Mục lục
Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thủy Lưu Ly

Kế hoạch của Chu Vô Tâm là nhân lúc hỗn loạn, thành công hấp dẫn một người nào đó, cứu thoát chính mình, thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Nghĩ lại nếu để khách khứa nhìn thấy Chu Hậu biến con gái lão thành bộ dạng thế này, thì mặt mũi của lão sẽ hoàn toàn mất sạch.

Có điều, nói đi nói lại thì.

Chu Vô Tâm đúng là phúc lớn mạng lớn, bị nhốt trong phòng chứa củi nhiều ngày, lại không cho ăn uống, chỉ sống nhờ nước mưa mấy ngày trước mà vẫn có thể cầm cự đến hôm nay, với lại cũng không biết người nào thiện tâm, cứ chờ Dạ vắng người, sẽ vứt vào chỗ nàng hai chiếc bánh nướng, hay bánh màn thầu gì đó. Tuy rằng không nhiều nhưng tốt xấu gì cũng có thể giúp Chu Vô Tâm không bị đói chết.

Chỉ cần còn mồi lửa thì sớm muộn gì cũng có một ngày nàng đốt trụi Chu phủ!

Vô Tâm kéo thân thể đến nơi cách cửa tương đối gần, ép buộc chính mình đề cao lực chú ý, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Lúc này trong sảnh tiếp khách, Chu Hậu đang hăng hái chắp tay nghênh đón những vị khách đến tham gia tiệc sinh thần của Chu Kỷ Lam, còn Chu Kỷ Lam thì đứng bên cạnh lão hạ thấp người hành lễ. Lúc này, một gã nam tử mặc áo bào xanh đen kéo theo thê tử xinh đẹp của mình tiến đến, Chu Kỷ Lam vừa nhìn thấy người đến, lập tức bật người vui vẻ chạy tới: “Đại tẩu, hai người đã tới rồi. Muội nhớ hai người muốn chết.”

Chu Mặc gật đầu, cưng chìu xoa nắn khuôn mặt của Chu Kỷ Lam: “Kỷ Lam lại cao hơn. Càng ngày càng đẹp ra.”

Chu Hậu đi tới, hai người kia lập tức khom lưng hành lễ: “Ninh Hoàng công chúa, mau mời vào.”

Ninh Hoàng vội vàng đỡ tay Chu Hậu, vội vàng nói: “Cha, ta đã là người của Chu gia, người đừng gọi Công chúa gì nữa, cứ gọi ta là Ninh Hoàng thì được rồi.”

“Được được được.” Chu Hậu tươi cười sáng lạn, nếu có Chu Vô Tâm ở đây, nàng nhất định sẽ cười nhạo bộ dạng chân chó này của lão

Ninh Hoàng đi tới nội sảnh, nhìn xung quanh một vòng, tươi cười dịu dàng kéo dài giọng: “Cha, huynh trưởng của ta đi đâu rồi ạ?”

Chu Hậu phái người tản ra tìm, xác định ca ca của Ninh Hoàng không xuất hiện ở Chu phủ.

Ninh Hoàng nhéo thắt lưng trượng phu, kéo gã qua một bên, nổi giận đùng đùng nói: “Huynh ấy bị sao vậy. Rõ ràng trước đó đã đồng ý với thiếp sẽ tới đây. Hơn nữa, huynh ấy nói có khi sẽ đến đây trước thiếp một bước, còn thả cả bồ câu đưa thư cho thiếp mà!”

Chu Mặc kéo tay Ninh Hoàng: “Từ trước đến nay Thái tử điện hạ luôn bận rộn công sự, nếu chẳng may đến chậm cũng không có gì đáng trách, với lại, bây giờ vẫn còn sớm mà.”

