"Cô Đan, nói thật, tôi không biết hôm nay cô tới tìm tôi có chuyện gì, nhưng nếu như cô thật sự có lời muốn nói với tôi, cô có thể nói thẳng thẳng với tôi, tôi cũng trả lời thành thật những câu hỏi của cô." Hạ Tử Du một mực cho rằng lúc này Đan Nhất Thuần đến tìm cô là vì quan hệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm cứ dây dưa không rõ nên khiến cô ấy không vui.
Đan Nhất Thuần khẽ lắc đầu, sau đó nói, "Cô Hạ, tôi có thể gọi cô là ‘Tử Du’ không?"
Hạ Tử Du gật đầu.
Đan Nhất Thuần cười nói, "Tử Du, thật ra thì tôi đã mua vé máy bay rời khỏi Los Angeles vào đêm nay rồi. Ba tháng tới tôi ở lại Milan làm việc, vốn là tôi không muốn tới quấy rầy cô, cũng biết Dịch Khiêm nhất định sẽ bất chấp tất cả giữ cô lại bên cạnh. Nhưng tôi cảm thấy EQ của Dịch Khiêm quá thấp, tôi sợ đến lúc tôi quay trở lại từ Milan anh ấy vẫn theo đuổi được cô......"
Đan Nhất Thuần nói lời này khiến cho Hạ Tử Du như thể như Hòa Thượng lùn tay hai thước sờ không đến đầu*, "Hả......" (*Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy gì) (2 thước ở đây được tính là 80cm)
Đan Nhất Thuần cười thản nhiên nói, "Tử Du, mong cô đồng ý nghe tôi nói hết quan hệ giữa tôi và Dịch Khiêm, chỉ cần cô chú lý lắng nghe là được rồi. Sau khi nghe xong, biết đâu quan hệ giữa cô và Dịch Khiêm sẽ không còn rối rắm như bây giờ nữa."
"Cô Đan, thật ra cô không cần phải......"
Đan Nhất Thuần cắt ngang lời Hạ Tử Du, nói tiếp, "Tử Du, đừng nghĩ rằng trong lòng tôi sẽ khó chịu khi nói với cô những lời này, đợi cô nghe xong quan hệ của tôi và Dịch Khiêm, thì cô sẽ hiểu."
Hạ Tử Du rốt cuộc im lặng lắng nghe.
Đan Nhất Thuần bắt đầu từ tốn nói.
"Tôi biết Dịch Khiêm vào ba năm trước...... Khi đó, anh ấy tới tìm tôi nói con gái mình mắc chứng bệnh trầm cảm, anh ấy mong tôi có thể trị bệnh cho con gái mình."
"Trầm cảm?" Hai mắt Hạ Tử Du trợn to, không thể tin khi nghe hai chữ này từ miệng Đan Nhất Thuần.
Đan Nhất Thuần khẽ gật đầu, "Tôi cũng không biết vì sao mà Ngôn Ngôn bị trầm cảm, nhưng là bác sĩ tâm lý, tôi chỉ có thể tận tâm cố gắng hết sức để giúp Ngôn Ngôn...... Tôi đã tốn cả nửa năm mới có thể làm cho Ngôn Ngôn hòa nhập với mọi người, nhưng Ngôn Ngôn vẫn còn di chứng sau khi bị trầm cảm—— Mỗi đêm cứ khóc lóc ầm ĩ đòi mẹ, giật mình tỉnh lại ba bốn lần, tôi nghĩ Ngôn Ngôn sinh ra chứng bệnh trầm cảm này vì cô. Dịch Khiêm lại không thể tìm được cô, nên anh ấy mong tôi có thể hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh này cho Ngôn Ngôn."
"Tôi không biết, tôi không biết Liễu Nhiên......" Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình không xứng đáng làm mẹ như lúc này, khi con mắc bệnh cô lại không có ở bên cạnh cùng con mình.
