Mục lục
Nhất Kiếm Sương Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Vương Chi Hạ cáo ốm không vào triều, ngược lại thì Vương Đông mặt mày vàng ệch tinh thần hoảng loạn nhưng vẫn kiên cường xuất hiện trong đội ngũ quan văn, không chút trì hoãn nhiệm vụ, dùng giọng nói yếu ớt của mình trình bẩm về việc cải tổ chế độ thuế, không chỉ khiến triều thần động lòng, mà ngay cả Lý Cảnh cũng đặc biệt cấp ghế cho hắn ngồi.

Mặt khác, bên trong mật thất của hoàng cung, Vương Vạn Sơn đang nằm trên giường, nhỏ giọng ho khan. Hắn giữ lại được tính mạng nhờ có áo giáp kim ti, song sau khi yếu ớt tỉnh dậy, nghe thái giám thông báo rằng mình đã trở thành "người chết" thì vẫn kinh hãi không nhẹ. Phòng ngủ tối mịt, giống như tâm tư, hắn nằm trên một ván giường mỏng, chăn đắp trên người, không một bóng người qua lại.

"Vi thần quả thực chưa thấy Tư Xuyên bí đồ bao giờ." Hắn dường như vô cùng khổ não, "Lư tướng quân... Tiêu vương điện hạ, điều kiêng kị nhất đối với Tiên hoàng khi còn sống chính là nhắc đến thành Hắc Sa, ở trong triều người nào tinh ý một chút thì đều biết đường mà tránh xa, huống hồ sự tình đã thuộc về hai mươi năm trước, vi thần còn đi đào bới lại làm gì? Bản đồ kho báu hay binh pháp cũng thế, thần tự biết mình chỉ còn mấy năm nữa là cáo lão hồi hương, tâm tình đâu mà để ý đến mấy chuyện bát nháo này nữa?"

Quý Yến Nhiên nói: "Sao ta nghe bảo, năm đó Vương đại nhân và Lư tướng quân có quan hệ không tệ nhỉ?"

"Không sai, thế nhưng đâu phải chỉ mình vi thần có quan hệ "không tệ" với hắn." Vương Vạn Sơn nói, "Lư tướng quân tuổi trẻ tài cao, được Tiên hoàng vô cùng nể trọng, ở trong triều là nhất đẳng hồng nhân, hơn nữa hắn khi tác chiến thì dũng mãnh hung hãn, nhưng trong tâm lại rất chân thành hiền hoà, khi cười lên còn có chút giống với Liêu tiểu công tử năm đó, một nhân vật anh hùng tiền đồ vô lượng lại khiêm tốn dễ thân như vậy, ai mà chẳng muốn kết giao?"

(*hồng nhân: nhân vật được người cầm quyền ưa chuộng)

"Sự tình liên quan đến thành Hắc Sa thì sao?" Quý Yến Nhiên hỏi, "Vương đại nhân có nghe được gì không?"

"Đúng là dân gian có lưu truyền không ít lời đồn, nhưng nếu vi thần đã nghe qua, chắc chắn Liêu lão tướng quân và Vương gia cũng từng nghe rồi." Vương Vạn Sơn thở dài, "Đều chỉ là vài ba thứ châm ngòi thổi gió, hẳn là không ai tin đâu."

Hắn hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Quý Yến Nhiên, bởi lời đồn được bàn tán gần đây nói rằng, Tư Xuyên bí đồ không chỉ dẫn tới kho báu và binh pháp, mà còn có cả chân tướng về trận chiến ở thành Hắc Sa—nghe nói ấy là huyết thư mà Lư tướng quân đã đích thân viết xuống vào những giây phút cuối cùng, nếu được phơi bày ra ánh sáng, thì sẽ làm rõ rốt cục thất bại năm đó là vì chủ quan khinh địch hay là vì Tiên hoàng cố ý kéo dài thời gian để loại bỏ cái gai trong mắt.

Chân tướng thì ai mà chẳng muốn biết? Thế nhưng nếu cái giá để đổi lấy chân tướng quá lớn, đa số sẽ đều chọn thu tay, bởi lấy đâu ra nhiều nhiệt huyết với chính nghĩa như vậy, mạng của chính mình mới là quan trọng nhất kìa.

