Mục lục
Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Lưu Ly

Sau khi về nhà, nàng đến cơm cũng không ăn đã bắt đầu phân loại, dọn dẹp giúp hắn: “Đây là đồ để mặc vào mùa xuân, đây là mùa hè, còn đây là mùa đông, ta đều dọn xong rồi. Chàng muốn mặc cái gì thì cứ trực tiếp lấy ra là được. Còn nữa, đây là lò sưởi tay, mùa đông nếu chàng thấy lạnh, chàng cứ ôm nó ngủ. Ta còn gắng hai bao tay lên đó nữa, lúc chàng ôm sẽ không bị phỏng đâu…”

Hiếm khi Bắc Vọng thấy Chu Vô Tâm nhiệt tình thảo luận những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt với hắn như vậy, hắn đột nhiên có một loại dự cảm xấu: “Sao nàng bỗng dưng tốt với ta như thế.”

Chu Vô Tâm cười cười không tim không phổi: “Bởi vì ta là người của chàng mà.”

Cứ như vậy, hai người cùng nhau vượt qua những tháng ngày ấm áp nhưng ngắn ngủi cuối cùng.

Ngày mai, đại quân phục quốc sẽ khởi hành.

Ngay đêm đó, Bắc Vọng bị nàng yêu cầu tách ra ngủ. Sáng sớm ngày kế, Bắc Vọng đến phòng nàng muốn gọi nàng theo đại quân xuất phát, nhưng trong nháy mắt khi đẩy cửa ra hắn lại nhìn thấy hai người trần trụi nằm trên giường.

Lúc Bắc Vọng nhìn thấy bọn họ, hắn lập tức sững sờ tại chỗ, gương mặt bởi vì phẫn nộ mà trở nên trắng bệch, phải qua một lúc lâu mới có thể gian nan mở miệng: “Ninh Thuần, chuyện gì thế này?”

Chu Vô Tâm làm bộ rất hoang mang dùng quần áo che thân thể chính mình: “Ối, Bắc Vọng, sao chàng đột nhiên đến đây?”

Nếu như nam nhân bị bắt gian tại giường lúc này là người khác thì Bắc Vọng đã ra tay giết hắn không chút lưu tình, nhưng, hắn không ngờ, đệ đệ chính mình lại làm như vậy với nữ nhân mình yêu!

Tại sao lại là Ninh Thuần, tại sao cứ một mực là Ninh Thuần!

Ánh mắt Bắc Vọng lạnh như băng dời lên người Chu Vô Tâm, Chu Vô Tâm vẫn cố nén không để hắn phát hiện sự bi thương của bản thân.

Bắc Vọng cũng không nói gì, đột nhiên đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Chu Vô Tâm ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, nước mắt chậm rãi chảy ra.

Ninh Thuần nhìn nàng, nghiêng người xuống giường, bình tĩnh lấy quần áo của chính mình, mặc vào: “Nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, chúng ta phải đi rồi…”

Hiện tại Bắc Vọng giống như một con sư tử đang phẫn nộ, rõ ràng còn một canh giờ nữa mọi người mới lên đường nhưng lại bị hắn kiên quyết tập hơp muốn sớm rời đi. Lúc này hắn không muốn ở lại đây lâu thêm một giây nào nữa.

Khó trách nàng đột nhiên đối tốt với hắn như vậy, hóa ra là chột dạ!

Hắn yêu nàng như vậy mà nàng dám chơi hắn!

“Bắc Vọng, Vô Tâm và Ninh Thuần còn chưa xuất hiện.” Lục đại phu nhìn đội ngũ vội vội vàng vàng xuất phát, không nhịn được nói một câu.

“Đi thôi, không cần chờ bọn họ.” Bắc Vọng lạnh lùng nói, mang theo đội quân bắt đầu lên đường.

Mà khi bọn họ khởi hành tiến vào Kinh thành, Chu Vô Tâm và Ninh Thuần lại chọn hướng ngược lại mà rời đi.

“Ninh Thuần, cảm ơn ngươi.” Sau chuyện buổi sáng, Chu Vô Tâm lập tức trịnh trọng nói cảm ơn với Ninh Thuần. Bất cứ lúc nào, Ninh Thuần đều giúp đỡ nàng mà không cần hồi báo, nàng nói cảm ơn hắn nhưng cũng biết hai chữ cảm ơn này đâu thể nói rõ những gì hắn đã làm cho nàng.

Ánh mắt Ninh Thuần thản nhiên đảo qua đỉnh đầu nàng: “Nàng có thể ở bên cạnh ta không?”

Chu Vô Tâm hơi suy nghĩ, gật đầu đồng ý: “Được.”

Bởi vì tâm tình Chu Vô Tâm rất phiền muộn nên lộ trình cũng không nhanh lắm. Vì muốn dời tâm tình bi thương của chính mình sang chỗ khác, Chu Vô Tâm bỗng dưng nghĩ đến lời đồn về Ninh Thuần khi nàng còn làm việc ở Mộng Hương Lâu.

“Đúng rồi, trước kia ta có nghe thấy Ninh đế từng để ngươi cưới con gái Lý tướng quân, nhưng sau đó nàng ta lại tự sát còn cha nàng ta thì mất tích. Ngươi tiết lộ cho ta biết, ông ta đã chết rồi sao?”

Ninh Thuần không ngờ đến lúc này nàng còn quan tâm đến mấy chuyện như vậy, cười khổ một tiếng: “Ừm, Chết rồi.”

“Vậy con gái của ông ta thì sao?”

“Lý Dung, cũng chết. Nàng đúng là tự sát. Nàng là một cô nương rất tốt, nhưng sau khi mẫu phi ta mất, ta đã không còn tâm tình nào mà nghĩ đến chuyện này.” Ninh Thuần lạnh nhạt nói, cho dù như vậy Chu Vô Tâm vẫn có thể nghe thấy sự bi thương nồng đậm trong giọng nói của hắn: “Ngươi biết mẫu phi ta mất thế nào không? Bởi vì một phi tử muốn gả muội muội mình cho ta, mẫu phi ta không đồng ý, nên đã hạ độc hại chết phi tử đó. Mà Lý tướng quân vừa vặn là ca ca của vị phi tử kia. Ta không có bất cứ tình cảm gì với Lý Dung, vì thế, cho dù nàng tự sát thì có quan hệ gì với ta đâu.”

Ninh Thuần ngẩng đầu nhìn trời: “Hoàng cung là một nơi quá mức đáng sợ.”

“Ninh Thuần, ngươi có biết không, thật ra có nhiều lúc, ngươi là một người rất yếu đuối. So với bất kỳ ai ngươi đều sợ hãi mất đi hơn, vì thế, ngươi tình nguyện cái gì cũng không muốn chứ không dám thử nắm giữ. Tại sao ngươi lại thề độc cả đời không cưới vậy, ta vẫn tin tưởng trên thế gian này luôn có một người chờ đợi ngươi.”

“Bởi vì nếu ta không còn thân trong sạch thì ta sẽ chết.” Giọng nói Ninh Thuần nhẹ như mây gió: “Trước khi chết mẫu phi ta muốn ta thề độc, cả đời này không được phép cưới thê tử, càng không được phép cấu kết với nữ nhân. Đối với mẫu phi ta, sống sót so với chết càng quan trọng hơn, cho dù phải sống đau khổ cũng phải cố gắng tiếp tục sống…”

Những lời Ninh Thuần nói khiến Chu Vô Tâm xúc động rất sâu, mặc dù hơi kỳ quái vì sao nếu Ninh Thuần phá thân sẽ chết, nhưng dù sao đây cũng là bí mật của hắn, nên nàng vẫn im lặng không hỏi tới.

Mà khiến nàng xúc động hơn nữa là nơi Ninh Thuần muốn đi lại là chùa miếu!

Nhìn tóc dài như mực của Ninh Thuần chậm rãi rơi rụng, trái tim Chu Vô Tâm đột nhiên cảm thấy tĩnh lặng trước nay chưa từng có. Ninh Thuần là một người rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức khiến người khác cảm thấy hắn như một vệt mây khói, chỉ cần một cơn gió thổi tới sẽ nhẹ nhàng theo gió mà đi.

Có lẽ đối với Ninh Thuần thì xuất gia là lựa chọn tốt nhất.

Hắn vẫn luôn là một người vô dục vô cầu, từ nhỏ đến lớn, món nợ đối với Bắc Vọng hắn cũng đã sớm trả hết. Mà đối với người hắn yêu, hắn lại không thể đối mặt nên chỉ có xuất gia, bỏ qua tạp niệm, rời xa tất cả dồn dập hỗn loạn, làm một người vô ưu vô lo, thì hắn mới có thể tìm về chút yên tĩnh cho bản thân, giống như mẫu phi hắn hy vọng, bình an mà sống tiếp…



Lúc đội quân của Bắc Vọng đang di chuyển hướng về Kinh thành, trong một sân u tĩnh ở Bắc Đường.

“Hồi bẩm bệ hạ, Bắc Vọng đã lên đường đến Kinh thành.” Công công lại gần Ninh Liên, nhỏ giọng bẩm báo.

Cây quạt trong tay Ninh Liên hơi chậm lại: “Còn Chu Vô Tâm thì sao?”

“Hình như không ở, đến Thất hoàng tử cũng không xuất hiện.”

“Để toàn quân chuẩn bị kỹ càng đi.” Ninh Liên thu hồi cây quạt, dựa vào xích đu, nhẹ giọng ra lệnh.

“Bệ hạ, ta không hồi cung sao?”

“Trong cung có các vị đại thần trấn giữ. Không cần trẫm trở lại.” Trên môi Ninh Liên đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo: “Trẫm phải ở đây chờ một người trở về...”

Chẳng ai sẽ ngờ Ninh Liên lại bình tĩnh nhàn nhã tắm nắng ở Bắc Đường. Mà khi đại quân Bắc Vọng càng đến gần Kinh Thành, trong khi sĩ khí của mọi người dâng cao, Bắc Vọng càng nghĩ càng khó hiểu.

Tại sao đang yên đang lành Chu Vô Tâm sẽ trộn lẫn với Ninh Thuần?

Bắc Vọng liên tưởng lại những hành động khác thường của Chu Vô Tâm mấy ngày nay. Đột nhiên chuẩn bị quần áo một năm bốn mùa cho hắn, còn nhất định phải trở thành ‘nữ nhân của hắn’ trước khi hắn xuất phát.

“Chu Vô Tâm không đi cùng chúng ta sao?” Túc Ngọc không ngừng nhìn xung quanh, thấy không có người muốn tìm mới không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.

Cảnh Lâm cũng cau mày nhìn ra sau, suy đoán: “Có lẽ đi sau cũng nên.”

“Có khi nào nàng không đi cũng chúng ta không?” Túc Ngọc nghi ngờ hỏi: “Ta luôn cảm thấy mấy ngày qua nàng rất kỳ cục, giống như sắp xa nhau đến nơi ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK