“Giáo chủ thần công cái thế, người lại tốt như vậy, tuyệt đối không có việc gì!”
Thế nhưng lý do thoái thác như vậy ngay cả mình cũng không lừa được, sao có thể lừa Triệu nhị công tử nhìn qua thì ngu dốt ròi lại có chút mẫn cảm ngoài ý muốn chứ.
Nói đến cùng sợ rằng ngay cả chính hắn cũng không tin.
“Vậy vì cái gì y còn không tỉnh!”
Than nhẹ một tiếng, Oanh Ca cũng không nói gì.
Lời nói ngay cả mình cũng không thể thuyết phục thì có thể thuyết phục được ai đây.
Nhìn Triệu Trường Hữu kiên định quyết tâm muốn đợi ở ngoài cửa, Oanh Ca đành bưng bồn xuống dưới.
Triệu Trường Hữu vẫn ngơ ngác ngây ngốc, chậm rãi ngẩng đầu lên, gió nhẹ dần dần thổi lên, thổi loạn tóc trên trán thanh niên, con mắt bị tóc loạn ngăn trở, chặn lại cái gì đó quá huyền bí.
Sắc trời chầm chậm thay đổi, sương mù từ từ tăng lên, Triệu Trường Hữu vẫn chờ ở cửa lại bảo trì tư thế bất động.
Ba ngày, nam tử vẫn không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại.
Chỗ cửa, thanh niên vẫn không biết đang cố chấp cái gì cũng không có ly khai.
Minh Thư nhìn thanh niên giống như hài đồng, cố chấp muốn dùng phương pháp này tha thứ cho bản thân, nhíu nhíu mi đầu, đi ra phía trước.
“Trở về đi!”
Thanh niên từng chút từng chút ngẩng đầu lên, nhìn liếc Minh Thư, nhãn thần lóe ra một chút, rồi lại buông xuống.
“Ngươi nghĩ muốn thêm bao nhiêu phiền phức cho người khác nữa!”
Minh Thư nghiêm mặt, lạnh lùng khiển trách, nhưng âm thầm nắm chặt nắm tay.
Minh Thư vẫn đối Triệu Trường Hữu không có hảo cảm gì, hiện tại thì lại có loại ý tứ khác.
Triệu Trường Hữu háo sắc thành tính, đùa xấu quá quắt, nhát gan sợ chết, ở ven hồ đùa giỡn mình, vậy mà lại vì mình động thân.
Minh Thư bị sự thực này chấn động mới quay ra, đuổi thanh niên đã đứng đây ba ngày trở lại.
Trải qua trận đau khổ, chung quy ấn tượng đối với Triệu Trường Hữu có đổi mới, cũng không còn bộ dáng không có cảm giác chân thật, giống như là trống rỗng, tựa như bị cái gì đó thêm vào, có cảm giác tồn tại, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng không đổi mà thôi.
Thanh niên không chịu phát ra tiếng nào, cắn chặt môi dưới.
Chưa từng nghĩ tới, chỉ là đứng như vậy, còn có thể gây phiền phức cho người khác nữa.
Triệu Trường Hữu bị người ta đả kích thân hình nhoáng lên, bắt đầu dao động.
“Ngươi dù có ở đây đứng cả đời, giáo chủ không tỉnh thì vẫn là không tỉnh!”
Minh Thư mặt cứng lòng mềm nói ra mục đích. Giống như là đang răn dạy hài tử, Triệu Trường Hữu xoay qua… Đi, tâm tính dao động trước đó ngược lại kiên định.
Y không tỉnh lại, ta vẫn đứng tiếp.
Tin tức trong ánh mắt lộ ra kiên quyết như vậy. Minh Thư nhãn thần chợt lóe, tiếp tục nói:
“Ngươi đứng ở đây sẽ chỉ làm người ta lo lắng, có biết hay không hả, ngươi đứng đây đã bao lâu, Oanh Ca đã lo lắng bao lâu rồi!”
Cố chấp cúi đầu, Triệu nhị công tử có đôi khi khó lay chuyển, Lý đại giáo chủ bắt hắn cũng bất lực.
“Ngươi…”
Minh Thư đang muốn tiếp tục lại bị người cắt đứt.
“Tứ hộ pháp, có người cầu kiến!”
Nam nhân phía sau có vẻ như là người gác cổng cúi người nói rằng:
Minh Thư nhăn lại vùng lông mày thành hình chữ xuyên.
“Không gặp, hiện giờ là lúc nào mà còn quản chuyện này!”
Nam nhân kia khó xử nói:
“Nhưng mà hắn không muốn gặp giáo chủ, hắn nói, hắn họ Bạch…”