Nghĩ đến đây, Vương Vạn Sơn không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

"Vương gia." Đức Thịnh công công ở ngoài sân cung kính nói vọng vào, "Hoàng thượng đang đợi ngài trong Ngự thư phòng."

...

Ngoài cung, phủ đệ của Uất Trì Chử nằm trong hẻm Cô Tửu, đường vào lắt léo, tuy đi lại không tiện nhưng được cái rất yên tĩnh, sáng sớm bên ngoài náo nhiệt đến mấy thì ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay.

Hắn ngồi trong thư phòng, chóng mày chóng mặt tính toán ngày mai có lẽ nên vào thượng triều rồi, cứ cáo ốm trốn ở nhà mãi cũng không ổn.

Vương Vạn Sơn đã chết, lại còn chết rất thuận lợi, từng bước vẫn đang theo sát kế hoạch. Thế nhưng không hiểu sao đợi mãi mà chỉ thị tiếp theo của chủ tử còn chưa đến, phải biết là việc này chưa từng có tiền lệ bao giờ. Vì vậy hắn không khỏi nghĩ nhiều một phen, trường hợp xấu nhất có thể xảy ra—liệu có phải là mình hành sự bất lực, bại lộ hành tung, bị Hoàng thượng phát giác, cho nên đã trở thành đứa con rơi của chủ tử.

Thế nhưng con rơi, có thật chỉ cần vứt bỏ xong là thôi?

Hắn bỗng thấy rợn sống lưng, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời vừa lên sáng trưng, hoa xuân toả hương đầy vườn, hết thảy đều vẫn như thường.

Hắn đè xuống nỗi thấp thỏm trong lòng, đi tới đi lui khắp phòng, có lẽ, có lẽ là mình nghĩ quá nhiều rồi.

Hai con quạ đen đậu xuống đầu cành, thanh âm khàn khàn kêu lên vài tiếng "cạc cạc" vô cùng chói tai.

Uất Trì Chử ghét bỏ nhíu mày, vừa định ném cục đá đuổi chúng đi thì quản gia vội vàng chạy đến, nói: "Vương Chi Hạ đại nhân tới đây."

"Hắn tới làm gì?" Uất Trì Chử khó hiểu.

"Hình như có liên quan đến Hoàng thượng." Quản gia thăm dò, "Lão gia có muốn ra gặp không?"

Vương Chi Hạ bình thường chẳng bao chủ động tìm đến nhà, giờ hiếm hoi mới có một lần, e là thật sự vì chuyện quan trọng.

Uất Trì Chử cũng chưa nắm được tình hình: "Đi thôi, tới đó xem thế nào."

Vương Chi Hạ đang chở ở tiền sảnh, mặt đầy râu ria cũng không buồn sửa sang, áo bào rúm ró, không ngừng thở dài, như là trở thành một người khác hoàn toàn so với lão tài tử phong lưu ngày thường.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Uất Trì Chử cũng bị làm cho giật mình: "Vương đại nhân xảy ra chuyện gì sao?"

"Uất Trì huynh." Vương Chi Hạ nhìn quanh một lượt, ghé tai hắn nói nhỏ, "Chủ tử phái ta tới đây."

Uất Trì Chử nghe được cũng kinh sợ: "Ngươi..."

"Có nơi nào để nói chuyện không?"

"Có, ngươi... đi theo ta." Uất Trì Chử không dám chậm trễ, vội vàng đưa hắn về thư phòng, sau khi điều chỉnh vị trí bình hoa một chút, trên tường đột nhiên xuất hiện một ám đạo.

Hai người cùng đi vào mật thất, cửa cơ quan chợt khép lại. Đối diện với tình thế bất ngờ, đội ảnh vệ phái một người về cung hồi bẩm, những người khác tiếp tục ở lại theo dõi. Sau chừng nửa chén trà, ám đạo một lần mở ra, một mình Vương Chi Hạ xuất hiện, chỉ thấy hắn phủi phủi tay áo, bình tĩnh đóng lại đường hầm, ra ngoài sân rỉ tai vài câu với quản gia rồi mới rời khỏi phủ Uất Trì.

(*nửa chén trà: ~5 phút)

Sau đó cũng không hướng về nhà.

