đó, bèn hỏi kĩ xem lão Vương đã ăn gì mấy ngày nay, cuối cùng tìm ra được một giỏ nấm khô.
"Ta bệnh đến mụ đầu, cũng không biết chính mình đã ăn vào những gì." Lão Vương nói, "Nhưng nấm này làng ta vẫn thường dùng để nấu canh, người nghèo nhiễm phong hàn hay phát sốt đều uống, coi như thuốc."
Rừng rậm Tây Nam có vô số loài nấm, cây nấm màu xanh nhạt này thậm chí còn chẳng có tên, mưa xuống là mọc đầy sân, không đáng giá bao nhiêu. Chỉ là cũng giống lão Tống, vừa nghe Mai Trúc Tùng nói muốn vào thôn, lão Vương cũng lập tức bối rối, ngập ngừng không muốn đáp ứng.
"Lão ca." Mai Trúc Tùng chống người đứng dậy, chắp tay cầu xin, "Hiện tại ôn dịch đã bùng phát khắp Tây Nam, trong khi rất có thể loài nấm này chính là phương thuốc chữa trị!"
"Đại phu đừng như vậy." Lão Vương vội vàng ngăn hắn lại, thở dài nói, "Ta không phải người nhẫn tâm, mà lão Tống cũng vậy, bọn ta căn bản chỉ không muốn rước lấy phiền phức, nhưng đây là chuyện sống chết của cả vạn người ở Tây Nam, làm sao có thể thấy chết mà không cứu? Các ngươi theo ta!"
Hắn chống gậy tập tễnh bước đi, dẫn đám người vào một con đường rừng nhỏ.
...
Bên trong địa cung, Tạ Hàm Yên nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ ở lại thành Ngọc Lệ, không về luôn chứ."
Giang Lăng Phi hỏi: "Tại sao mẫu thân lại làm vậy?"
"Tây Nam năm đó, chính là nhiễu loạn như vậy." Tạ Hàm Yên bước xuống từng bậc thang từ đại điện, "Không, thậm chí còn thống khổ hơn nhiều, không chỉ ôn dịch, mà còn cả nghèo đói, chiến tranh, cướp bóc, là phu quân của ta, phụ thân của ngươi, hắn đã tự tay kết thúc thời kì loạn lạc ấy!"
Giọng nói Tạ Hàm Yên mang hận ý ngập trời: "Phụ thân ngươi chỉ hận không thể chảy đến giọt máu cuối cùng vì Đại Lương, vì giang sơn này. Để rồi nhận lại được gì? Triều thần xa lánh, Hoàng đế nghi kị, còn cả đám bách tính vong ân bội nghĩa kia nữa, hắn qua đời chưa đầy hai mươi năm, đã bị người trong thiên hạ quên sạch, hiện nay nhắc đến bốn chữ "bất khả chiến bại", có bao nhiêu người sẽ nhớ đến Lư Quảng Nguyên?"
"Cho nên mẫu thân mới muốn huỷ đi thiên hạ này, có phải không?" Giang Lăng Phi nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói khàn khàn, "Ngươi vẫn luôn gạt ta, ngươi không chỉ hận Tiên đế, không chỉ hận Hoàng thượng, càng không hề có ý định giao thiên hạ lại cho Vương gia rồi thu tay, ngươi chỉ muốn huỷ diệt tất cả mọi người, tất cả mọi thứ."
"Phải!" Tạ Hàm Yên giống như phát điên, "Ta chính là muốn cả thiên hạ này phải chết theo người ấy! Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà người của Lý gia lại được hưởng phú quý giang sơn, trong khi phu quân của ta thì ngay cả thi cốt cũng bị chôn vùi trong mưa gió?"
Giang Lăng Phi nói: "Giao thuốc trị ôn dịch ra cho ta."
"Chẳng có thuốc trị nào hết." Tạ Hàm Yên cười lạnh một tiếng, "Sao, Quý Yến Nhiên đuổi ngươi về đòi thuốc giải à? Tên đó chắc cũng sắp không chống đỡ được nữa rồi chứ gì."
Giang Lăng Phi vén tay áo, để lộ ra nửa cánh tay đẫm máu: "Ta vừa tới điện phía Bắc, tìm thấy một con voi bệnh, hẳn là được Quỷ Thứ dùng để luyện dược đi?"
Ánh mắt Tạ Hàm Yên chợt thay đổi, nhìn dịch mủ màu vàng trên cánh tay hắn, kinh ngạc nói: "Ngươi dám!"
"Đưa giải dược cho ta." Giang Lăng Phi nói, "Trừ phi mẫu thân muốn thấy ta chết."
Tạ Hàm Yên vung tay, hung dữ tát cho hắn một bạt: "Đồ hỗn trướng!"
Giang Lăng Phi quệt đi vệt máu bên khoé miệng, rũ mắt nói: "Ta đã hỗn trướng suốt hai mươi năm, thêm một lần nữa cũng chẳng sao, nhưng Vương gia đối với ta ân trọng như núi, nếu mẫu thân vẫn khăng khăng muốn để hắn chết, thì hãy giết ta trước đi."
"Cớ sao ta lại có một đứa con phế vật như ngươi!" Tạ Hàm Yên giận đến không kiềm được, "Cút về phòng, quỳ đó cho tỉnh lại đi!"
Giang Lăng Phi xoay người rời khỏi đại điện.
Sau lưng vẫn là những lời chửi rủa đầy phẫn nộ, cùng thanh âm chói tai của bình hoa bị ném vỡ.
...
"Thiên kim Tạ Hàm Yên nhà Thừa tướng danh chấn Đại Lương, hiểu biết lễ độ, tư chất nhanh nhẹn, phẩm hạnh đoan trang, ôn nhu như nước."
Trong phòng giam tối tăm, Giang Lăng Phi quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, bỗng nghĩ tới lời này của Vân Ỷ Phong khi còn ở Vương thành. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ, mĩ nhân ôn nhu như nước của năm xưa, đã sớm biến thành một bộ dạng khác rồi. Quả thật, thời gian đã làm cho quá nhiều thứ biến chất, thiện ác, trắng đen, đúng sai, hắn biết về tất cả khổ cực mẫu thân phải trải qua khi còn trẻ, những đau đớn ấy đã được nàng nhắc đi nhắc lại không dưới trăm lần, cũng bởi vậy mà trong lòng hắn cũng dần xuất hiện địch ý đối với Tiên đế, với Thái hậu, với Hoàng thượng. Báo thù cho cha, tựa hồ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hắn vốn cũng tưởng "báo thù rửa hận" trong miệng mẫu thân, đơn giản chỉ là nhìn thấy đế vị đổi chủ, giết người nên giết, nhưng xem ra, sự thật không phải như vậy.
Cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ, hai ánh nến lay động trở thành hai con mắt quỷ dị, lập loè không yên. Giang Lăng Phi không biết mình đã quỳ bao lâu, chỉ cảm thấy đại não ngày càng u ám, hai chân mềm nhũn không thể tiếp tục chống đỡ toàn thân, ngã lăn về một bên.
Toàn bộ thế giới như chìm trong một mảnh sương mù đen kịt.
Ở trong mộng cảnh xấu xí tối tăm như vậy, Giang Lăng Phi mơ hồ nghĩ bụng, tốt hơn hết không mơ đến can nương, để nàng an ổn ở Vương thành, nhàn nhã hoà khí, ngắm hoa thưởng cảnh.
...
Vân Ỷ Phong bưng một bát thuốc đến: "Ta bảo quân y bỏ thêm hai vị thuốc đắng, để Vương gia uống cho giải nhiệt."
Quý Yến Nhiên uống một hơi cạn sạch, nhíu nhíu mày: "Đúng là đắng thật."
Vân Ỷ Phong cẩn thận quan sát hắn, nói: "Lừa ngươi thôi, hôm nay giảm lượng thuốc đắng, còn cho thêm hai thanh sơn trà, phải có vị chua ngọt mới đúng."
Quý Yến Nhiên: "..."
Quý Yến Nhiên đành phải thừa nhận: "Quả thật miệng vẫn chưa nếm ra vị gì, sợ ngươi lo nên mới gạt vậy." Lại cường điệu, "Nhưng ta có nói với quân y, thật, thề."
"Lần sau không được nói dối ta nữa." Vân Ỷ Phong ngồi xuống đối diện hắn, "Có tin tốt đây."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Gì vậy?"
"Địa Ngô Công đã tính ra lối vào địa cung, tổng cộng có hai nơi." Vân Ỷ Phong mở địa đồ ra, "Hai nơi này không giống bốn mươi bảy cửa còn lại, không biến đổi theo trận pháp, càng không thể nào bị phong kín, chính là "cửa sống" thường được nhắc đến trong sách."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Nói cách khác, hiện tại chúng ta cũng có thể tấn công địa cung bất kì lúc nào?"
"Bởi vì hai nơi này không thể bị phong kín, xung quanh chắn chắn đầy ám khí và độc chướng, bất cẩn một chút là ăn đủ." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Ngươi nói, Giang đại ca có thể giúp chúng ta một tay không?"
"Không chắc được." Quý Yến Nhiên lắc đầu, "Giống như ta từng nói, Lăng Phi bản chất không xấu, nhưng cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào hắn."
"Ừm." Vân Ỷ Phong vuốt vuốt sờ sờ mặt đối phương, "Không trông cậy được Giang đại ca, ta trông cậy cả vào Vương gia đấy, ngươi phải mau chóng khoẻ lại đi."
Quý Yến Nhiên chinh chinh chiến chiến hơn chục năm, cũng chưa bao giờ bệnh liệt giường đến mức này, tuy là tục ngữ có câu, ở trước giường bệnh quá lâu, con người ta cũng trở nên đa tình, nhưng hiện tại không phải lúc ung dung tự tại thấy người trong lòng nhức đầu một chút bèn ôm vào ngực dỗ dành tình thú nọ kia. Mà lúc này—ôn dịch tràn lan, bách tính lầm than, khắp nơi lũng loạn, đừng nói là ngươi ngươi ta ta tình cảm một chút, ngay cả ăn cơm còn phải tranh thủ thời gian.
Vân Ỷ Phong cảm khái: "Từ khi gặp Vương gia đến giờ, hình như chưa có ngày nào yên ổn thì phải."
Tiêu vương điện hạ cẩn thận nghĩ lại, kể cũng đúng.
Cho nên liền dỗ hắn: "Sau này bù lại hết cho ngươi, về Tiêu vương phủ sẽ làm một cái giường lớn nạm đầy trân châu phỉ thuý hồng ngọc bảo thạch, phủ cả gấm vóc luôn."
Lý Quân đứng ngoài cửa, nghĩ bụng, ầy, đúng là trước sau vẫn một thẩm mĩ.
Xem ra sức khoẻ Thất đệ cũng không đáng lo ngại, chí ít là chưa sốt đến mụ đầu.
Có điều ở dưới địa cung, Giang Lăng Phi quả thật đã sốt đến mơ hồ. Hắn bừng tỉnh từ những cơn ác mộn liên miên, chỉ cảm thấy khoé miệng khô nứt, nuốt nước bọt cũng như bị dao rạch cổ họng, lục phủ ngũ tạng đau đến quặn thắt. Thở dốc ngẩng đầu, không thấy mẫu thân, chỉ có Ngọc Anh ngồi cạnh giường.
"Việc gì phải hành hạ mình như thế?" Ngọc Anh thở dài, đỡ hắn ngồi dậy, "Ngươi muốn cứu Quý Yến Nhiên thì cứ van cầu tỷ tỷ một chút, chắc gì đã không được, cùng lắm là đi trộm, đi uy hiếp Quỷ Thứ gì đó, sao lại chọn cái biện pháp ngu xuẩn ngày?"
Giang Lăng Phi chỉ hỏi: "Mẫu thân đâu?"
"Tỷ tỷ bị ngươi chọc giận đến váng đầu, đi nằm rồi." Ngọc Anh lấy ra một bình sứ trắng trong tay áo, "Lượng thuốc này, có thể cứu được hai người."
Giang Lăng Phi mở nắp bình, đổ một nửa vào miệng mình: "Đa tạ Anh cô cô."
"Muốn tạ thì tạ tỷ tỷ ấy, nếu nàng không ngầm đồng ý, ta cũng không lấy được giải dược này." Ngọc Anh lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn, nhẫn nại nói, "Ngươi biết rõ nhất, tỷ tỷ căm hận người của Lý gia, bao gồm cả Quý Yến Nhiên đến nhường nào, nhưng rồi rốt cục vẫn chịu thoả mãn tâm nguyện của ngươi, trong tâm nàng thật sự rất thương ngươi, chỉ vì chuyện của Lư tướng quân nên mới có chút... cuồng loạn như thế."
"Ta biết." Giang Lăng Phi nhìn bình sứ trong tay: "Thuốc này bao lâu mới có hiệu lực?"
"Nửa canh giờ." Ngọc Anh nói, "Giải dược này rất quý, rất khó chế, đại phu khác có lấy về cũng không phối ra được giống hệt, người cầm đi mà cứu Quý Yến Nhiên, coi như trả hết ân tình với Tiêu vương phủ, về sau đừng xúc động khiến tỷ tỷ thất vọng như thế nữa."
Giang Lăng Phi siết chặt bình sứ trong tay, không buồn đáp lại.
...
Lý Quân đang ngồi cạnh bàn uống trà, đột nhiên bị người gõ vào đầu, cả kinh nhảy dựng lên.
Giang Lăng Phi một tay bịt miệng hắn: "Là ta."
Sau khi thấy rõ người tới là ai, Lý Quân lập tức vui vẻ ra mặt, chật vật lên tiếng qua khe hở, ngươi suy nghĩ thấu đáo rồi hả?
Giang Lăng Phi buông tay: "Ta đến đưa đồ cho Vương gia, đây là giải dược và thư, ngươi chuyển cho Vân môn chủ giúp ta. Chuyện dưới địa cùng còn con tin nào khác hay không, tạm thời ta chưa tra rõ được."
Lý Quân cao hứng nói: "Được được được."
Lại quan tâm hỏi han: "Sao sắc mặt kém vậy? Sát vách có canh bổ dưỡng do Vân môn chủ tự tay hầm, ngươi chờ đó, ta đi lấy cho một bát!"
Giang Lăng Phi: "..."
-
vtrans by xiandzg