Hộp nhỏ có màu bạc, xem khắc hoa thì nhìn ra là thủ công tinh khiết, bốn phía hình dáng hoa văn song long vui đùa cùng đỉnh chóp trông rất sống động, mang theo vài tia ẩn dụ. Ám khấu(khóa của ám cách) dùng thiết kế tinh xảo khóa lại, không biết bên trong là vật gì vậy.
Oanh Ca dùng móng tay dài khêu lên, ba một tiếng âm thanh vang lên của chất liệu gỗ đặc biệt.
Một trận hương khí điềm nị lập tức ở trong không khí tỏa ra.
Oanh Ca giơ thứ đó về phía trước nghiêng người, để Lý Hưu Dữ có thể rõ ràng thấy thứ trong hộp.
Cao thể màu xanh nhạt trong suốt lóng lánh, hơn nữa bản thân trận hương khí ngọt ngào kia làm người không tự giác trìu mến, do trong lòng nổi lên khác thường mơ hồ, tinh thần không khỏi có chút nhộn nhạo.
Lý Hưu Dữ nhíu sát mi đầu xinh đẹp, hồ nghi nhìn về phía vật thể không biết kia.
Trong hương thất khiến người phiêu phiêu mềm rủ xuống, Lý Hưu Dữ khép mi đầu lại dị thường yêu diễm, Oanh Ca nhìn chỉ có thể ho khan một trận, mạnh mẽ kéo nỗi lòng mình lại.
“Đây là cao du dùng làm trơn, trước khi làm vẽ loạn ở nơi đó, sẽ không bị thụ thương không kềm nổi có thể tăng tiến tình thú, trừ cái đó ra còn có công hiệu giảm nhiệt chữa thương, cho nên, gia…”
Miệng cười lộ ra phong trần đối lại với nam tử xinh đẹp yêu diễm kia.
“Vậy là ngài tới, hay là ta tới!”
Lý Hưu Dữ vẫn nhíu mi đầu buông lỏng ra, vẻ mặt ngoài ý muốn chăm chú lên, theo ánh mắt Oanh Ca nhìn về phía chỗ kia của Triệu nhị công tử, biểu tình không được tự nhiên thoáng biến đổi, vẻ mặt không kiên nhẫn, miệng hơi miết, rõ ràng là một bộ ý tứ vô cùng dơ!
“Ngươi tới!”
Oanh Ca nhìn nam tử trước mặt lột xác thành chỉ số thông minh của hài đồng, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng người ta là đại gia, lại không tốt nói cái gì.
Dùng ngón trỏ dính thuốc mỡ, khom người xuống đem thuốc mỡ tản mùi hương kia vẽ loạn lên vết thương.
Tuy rằng công tử miệng xấu kia bị người chế trụ huyệt đạo, Oanh Ca vẫn là có thể rõ ràng cảm giác được cứng chặt từ địa phương non mịn kia truyền đến, xem ra là nôn không được.
Tràng đạo ấm áp khô nhẵn nhụi, hấp thụ sít sao ngón tay mình, Oanh Ca vô cùng kinh ngạc.
Lại một lần nữa tham nhập, bởi nguyên do dược vừa được bôi, biến cố không ngờ trở nên ôn nhuận mềm mại cũng không thắt chặt nữa.
Oanh Ca sửng sốt, xem ra công tử miệng xấu này cũng là cực phẩm a…
Cực phẩm như vậy thực là hiếm thấy.
Lặp lại nhiều lần, Oanh Ca xác định đều đã hảo, không có để xót chỗ nào, mới đứng dậy, cầm khăn dự bị bên giường kia lên chà lau sạch sẽ tay, dặn Lý Hưu Dữ:
“Vết thương của hắn tuy rằng không nặng nhưng bởi vì ngay từ đầu không có xử lý thỏa đáng, mới có thể sưng đỏ nhiễm trùng. Cho nên còn muốn tiếp tục vài lần mới có thể khỏi hẳn, trong lúc này nhất thời đừng để hắn đi lại, không thì sẽ càng chậm khỏi.”
Lý Hưu Dữ khôi phục thành dáng dấp ban sơ gật đầu, đứng dậy đem Triệu Trường Hữu nằm úp sấp ở trên đùi mình đặt hảo, duỗi tay giải huyệt đạo của hắn.
Triệu nhị công tử nhận hết dằn vặt, run run hơi bò người lên, phi thường bi thảm kéo khố tử rơi xuống phân nửa, tay run vài lần cũng chưa thắt lại được dây lưng.
Lý đại giáo chủ đứng ở một bên nhịn không được vươn tay đi giúp.
Ba một tiếng, thanh thúy vang dội.
Trên mu bàn tay trắng nõn xuất hiện một đạo hồng ngân rõ ràng.
Lý Hưu Dữ có hảo ý ra tay lại bị Triệu Trường Hữu hung hăng chụp ra.
Thanh niên không cảm kích một điểm nào ngẩng đầu lên, lộ ra hai vành mắt thấu hồng, lần đầu nhìn thấy bộ dạng hắn cố nén giữ nước mắt ở trong hốc kia, trong con mắt tất cả đều là phẫn nộ nghiêm túc kia, chỉ là vẫn ngoắc ngoắc nhìn chằm chặp Lý Hưu Dữ, hoàn toàn không quan tâm y đáng sợ.
Khiến Lý Hưu Dữ có chút không vui không khỏi sửng sốt.
Đã thấy thanh niên vung lên cánh tay cực kỳ không cần thiết.