Đan Nhất Thuần an ủi nói, "Việc này cũng không thể trách cô, bởi vì hiểu lầm lúc đó cô vẫn luôn ở Male, ngay cả chuyện Liễu Nhiên bị bệnh cô cũng không biết......"
Hạ Tử Dulo lắng hỏi, "Vậy sau đó thì sao? Di chứng của Liễu Nhiên đã ổn chưa?"
Đan Nhất Thuần trả lời, "Trước hết để tôi nói tiếp! Kỳ thực tôi sinh ra trong một gia đình giàu có và đông con, ba mẹ tôi đều là bác sĩ tâm lý nổi tiếng. Cả nhà chúng tôi tuy là người Trung Quốc nhưng từ nhỏ tôi sinh ra và lớn lên ở Los Angeles, có lẽ là bởi vì di truyền, cũng có lẽ do ba mẹ chờ mong tôi vượt qua họ. Năm mười lăm tuổi tôi đã bắt đầu xem sách tâm lý học trẻ em, vẻn vẹn chỉ mất ba năm, tôi đã lấy được giấy chứng nhận bác sĩ tâm lý nhi đồng. Đương nhiên, tôi biết tôi có thể lấy được giấy phép này phần lớn là vì danh tiếng và chức vụ của ba mẹ tôi. Thế nên mười chín tuổi, tôi được làm việc ở phòng khám và điều trị tâm lý ba mẹ tôi mở. Có lẽ do may mắn, trong năm đó, ở phòng khám của ba mẹ,tôi đã khám và điều trị đã thành công cho sáu em mắc bệnh trầm cảm, đây là một việc rất hiếm có trong giới giáo dục tâm lý. Sau đó bởi vì tuổi tôi còn quá nhỏ, sự nghiệp trong giới giáo dục tâm lý cũng chẳng mấy dễ dàng, và nhờ được sự tuyên truyền của giới truyền thông Los Angeles tôi lại tiến thêm một bước nữa, tôi nghiễm nhiên công thành danh toại trong giới giáo dục tâm lý."
Hạ Tử Du nghiêm túc lắng nghe, nhưng cô phải thừa nhận rằng cô không mấy quan tâm tới quá khứ của Đan Nhất Thuần, Hạ Tử Du chỉ mong chờ Đan Nhất Thuần nhắc tới Liễu Nhiên.
Đan Nhất Thuần tất nhiên hiểu rõ tâm tình lúc này của Hạ Tử Du, cô lập tức nói, "Xin lỗi, nói nhiều với cô về quá khứ của tôi như vậy, có lẽ cô cũng không muốn nghe...... Nhưng quá khứ này là khởi đầu cho mối quan hệ giữa tôi và Dịch Khiêm mà tôi sắp trình bày với cô, tôi phải nói rõ với cô trước."
Hạ Tử Du khẽ gật đầu.
Đan Nhất Thuần nói tiếp, "Thật ra thì tôi vẫn luôn không thích ba mẹ sắp đặt cho tôi đi con đường tâm lý học này, nên sau khi chữa khỏi cho người mắc bệnh trầm cảm thứ năm tôi đã không còn muốn tiếp tục làm công việc này nữa. Nhưng ông trời lại không chiều theo mong muốn của tôi, để tôi gặp thêm đứa trẻ thứ sáu mắc chứng bệnh trầm cảm...... Đứa trẻ này là con một trong gia đình, ba nó là người Trung Quốc, anh ta là một quan chức chính phủ cao cấp ở Trung Quốc. Tôi thừa nhận, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi xuất sắc này thì tôi đã động lòng, có lẽ anh ta cũng biết được tôi đã động lòng với mình, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi từng bước, khiến tôi cũng cho rằng tôi và anh ấy thật sự có thể bắt đầu có tình cảm lưu luyến, vì vậy tôi đã hết lòng chữa trị cho con anh, nhưng vào lúc tôi cứ nghĩ rằng vị quan chức chính phủ này thật sự yêu tôi thì tôi lại phát hiện anh đã có người trong lòng, anh cố làm ra vẻ yêu thích tôi là vì anh muốn tôi điều trị cho con của anh ta......" Nói tới đây, hốc mắt Đan Nhất Thuần bắt đầu nhuộm đỏ, giọng nói cũng tắc nghẹn.
Hạ Tử Du tò mò hỏi, "Sau đó thì sao?"
Đan Nhất Thuần nghẹn giọng trả lời, "Sau đó người đàn ông này dẫn theo đứa con khỏi bệnh trở về Trung Quốc, mặc dù thỉnh thoảng anh ta cũng liên lạc với tôi, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn rất hận việc đã bị anh ta lợi dụng......Thế nên khi Dịch Khiêm tìm tới tôi, khi đó tôi đã suy sụp tinh thần đến mức không muốn khám và trị bệnh cho bất kỳ ai. Nhưng khi tôi nhìn thấy Ngôn Ngôn thì lại mềm lòng...... Thế nhưng, tâm trí tôi khi đó đều bị chuyện tình cảm làm cho phiền loạn không yên, cho dù có lòng nhưng tôi cũng không thể bình tâm mà trị liệu cho đứa nhỏ. Vào tháng đầu tiên khi tôi tiếp nhận điều trị cho Ngôn Ngôn, tôi đã nói rõ với Dịch Khiêm tình huống của tôi, tôi nghĩ rằng Dịch Khiêm sẽ quyết định đổi một bác sĩ tâm lý khác, ai ngờ bởi vì Ngôn Ngôn thích tôi, nên Dịch Khiêm đã quyết định không đổi bác sĩ khác. Giữa lúc đi không được mà ở cũng không xong, tôi đã yêu cầu Dịch Khiêm công bố tôi là bạn gái được anh chủ động theo đuổi, vậy tôi mới có thể cố gắng hết khả năng của mình để điều trị cho Ngôn Ngôn!"
Hạ Tử Du lập tức nhướng mắt lên nhìn Đan Nhất Thuần.
Đan Nhất Thuần như còn đang đắm chìm trong ký ức mà cười khổ nói, "Tôi cho là Dịch Khiêm sẽ không đồng ý, ai ngờ được chỉ vì Ngôn Ngôn mà Dịch Khiêm đã đáp ứng tôi. Sở dĩ sau đó Dịch Khiêm còn chủ động đưa tin theo đuổi tôi, cũng là vì tôi muốn dựa vào tin đồn này của Dịch Khiêm mà bước vào làng giải trí, tôi quả thật đã trở thành người phụ nữ được muôn người chú ý, và cũng vì để tiện chăm sóc cho Ngôn Ngôn nên tôi đã chuyển vào biệt thự nhà họ Đàm...... Hai năm qua, mọi người trong nhà họ Đàm đều cho rằng tôi là bạn gái của Dịch Khiêm!"
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Dù nói thế nào đi nữa, cô chính là bạn gái của anh ấy!"
Đan Nhất Thuần lập tức lắc đầu, "Tôi dĩ nhiên không bạn gái anh ấy, thật ra thì hai năm qua tôi và anh ấy ở cùng với nhau chỉ vì tôi muốn khiêu khích người trong lòng tôi mà thôi. Tôi cho rằng một khi mình đã có được vị trí muôn người hâm mộ thì bất cứ ở đâu anh ta cũng đều có thể nhìn thấy tôi, tôi không thể khiến cho anh ta hối hận, ít ra tôi cũng phải để anh ta biết người đàn ông hiện tại của tôi còn tốt hơn anh ta. Nhưng suốt hai năm qua, người tôi thích đó vốn chẳng hề quan tâm đến chút tin tức nào về tôi cả. Mà tôi không thể không thừa nhận, sau hai năm ở bên Dịch Khiêm, mặc dù biết rõ Dịch Khiêm chỉ vì Ngôn Ngôn nên mới đối xử tốt với tôi, nhưng có đôi khi tôi thật sự cũng thích được ở bên Dịch Khiêm, tôi nhận thấy anh ấy rất thương con, nhất định cũng là một người đàn ông tốt!"
Hạ Tử Du vẫn im lặng.
Đan Nhất Thuần nói tiếp, "Tôi đã từng hỏi Dịch Khiêm, nếu như tôi trị khỏi bệnh cho Ngôn Ngôn, và Ngôn Ngôn lại thích tôi không muốn xa tôi, vậy anh có thể vì Ngôn Ngôn mà cưới tôi không? Anh nói có thể, nhưng anh ấy và tôi không thể có con! Rõ ràng, Dịch Khiêm có từ bỏ hết thảy vì Ngôn Ngôn......"
Lòng của Hạ Tử Du vào lúc này vô cùng đau xót, bởi vì chưa bao giờ biết Đàm Dịch Khiêm lại dành cho Ngôn Ngôn nhiều thứ như vậy.
Đan Nhất Thuần nói, "Thật ra tôi cũng không phải thuận miệng hỏi, tôi nghĩ như thế. Nếu như Dịch Khiêm không có người ở trong lòng, vậy thì tôi và Dịch Khiêm sẽ kết thành một đôi! Mặc dù đáy lòng tôi còn có người kia, nhưng tôi biết rõ tôi và người đó không còn khả năng nữa. Tôi liền nghĩ tới, tôi cũng không phản cảm khi ở bên Dịch Khiêm, điều quan trọng là tôi thật sự rất quý mến Ngôn Ngôn. Dù sao Dịch Khiêm cũng là một người tốt, mình cứ thử ở bên Dịch Khiêm đi, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ tùy tiện của riêng tôi. Tôi không ngờ, có một ngày Dịch Khiêm lại chủ động gọi điện thoại nói muốn tôi kết hôn với tôi!"
Hạ Tử Du cười nhạt, "Cũng có thể bởi vì anh ấy thích cô!"
Đan Nhất Thuần nghiêm túc phủ quyết, "Dĩ nhiên không phải như vậy! Dịch Khiêm và tôi không hề có bất kỳ sự quan hệ thân mật nào, đây không phải là biểu hiện của một người đàn ông thích một người phụ nữ!"
Hạ Tử Du không suy nghĩ gì nói, "Không giấu gì cô, lúc ở Male, tôi ở đối diện phòng của cô và anh ấy, tôi từng nhìn thấy hai người......" Nói tới đó Hạ Tử Du mới cảm thấy không nên nói ra những lời đó vào lúc này.
Đan Nhất Thuần lập tức bật cười nói, "Trời ơi, tôi và Dịch Khiêm chỉ diễn trò cho người khác xem thôi, tôi không ngờ lại bị cô nhìn thấy! Tôi đến Male thật ra là vì tôi điều tra được người đàn ông đó đang nghỉ phép cùng bạn gái ở Male, vì vậy tôi thành khẩn yêu cầu Dịch Khiêm phối hợp với tôi diễn một vở kịch trước cửa phòng của người đàn ông đó! Cô cũng biết tính cách Dịch Khiêm vốn sẽ không đồng ý phối hợp với tôi, nhưng tôi nói với Dịch Khiêm, nếu như lần này anh ấy không giúp hạnh phúc cả đời của tôi sẽ có thể tan thành mây khói, vì thế cuối cùng Dịch Khiêm đã đồng ý! Tôi thề, đêm đó nếu cô có nhìn thấy tôi và Dịch Khiêm nói chuyện điện thoại mờ ám hoặc là Dịch Khiêm hôn tôi hay gì gì đó, những thứ này đều chỉ là diễn trò thôi!"
"Người cô thích là?" Ngay lúc này Hạ Tử Du cũng nhớ lại ngày đó đúng là có một đôi tình nhân ở ngay cạnh phòng cô, bởi vì khách hàng hôm đó là người duy nhất ở cùng dãy phòng với cô, nên cô nhớ rất rõ người khách Trung Quốc đó là Mạc Úc!
"Mạc Úc!!" Ngay lập tức, Đan Nhất Thuần đã xác nhận suy đoán của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du liền giật mình, cô hoàn toàn không ngờ rằng hình ảnh đêm hôm đó cô nhìn thấy lại chỉ là cảnh tượng giả tạo.
Đan Nhất Thuần bổ sung thêm, "Tôi lại thất vọng thêm lần nữa, người đàn ông này vốn không có tình cảm gì với tôi, anh ta thậm chí còn không thèm chào hỏi tôi một tiếng, tôi kéo Dịch Khiêm đi ra bãi biển, vốn cũng để khiêu khích vì lúc ấy anh ta cũng đang ở bãi biển, nhưng không ngờ lại gặp phải cô...... Tôi cũng không biết tại sao Dịch Khiêm lại tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy cô Dịch Khiêm lại trở về Los Angeles, sau đó có lần tôi gọi điện thoại cho anh ấy vì không tìm thấy anh ấy đâu, thì anh lại đề cập với tôi chuyện kết hôn!"
Hạ Tử Du ậm ờ hỏi, "Rồi cô đồng ý?"
Đan Nhất Thuần gật đầu, "Tôi biết rõ một phần lớn nguyên nhân Dịch Khiêm muốn kết hôn với tôi là vì Ngôn Ngôn cần tôi, cộng thêm lúc đó tôi cũng đang tức người kia, nên đã đồng ý với Dịch Khiêm! Nhưng mà ngay lúc chuẩn bị tuyên bố ngày cưới thì Dịch Khiêm đột nhiên chạy đi tìm cô......"
Hạ Tử Du nhìn Đan Nhất Thuần hỏi, "Cô không tức giận sao?"
Đan Nhất Thuần cười lắc đầu, "Tôi giận thế nào đây? Sau khi trở về Dịch Khiêm liền chủ động nói cho tôi biết anh ấy đã đi tìm cô, lúc ấy tôi rất vui, tôi còn giật dây để Dịch Khiêm đi tìm cô lần nữa, bởi vì tôi biết trong lòng Dịch Khiêm vẫn luôn có cô...... Dù sao tôi cũng luôn hy vọng Dịch Khiêm được hạnh phúc!"
"Vậy buổi tối hai người......" Hạ Tử Du nhớ lại lần trước cô gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm chính là Đan Nhất Thuần nghe máy.
Đan Nhất Thuần dường như cũng đoán được suy nghĩ trong đầu Hạ Tử Du, cười giải thích, "Cô đừng ghen, tôi và Dịch Khiêm ngủ chung một phòng thật, nhưng mà tôi ngủ chung với Ngôn Ngôn còn Dịch Khiêm thì ngủ riêng...... À, tôi quên mất, phòng của Dịch Khiêm và Ngôn Ngôn là được nối liền nhau, bởi vì đêm hôm đó tôi không nhìn thấy Dịch Khiêm trong phòng nên đi qua từ phòng trẻ nghe điện thoại cho Dịch Khiêm. Bởi vì đêm nào Ngôn Ngôn cũng khóc tỉnh giấc mấy lần, không có tôi hoặc Dịch Khiêm dỗ dành, Ngôn Ngôn sẽ không thể ngủ được yên, nên thỉnh thoảng thấy Dịch Khiêm bận rộn với công việc, buổi tối tôi sẽ ở lại giúp Dịch Khiêm chăm sóc cho Ngôn Ngôn, cứ xem như tôi là một bác sĩ tâm lý vô cùng có trách nhiệm với Ngôn Ngôn đi! Có điều, tôi điều trị cho Ngôn Ngôn đã ba năm, thế nhưng vẫn thể trị dứt di chứng này của Ngôn Ngôn. Tôi nghĩ, có lẽ Ngôn Ngôn cần một người mẹ đúng nghĩa như cô đến chăm sóc!".