“Nói gì vậy. Chàng đừng nói giúp huynh ấy. Hôm nay huynh ấy nhất định phải tới. Kỷ Lam cũng sắp đến tuổi thành thân rồi, chàng suy nghĩ một chút đi, nếu hôm nay tất cả mọi người nhìn thấy Thái tử đến tham dự tiệc sinh thần của Kỷ Lam, thì sau này địa vị của muội ấy sẽ được nâng cao hơn một bậc.”

Chu Mặc cười khẽ, nhẹ tay nhéo chóp mũi nàng: “Có vị Công chúa như nàng ở đây, không phải cũng giống nhau sao?”

Ninh Hoàng bĩu môi, nhưng vẫn chưa thật sự yên tâm, nàng ta lôi kéo Chu Mặc ra ngoài tìm Thái tử. Chu Hậu nhìn tình cảm ân ái như lúc mới cưới của bọn họ, nụ cười trên mặt lão càng sâu.

Thế nhưng, lúc này ở Đông cung, Thái tử Ninh Dạ lại không được thoải mái như vậy.

Sau khi liên tục nhảy mũi hơn mười cái, hắn mới bắt đầu thay đổi quần áo, chuẩn bị xuất cung.

“Điện hạ, người muốn xuất cung sao ạ?” Cố Ninh nhìn chồng công vụ chất đống như núi trên bàn, mở miệng dò hỏi. Ninh đế đúng là rất thanh nhàn, tự mình mang theo Liễu Qúy phi đến sơn trang nghỉ hè, còn toàn bộ tấu chương thì ném hết đến chỗ Thái tử, khiến ngài ấy đến thời gian để ngủ cũng không có.

Thái tử xoa xoa mắt: “Đi, sao lại không đi. Ta chỉ có một cô muội muội ruột như vậy, nếu ta không đi thì muội ấy chắc chắn sẽ đến Đông cung náo loạn đến gà bay chó sủa mất. Đi thôi, chuẩn bị ngựa, đến trễ muội ấy lại ồn ào.”

Cố Ninh nhịn không được thở dài một hơi, cũng không dám chậm trễ, lập tức cho người nhanh chóng chuẩn bị xong xe ngựa để Thái tử lên đường chạy đến Chu phủ.

Thái tử ngồi trong xe, đột nhiên nghĩ đến một người, cao giọng hỏi Cố Ninh: “Cô nương ngày đó, ngươi đã tra được nàng là người của quý phủ nào chưa?”

“Hồi bẩm Điện hạ, vẫn chưa tra được ạ.”

Thái tử im lặng trong chốc lát: “Kỳ quái, ta không tin một người sống sờ sờ nhưng vậy lại tìm không được. Tiếp tục tra cho ta!”

“Điện hạ, thuộc hạ có một nghi vấn, không biết có nên nói ra hay không.” Cố Ninh do dự nửa ngày mới cẩn thận mở miệng.

“Nói!”

“Thuộc hạ nghĩ, từ khi cô nương kia rời khỏi đại hội chọn rể thì không thấy tung tích, có thể cô nương ấy đã bị Ninh An quận chúa…”

“Nhất định không.” Thái tử cắt đứt suy đoán của Cố Ninh: “Để tránh việc Ninh An lại gây sự, lão Cửu đã đổi toàn bộ tùy tùng xung quanh muội ấy thành người của mình. Nếu như Ninh An làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, thì hắn nhất định sẽ biết. Huống chi, ngày đó, hắn cũng có mặt.”

Nói đến đây, Thái tử không tiếp tục nói hết, bởi vì, từ xa hắn đã nghe được tiếng rít gào của Ninh Hoàng...

Yến hội hôm nay, nếu nói được tổ chức long trọng hơn so với sinh thần của Hoàng tử trong hoàng cung, thì cũng không giả. Hơn nữa, tay nghề đầu bếp của Chu gia có thể nói là đứng đầu Kinh thành, ngay cả cải trắng luộc nước sôi cũng… Là một hương vị đặc biệt.

