Khung cảnh như đang giành nhau trả tiền trong nhà hàng, nhường qua đẩy lại, cuối cùng chẳng ai chịu ngủ cả.
Thường Lê gửi tin nhắn cho Bánh Su Kem, nhờ cô giúp chăm sóc Bánh Bánh mấy ngày, hai người họ phải quay về gấp nên Bánh Bánh vẫn còn ở khách sạn.
Ban đầu định ngồi nói chuyện thâu đêm, kết quả tới khi trời bắt đầu hừng sáng thì Thường Lê gục đầu lên vai Hứa Ninh Thanh ngủ mất.
Hứa Ninh Thanh khe khẽ thở dài, ôm cô đặt lên giường rồi đắp chăn lại, bản thân ngồi xuống ghế chợp mắt một lát.
Ngồi ngủ không thoải mái nên ngủ không sâu, bị ánh nắng chiếu vào mắt nên tỉnh giấc, Hứa Ninh Thanh đứng dậy đóng rèn lại rồi bước nhẹ ra ngoài.
Đến quầy y tá hỏi thăm tình hình của Thường lão, dự đoán một lát nữa sẽ tỉnh lại, Hứa Ninh Thanh đi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Đối diện bệnh viện có khá nhiều hàng quán, nào là tiệm cơm sáng tiệm hoa quả, dù đang mùa đông vẫn mở rất sớm.
Hôm qua ngủ ở bệnh viện nên không thể thay quần áo, đồ trên người đã nhăn nhúm hết cả, hành lông mày cũng cau lại, lộ ra vẻ buồn bực khó gần khiến không ít người trên đường chú ý.
Hứa Ninh Thanh đi vào một tiệm mua đồ ăn sáng, sau khi quay về Thường Lê vẫn chưa tỉnh, đặt đồ ăn vừa mua lên bàn rồi lại ra ngoài.
Một lúc sau Thường phu nhân đã tới, bên cạnh còn có Trần Điềm.
"Sao rồi?" Trần Điềm hỏi anh.
Hứa Ninh Thanh nhớ lại lời y tá ban nãy, nói: "Lát nữa sẽ tỉnh lại."
Thường phu nhân hỏi: "Lê Lê thì sao?"
"Đang ngủ ở phòng bên cạnh, mới ngủ được ba bốn tiếng thôi."
"À, vậy thì đừng gọi con bé dậy, để con bé ngủ thêm một lát." Thường phu nhân nói, lại nhìn tơ máu trong mắt Hứa Ninh Thanh, cũng thấy đau lòng: "Cháu cũng ngủ một chút đi chứ, mắt đỏ lên cả rồi, cả đêm qua không ngủ à?"
"Có ngủ một lát rồi ạ." Hứa Ninh Thanh cũng không để ý, cười cười: "Cháu vẫn tốt, không thấy buồn ngủ nữa, chờ Thường tổng tỉnh dậy rồi ngủ tiếp."
Thường phu nhân khoát tay: "Sao vẫn xưng hô xa cách như thế, hai nhà chúng ta người là quan hệ như thế nào, gọi ông nội giống Lê Lê đi chứ."
Hứa Ninh Thanh sững sờ, "Vâng" một tiếng.
-
Lúc Thường Lê tỉnh lại thì thấy trong phòng không có ai, chỉ có hai phần điểm tâm trên bàn, cô ngồi dậy, lấy tay xoa mi tâm rồi đi ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong phòng của ông nội, cô hơi sững lại rồi vội vàng chạy vào.
Thường Tri Nghĩa lớn tuổi như vậy, vừa dạo qua quỷ môn quan một lần, sau khi tỉnh lại không thể hồi phục trạng thái ban đầu nhanh được, trông rất yếu ớt, không có sức sống.
Thường Lê thở gấp gáp, mở cửa phòng ra, đầu tóc vừa ngủ dậy đang còn bù xù cũng không thèm để ý mà chạy vào.
Thường Tri Nghĩa quay đầu, đôi mắt đang mệt mỏi bỗng như bừng lên tia sáng, nở nụ cười hiện lên những nếp nhăn tuổi tác trên gương mặt, cánh tay dưới chăn hơi động đậy, chắc là muốn nhấc lên vẫy gọi cô nhưng không còn sức nữa.
Ông có hơi ngạc nhiên nhưng giọng nói vẫn rất hiền từ: “Lê Lê về nhà rồi à?”
Nước mắt Thường Lê trong tích tắc rơi lã chã.
Cô đứng bên cạnh Thường Tri Nghĩa, lại tiếp tục khóc không dừng được, trong miệng lẩm bẩm những câu chữ không rõ ràng "Cháu xin lỗi ông", cô cứ thế khóc như một đứa trẻ, nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.
Mọi người trong phòng trừ Hứa Ninh Thanh đều không biết tối hôm qua cô đã khóc một trận rồi, nhất thời không biết vì sao cô lại hành động như vậy.
Thường Tri Nghĩa nghĩ chắc là đột nhiên bản thân lâm bệnh khiến cô sợ hãi, mở lời yếu ớt dỗ dành cô: "Khóc cái gì chứ, ông nội khoẻ rồi đây này."
Cô quỳ gối xuống một bên giường bệnh, ôm cánh tay không cắm kim chuyền của Thường Tri Nghĩa, dán mặt vào nhõng nhẽo nói: "Đợi sau khi quay xong chương trình lần này, cháu sẽ trở về ở với ông bà, không đi đâu nữa hết."
Thường lão phu nhân cũng không nhịn được cười, trêu cô: "Sao mà ở với ông bà mãi được, không định lấy chồng à?"
Thường Lê hít mũi một cái: "Không lấy."
Hứa Ninh Thanh: "..."
Chiều hôm đó Bạch Ý và Thường Thạch Lâm cùng nhau tới bệnh viện.
Qua chuyện lần này, Thường Lê coi như mặc kệ, không muốn hao tâm tổn sức đi tìm tình thương trên người Bạch Ý và Thường Thạch Lâm nữa.
Cô ngồi bên cạnh Hứa Ninh Thanh, không nói chuyện với hai người họ.
Thường Lê nói thầm vào tai anh: "Anh có buồn ngủ không? Về nhà ngủ một lát đi."
Hứa Ninh Thanh: "Vẫn tốt, không sao hết."
"Em thấy hai quầng thâm trên mắt anh rồi kìa." Thường Lê lại nhỏ giọng nói tiếp.
Hai người cứ thì thà thì thầm với nhau, giống như không coi ai ra gì.
Thường Tri Nghĩa nói chuyện với Thường Thạch Lâm mấy câu liền nói muốn nghỉ ngơi để hai người họ đi ra ngoài, Thường Lê cùng Hứa Ninh Thanh cũng đứng dậy đi theo.
Thường Tri Nghĩa bỗng nhiên gọi anh lại: "Đợi chút Ninh Thanh, ở lại đây nói chuyện này với ông."
Thường Lê: "???"
Tình huống gì vậy? Rõ ràng cô mới là cháu gái ruột nha.
Hứa Ninh Thanh nhẹ vỗ nhẹ lên đầu cô, nhỏ giọng nói: "Em chờ anh ở ngoài một lát."
Nhìn cô không cam tâm đóng cửa lại, Hứa Ninh Thanh còn cười cười rồi mới quay lại giường bệnh: "Thường tổng."
"Không phải ban nãy mới gọi ông nội sao?" Thường Tri Nghĩa cười, hơi ngồi dậy một chút.
Hứa Ninh thanh giúp ông nâng đầu giường lên rồi ngồi xuống, sờ sờ mũi nói: "Quên ạ, đã quen gọi Thường tổng rồi."
"Thật ra bây giờ bảo cháu gọi là ông nội cũng hơi thiệt cho cháu rồi, chẳng qua đổi giọng gọi dần cho quen thôi." Thường Tri Nghĩa cười cười, "Cũng hoảng hốt một đêm đi, thân thể ông già rồi, mang phiền phức cho mấy đứa."
Hứa Ninh Thanh: "Không có ạ."
"Ông nói chuyện với cháu một hồi, sau đó cháu đưa Lê Lê về rồi nghỉ ngơi một chút." Thường Tri Nghĩa nói: "Lúc trước chuyện của cháu với Lê Lê ta không phải hoàn toàn đồng ý."
Vừa mới tỉnh lại không bao lâu, giọng nói Thường Tri Nghĩa không được khoẻ khoắn lắm: "Ông là ông nội của con bé nên phải lấy tương lai nó làm trọng, tính cách Lê Lê cương trực, đã quyết định thì sẽ không thể thay đổi được, vậy nên khi đó ông mới nói như vậy với cháu, thật sự đã không chừa chút mặt mũi gì cho cháu, ông xin lỗi."
Hứa Ninh Thanh vội nói: "Đều là điều đương nhiên mà, cháu có thể hiểu được, ông lo lắng mới là chuyện bình thường."
Anh dừng lại một chút, cam đoan thêm một lần nữa: "Sau này cháu sẽ đối xử với Lê Lê thật tốt."
"Người trẻ bọn cháu yêu đương ông không muốn can thiệp, cứ sống tốt với nhau, có đôi khi tính tình con bé không tốt lắm, ông là ông nó nên ông biết mà, cứ nói với ông, ông bày đường cho."
Thường Tri Nghĩa thở dài, nói hơi nhiều nên phải dừng một lát mới lấy hơi tiếp được: "Thân thể ông trước đó cũng bình thường, bệnh tật là không lường trước được, chuyện sau này vẫn nên để chính hai cháu tự trải nghiệm, chí ít bây giờ đang còn tỉnh táo quan sát một chút, sau này coi như ông bớt lo lắng phần nào."
Hứa Ninh Thanh hơi cau mày: "Phẫu thuật rất thành công, tình trạng sức khoẻ lúc trước của ông cũng rất tốt, bác sĩ đã nói không có vấn đề gì nữa."
"Nói thì nói như thế, nhưng chuyện sinh tử nào có lường trước được, có những chuyện vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng." Thường Tri Nghĩa nói: "Qua mấy ngày nữa đợi ông khoẻ thêm một chút, ông muốn làm công chứng di chúc."
Hứa Ninh Thanh dừng lại: "Vâng, để mấy ngày sau cháu sắp xếp, ông muốn làm ở đây luôn ạ?"
"Ừm, chuyện này đừng có nói cho Lê Lê biết, con bé mà nghe thấy di chúc gì đó nhất định lại không vui, nhớ lúc mời người công chứng đến thì nên tránh con bé đi." Thường Tri Nghĩa cười: "Làm phiền cháu rồi."
"Không phiền, sau khi xác định thời gian cháu sẽ gọi lại cho ông."
Thường Tri Nghĩa vừa mới tỉnh, cần được nghỉ ngơi, Hứa Ninh Thanh không ở lại lâu, nói xong liền hạ giường xuống: "Vậy ông nội nghỉ ngơi đi nhé, cháu xin phép ra ngoài trước."
Thường Tri Nghĩa cười "Ừm"một tiếng.
Anh đẩy cửa ra ngoài, Thường Lê đang đứng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn anh, sau đó ngáp một cái.
Hứa Ninh Thanh đóng cửa lại, cô chạy tới, nhìn qua cửa sổ thấy Thường Tri Nghĩa đang vẫy tay tạm biệt cô, lúc này cô mới hỏi: "Ông nội nói gì với anh thế?"
"Nói đồng ý gả em cho anh." Hứa Ninh Thanh nói.
Thường Lê sững sờ: "…Sao có thể vậy được, sớm như thế nói mấy chuyện này với anh làm gì."
Hứa Ninh Thanh cũng không nói đùa cô nữa: "Đồng ý cho chúng ta yêu đương, để sau này anh có thể chăm sóc em thật tốt."
Đôi mắt Thường Lê sáng lấp lánh: "Thật sao?"
Hứa Ninh Thanh cũng cười, xoa đầu cô: "Ừm."
Mặc dù trước đó cô không cảm thấy ông nội thật sự phản đối chuyện của cô và Hứa Ninh Thanh, chẳng qua là vấn đề thời gian, nhưng khi nghe thấy lời đồng ý vẫn không kìm được nhảy cẫng lên.
Thường Lê lại nhìn qua cửa sổ vào phòng bệnh, ông nội đã nhắm mắt ngủ rồi.
Cô và Hứa Ninh Thanh đi ăn rồi cùng nhau về biệt thự.
Từ sau kỳ nghỉ đông vẫn luôn ở Hàng Châu, đột nhiên có cảm giác như thật lâu mới quay trở về chốn cũ.
Thành công đầu tiên sau khi trở về đó chính là Hứa Ninh Thanh trực tiếp thăng cấp từ phòng ngủ của khách chạy sang phòng ngủ chính, không tiếp tục làm loạn, hai người chỉ ôm nhau một lúc liền ngủ rất say sưa.
Mấy ngày sau Thường Lê vẫn thường xuyên đến bệnh viện thăm Thường Tri Nghĩa, thậm chí còn rảnh rỗi đến mức vẽ cho Thường Tri Nghĩa một bức chân dung trên giường bệnh.
Thẳng đến khi phải đi Hàng Châu quay phần tiếp theo mới mua vé máy bay đi, bên phía trường học đã kết thúc kỳ nghỉ đông, bắt đầu đi học trở lại.
Cũng may từ trước đến nay nghệ thuật chuyên nghiệp đều khuyến khích các sinh viên đi thi mấy cuộc thi tài năng thực tiễn, huống chi chương trình lại có giáo sư Phó Thương Khanh tham dự, xin nghỉ phép rất dễ dàng.
Lần này đi Hàng Châu, Hứa Ninh Thanh không đi cùng cô, nói là còn có mấy chuyện phải xử lý, tối nay mới đi được, Thường Lê cũng không để ý, gật đầu một cái coi như đã biết.
Hứa Ninh Thanh lái xe đưa Thường Lê ra sân bay, nhìn cô đi vào rồi mới rời đi.