Mà tiếp tục tiến sâu vào con hẻm, vừa đi vừa lén lút nhìn quanh, tay phải luồn vào trong ống áo tay trái, giống như vuốt lấy vật gì đó quan trọng. Thẳng đến tận cùng của con hẻm mới dừng bước, thở dài một hơi như vừa trút được gánh nặng.

Hai Đại Nội ảnh vệ đi theo hắn quay sang nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy Vương Chi Hạ ngồi xổm xuống đất như đang chơi đùa gì đó, lại bị tấm lưng của hắn che khuất, cho nên lặng lẽ dịch sang bên cạnh. Mũi chân xê trên mảnh ngói, phát ra một tiếng "cạch" rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve.

Bên tai Vương Chi Hạ khẽ động, giữa các ngón tay bỗng loé lên ánh kim loại sắc lém.

Hai anh vệ lúc này mới thấy rõ, thứ mà đối phương nắm chặt trong tay nãy giờ không phải mật hàm hay địa đồ, mà là mấy thanh ám khí.

Nhưng khi bọn hắn nhận thức được đây là cái bẫy thì đã không kịp.

Trước mắt hiện lên sương trắng mênh mông, tựa như một trận tuyết đổ ngay đầu hè.

Cùng lúc này, quản gia phủ Uất Trì mới phát giác có điểm không đúng, nơm nớp đi mở mật thất nhìn thoáng qua.

Dưới chân là một vũng máu tươi lênh láng chói mắt.

"Cứu mạng! Giết người a!"

Âm giọng khô khốc bén nhọn, đàn quạ đen trên mái hiên bị hù doạ lập tức bay đi, nền trời xanh lam đột nhiên xuất hiện một tấm màng đen mờ mịt.

Vương Đông đứng trước cổng Hoàng cung, bắt gặp hình ảnh này, cũng không biết là điềm báo hay gì, mơ hồ sợ hãi không thôi.

Được một lát, hắn hung hăng giậm chân một cái rồi xoay người chạy về.

...

"Chết rồi?" Giang Lăng Phi biết tin xong cũng kinh ngạc, "Cùng một lúc có đến mười tên Đại Nội ảnh vệ theo dõi mà cũng chết được? Hung đồ kia cũng quá phách lối rồi." Nói xong lại thấy có chút may mắn, "May mà ngươi không nghe ta, nếu bảo Hoàng thượng rút bớt ảnh vệ bên người Uất Trì Chử đi, thì trách nhiệm đã thuộc về chúng ta rồi."

"Đối phương nào chỉ phách lối." Quý Yến Nhiên nói, "Hắn rất cẩn thận mà lớn gan, thậm chí dường như còn quen thuộc với sự vụ trong triều, đoán ra Uất Trì Chử đã bại lộ liền chủ động ra tay diệt trừ. Cũng biết chỉ có dịch dung thành đối tượng tình nghi Vương Chi Hạ thì mới không bị ảnh vệ ngăn cản."

Mà vị Vương Chi Hạ đại nhân chân chính, lúc bị Ngự Lâm quân xách xuống từ trên giường còn mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, la lối đòi Hoàng thượng minh giám, vi thần quả thực chưa từng thấy Tư Xuyên bí đồ bao giờ, suýt nữa bị doạ cho phát ngất, đến giờ vẫn đang nức nở nghẹn ngào, cảm thấy mình quá đỗi xui xẻo.

"Hai ảnh vệ kia trước khi chết còn để lại một chữ "Tuyết" mơ hồ trên đất." Giang Lăng Phi suy đoán, "Chẳng lẽ là Mộ Thành Tuyết?"

"Tạm thời Phong Vũ môn vẫn chưa phát hiện ra hành tung của người này." Quý Yến Nhiên nói, "Thế nhưng dù thật sự là Mộ Thành Tuyết, hắn cũng chỉ là công cụ giết người."

"Nhưng ít ra công cụ này thẩm vấn được." Giang Lăng Phi nhíu mày, "Có gan ám sát quan viên, lẽ nào nhắm đến triều đình nhưng vì thuộc địa phận giang hồ nên cứ thả hắn như thế?"

"Phong Vũ môn đang điều tra rồi." Quý Yến Nhiên nói, "Trong phủ Uất Trì không tìm được bất kì thứ gì hữu dụng, nhóm người kia quả thật làm gì cũng chặt chẽ."

"Không thủ đoạn thì đã không ẩn núp trong triều suốt năm như vậy." Giang Lăng Phi hỏi, "Cần ta giúp gì không? Ngoài việc bồi Vân môn chủ ra."

"Để ý Quỷ Thứ." Quý Yến Nhiên phân phó, "Đừng để hắn hồ ngôn loạn ngữ gì trong lúc xem bệnh."

"Ta hiểu rồi." Giang Lăng Phi gật đầu, "Trước khi tìm ra được Huyết Linh chi, Quỷ Thứ không thể chết. Nhưng ngươi cũng phải mau lên, cứ để lão điên này lượn qua lượn lại trong nhà mỗi ngày, đừng nói là Vân môn chủ, ngay cả ta cũng thấy phiền lòng."

Trong nhà khách của Vương phủ, Vân môn chủ đang nói chuyện với Thanh Nguyệt, nằm giường suốt hai ngày, người hắn dù chẳng còn khí lực nhưng tinh thần thì không tệ.

"Vương gia về à?"

"Về rồi đây." Quý Yến Nhiên vừa lúc đẩy cửa ra, trên tay còn bưng một bát canh gà, cười nói, "Phòng bếp vừa hầm xong."

Thanh Nguyệt vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Đa tạ Vương gia."

"Không đi tìm Tinh Nhi cô nương à?" Quý Yến Nhiên tốt tính nói, "Thị vệ trong phủ đều đang khen Tinh Nhi cô nương xinh đẹp thông minh, hôm nay hình như còn có người mua đồ ăn vặt đến cho nàng nữa đấy."

Thanh Nguyệt giật mình: "Thật sao?"

Vân Ỷ Phong cũng ôn hoà nhắc nhở: "Đi xem thế nào đi, đừng để việc chưa xong mà đã mất luôn người trong lòng."

Thanh Nguyệt thật thà, nghe cả hai đều nói như vậy, tất nhiên không nghĩ là sư phụ chỉ đang thấy mình phiền phức nên mới lôi phương diện tình cảm rối rắm này ra đối phó với mình, vội vàng rời đi. Quý Yến Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường hỏi: "Hôm nay thấy thế nào?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Ta nghe nói bên ngoài xảy ra chuyện, còn tưởng đêm nay ngươi sẽ ở lại cung?"

"Ta vốn cũng định ở lại, nhưng hoàng huynh nói trong Ngự thư phòng vẫn luôn có người." Quý Yến Nhiên thổi nguội canh gà cho đối phương, "Ngươi đoán là ai?"

Vân Ỷ Phong suy nghĩ một lát: "Vương Đông?"

Quý Yến Nhiên gật đầu.

Vương Vạn Sơn bị Uất Trì Chử ám sát, Uất Trì Chử bị người dịch dung thành Vương Chi Hạ ám sát, xét ra thì chỉ có Vương Đông là không dính dáng gì. Mà nghe thị vệ trong cung nói, hôm nay hắn đã ta đến cửa rồi nhưng không về phủ mà đột nhiên quay lại cầu kiến Hoàng thượng, đợi trong Ngự thư phòng suốt mấy canh giờ liền.

"Dựa theo lời nguyền của vu nữ thì trước mắt, Vương Đông chính là người có hiềm nghi lớn nhất." Vân Ỷ Phong nói, "Sức khoẻ ta không có việc gì, Vương gia mau chóng hồi cung đi, mật đàm với Vương Đông xong, chắc là Hoàng thượng cũng sẽ cho triệu người."

Quý Yến Nhiên xích lại gần: "Không nỡ rời ngươi."

Hô hấp đột nhiên dính vào nhau, Vân Ỷ Phong theo bản năng rụt người về phía sau thì thấy Quý Yến Nhiên bật cười: "Tránh cái gì?"

Vân môn chủ trầm mặc nghĩ bụng, đang nói chuyện lại đột nhiên dí sát vào, tất nhiên ta muốn tránh đi rồi.

Quý Yến Nhiên vươn tay nắm vai hắn, vừa định thu hẹp khoảng cách thì ngoài sân truyền đến giọng nói của Ngô Sở Tư.

"Vương gia, Hoàng thượng đến."

-

vtrans by xiandzg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK