Đàm Dịch Khiêm cười ôn tồn lễ độ, "Bác gái nấu ăn rất ngon."
Bà Hạ hài lòng cười cười, "Nếu như về sau Dịch Khiêm thường xuyên đến nhà ăn cơm, ngày nào bác cũng xuống bếp...."
"Cho dù sau này định cư ở Mỹ, con cũng sẽ thường xuyên đưa Tử Du về." Nói xong Đàm Dịch Khiêm không quên nhìn Hạ Tử Du đắm đuối.
Bà Hạ bắt gặp được ánh mắt thương yêu Đàm Dịch Khiêm dành cho Hạ Tử Du, không khỏi trêu đùa Hạ Tử Du nói, "Con gái cưng, mẹ có thể thấy tương lai con sẽ có một người chồng rất yêu thương con...."
Hạ Tử Du chỉ lo vùi đầu bới cơm xấu hổ cười một tiếng, "Hi."
Bà Hạ nhìn Hạ Tử Du đầy thương em, "Con nhìn con xem, đến dáng ăn cơm vẫn còn như thể đứa con nít chưa lớn, về sau phải học hỏi làm một người vợ tốt đó...."
....
Bữa trưa ở nhà họ Hạ trôi qua trong không khí tốt đẹp. Buổi chiều, Đàm Dịch Khiêm chở Hạ Tử Du tới Đàm thị.
Đàm Dịch Khiêm vừa về công ty đã tham dự vài cuộc hội nghị quan trọng. Hạ Tử Du hoàn toàn không tự cho mình là bà chủ tổng giám đốc tương lai, vẫn bắt đầu làm việc với cương vị thư ký của mình.
Đến khi trời tối, chị Dư đi tới trước mặt Hạ Tử Du, "Cô Hạ, tối nay tổng giám đốc có một bữa tiệc xã giao quan trọng, ngài muốn cô đợi ở khách sạn Tứ Quý." Với thân phận ngày hôm nay của Hạ Tử Du, chị Dư không thể không cung kính hơn ngày trước.
"Được." Hạ Tử Du gật đầu nhẹ nhàng.
--- ---
Khách sạn Tứ Quý
Trong lúc tắm rửa, Hạ Tử Du vẫn luôn tự hỏi một vấn đề....
Tại sao cô phải do dự như vậy?
Dù sao cũng phải có một ngày cô phải giải thích thân phận thật sự của mình với ông bà Hạ và Đàm Dịch Khiêm, nhưng cô lại không dám tưởng tượng đến ngày đó, thậm chí liên tục lấy cớ chọn thời điểm thích hợp hơn để kéo dài thời gian....
Tại sao lúc trước cô có thể thản nhiên điều tra tung tích của Đường Hân, hôm nay lại không dám nghe hai chữ Đường Hân phát ra từ miệng người khác, nhất là khi hai chữ này vang lên từ miệng Đàm Dịch Khiêm.
Có phải cô đã bắt đầu trở nên ích kỷ do thích một người không? Dần dần cô có thể đánh mất bản tính bởi vì đắm chìm trong hạnh phúc hôm nay không?
....
Suy xét không có kết quả, Hạ Tử Du đi ra khỏi phòng tắm với tâm trạng nặng nề. Sau khi tắm rửa, thân thể cô tỏa ra hương thêm nhẹ nhàng dễ chịu. Cô còn chưa kịp lau mái tóc ướt đã bị người ôm chặt từ phía sau.
Vòng ôm bá đạo quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cô biết là anh....
"Tại sao lại cau mày?" Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng rực vờn quanh vành tai cô.
"Không có gì." Cô tựa vào ngực anh, mặc cho thân thể nóng bỏng của anh kề sát cô.
Anh dường như đang gắng gượng đè nén kích động, giọng nói khàn khàn, "Anh muốn em...."
"Em...."
Cô chưa kịp thốt lên, anh đã chiếm lấy làn môi cô.
Sự do dự và bất an trong lòng cô bị nụ hôn của Đàm Dịch Khiêm làm cho biến mất không còn dấu vết vô cùng nhanh chóng. Bàn tay vốn đẩy lồng ngực anh dần dần đặt lên cổ anh, cánh tay quấn quanh anh thật chặt....