Chỉ là, người mời rượu lúc này rất nhiều, Thái tử dù ăn không nhiều nhưng rượu lại uống không ít. Nếu không phải từ nhỏ tửu lượng hắn đã rất cao thì không chừng hôm nay hắn đã gục xuống tại chỗ rồi.

“Điện hạ” Cố Ninh theo sau lưng Thái tử, Thái tử vẫy vẫy tay, ý bảo hắn dừng lại: “Không cần theo, Bản vương đi ra ngoài một lát. Các ngươi cứ chờ ở chỗ này đi.”

Trong sảnh đèn đuốc sáng rực, tiếng người ồn ào, nhiệt độ cũng cao hơn bên ngoài mấy phần. Thái tử chậm rãi đi dọc theo hành lang, bên ngoài gió nhẹ thổi qua, khiến tinh thần hắn tỉnh táo hẳn.

“Có ai không, cứu mạng, cứu mạng, có ai ở đó không...”

Thái tử vốn không thích cùng ăn cùng uống với một đám người, cho nên sau khi ra ngoài, hắn quyết định ngồi trên hành lang nghỉ ngơi, chẳng qua, lúc này, hắn lại loáng thoáng nghe thấy có người hô cứu mạng. Thái tử gọi Cố Ninh tới, hỏi hắn có hay thấy tiếng người cầu cứu không, Cố Ninh tập trung tinh thần, yên lặng nghe, xong mới gật đầu xác nhận.

Thái tử hơi liếc mắt nhìn thị vệ bên người một cái, Cố An mà mấy thị vệ khác lập tức mở rộng phạm vi, tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.

Rất nhanh, bọn họ đã tìm được một cánh cửa bị khóa kín.

Thái tử đi tới, ôn hòa hỏi: “Có ai không?”

Trong lòng Chu Vô Tâm dấy lên hy vọng, nàng dùng sức lớn tiếng hô cứu mạng.

Thái tử nhìn Cố Ninh, ra lệnh: “Mau cửa mở.”

Cố Ninh dùng trường kiếm trong tay, mạnh mẽ chém vào khóa của, cạch một tiếng, ổ khóa đã bị chém hỏng.

Thái tử mở cửa đi vào, thấy bên trong có một bóng đen đang cuộn mình trong góc. Cố Ninh tháo một ngọn đèn từ trên mái hiên xuống, chiếu sáng căn phòng.

Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chiếu lên một bóng đen…

Bóng đen dần ngẩng đầu lên, một đôi mắt ngập nước, mờ mịt nhìn những người mới đến. Sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn qua vô cùng suy yếu. Nhìn bộ dạng thương tích đầy người của nàng này, như một đòn cảnh cáo, hung hăng đánh vào người Thái tử.

Thái tử gạt ngọn đèn qua một bên, chạy tới ôm lấy nàng, nhưng lập tức cảm thấy sau lưng nàng ẩm ướt một mảng. Hắn vươn tay ra nhìn, mới phát hiện toàn bộ đều là máu.

Thái tử gần như điên cuồng mà rống Cố Ninh: “Lập tức gọi ngự y đến đây cho ta!”

Bởi vì phải ôm nàng ra ngoài, cho nên cánh tay của Thái tử chỉ có thể đặt sau lưng nàng, cũng đè lên vết thương trên đó. Chu Vô Tâm nắm chặt tay áo hắn, chịu đựng đau đớn, ngâm lên một tiếng yếu ớt như mèo con.

Cuối cùng cùng tìm được người cứu, vị Thái tử này so với kẻ nào cũng hữu dụng hơn.

Thái tử ôm nàng, tùy tiện tìm một gian phòng sạch sẽ để đặt nàng lên giường. Bên trong phòng chứa củi lạnh lẽo, ẩm ướt, hơn nữa mấy ngày trước còn mưa to, cho nên toàn thân nàng đều ẩm ướt, lạnh lẽo, dù hôm nay trời nắng lên, nhưng quần áo trên người nàng vẫn không khô được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK