Hứa Ninh Thanh họp xong đi ra ngoài, lại nhìn điện thoại.
Sau khi hắn nói tên bài hát kia cô vẫn chưa hồi âm, nhắm mắt cũng đoán được dáng vẻ cô nhóc đỏ mặt xù lông nghiến răng ken két.
Hứa Ninh Thanh đứng bên cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng "chậc" một tiếng, sau đó từ trong cổ họng tràn ra một tiếng cười.
Tới khi vừa tan làm thì Phạm Mạnh Minh gọi điện đến: "Hứa ca, buổi tối tới chơi không?".
Hứa Ninh Thanh: "Sao cậu giống má mì quá vậy?", một bên liếc mắt nhìn đồng hồ:"Tôi có việc, không đi".
Phạm Mạnh Minh: "Anh thì có việc gì chứ! Có phải nhiệm vụ của lão Hứa giao cho không, thời gian tốt đẹp của thanh niên sao có thể phí phạm trên công việc được a!?"
Phạm Mạnh Minh thở hắt ra một tiếng, lại nói: Anh không thể học theo Giang Vọng a, trước kia mỗi ngày đắm chìm trong công việc, bây giờ Thời Niệm Niệm trở về thì suốt ngày dính lấy người ta, vừa rồi em đi tìm hắn người ta không thèm để ý nói muốn đi đón Thời Niệm Niệm tan học, con mẹ nó đã lên nghiên cứu sinh rồi, còn cần hắn đón a".
Hứa Ninh Thanh chẳng quan tâm hắn thao thao bất tiệt, để điện thoại trên bàn, thuận tay thu dọn bàn làm việc.
Hứa Ninh Thanh cùng hai người Giang Vọng và Phạm Mạnh Minh là bạn thời cao trung, mà Thời Niệm Niệm là em họ hắn, gần đây mới về nước, mấy ngày này quả thực Hứa Ninh Thanh bị lão Hứa giao phó không ít công việc, cũng không rảnh đi hỏi thăm.
Hắn cầm áo vest lên, chặn ngang câu chuyện của Phạm Mạnh Minh: "Không nói với cậu nữa, tôi có chút việc".
Phạm Mạnh Minh dây dưa: "Việc gì a?!"
"Đi đón Thường Lê tan học".
". . . Cái kia nhà Thường lão gia?".
"Ừm".
Phạm Mạnh Minh: ". . .".
Phạm Mạnh Minh: "?".
Đợi một chút, Phạm Mạnh Minh vẫn không cách nào tiếp nhận, coi như Giang Vọng là tên cuồng vợ, nhưng Hứa Ninh Thanh thế mà lại ôn hòa nhã nhặn chủ động đi đón một con nhóc nhà người khác tan học?!
Hắn chợt nhớ tới trò đùa của Trương Thước, nói Hứa Ninh Thanh cùng cháu gái Thường lão gia chung đụng không tồi, cô gái nhỏ kia thích Hứa Ninh Thanh, còn ở trên bàn cơm cố ý khiêu khích nữ trợ lý của hắn ta.
Phạm Mạnh Minh: "Hứa ca, nếu anh đang bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái".
Phạm Mạnh Minh: "Có phải hay không công ty sắp phá sản nên muốn cùng Thường gia kết thông gia? ?".
Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng cong môi, trực tiếp cúp điện thoại.
-
Chuông tan học reo lên.
Thường Lê chậm rãi thu dọn sách vở, cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy đi xuống lầu.
"Đi ăn thịt nướng không?" Phàn Hủy hỏi.
Thường Lê: "Không ăn, không có tiền".
Phàn Hủy: "Mình mời a".
Thường Lê lập tức cười lên, chân chó khoác cánh tay Phàn Hủy: "Ăn! Đi đi đi!".
Hứa Ninh Thanh ngồi trong xe, nhìn thấy toàn bộ quá trình cô nàng trở mặt, bởi vì khoảng cách xa nên không nghe được các cô đang nói cái gì, nhưng tốc độ biến hoá này cũng đủ để người khác bật cười.
Hắn mở cửa xuống xe, đi đến cổng trường.
Người đàn ông dáng cao chân dài, áo vest caravat chau chuốt tỉ mỉ, đôi mắt đen nháy, đuôi mắt hơi nhếch lên, dễ dàng câu dẫn lòng người, ngẩng cao đầu, ngũ quan rõ ràng.
Dáng dấp thực sự quá mức ưu việt, khiến mọi người xung quanh nhao nhao nhìn lại, tiếng nữ sinh to nhỏ xì xào kích động bên tai.
Hứa Ninh Thanh nhẹ cau mày.
Thường Lê cũng nhìn thấy hắn.
Bước chân cô dừng lại, Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy bên cạnh bắt đầu điên cuồng lấy tay khuỷu tay húc cô, dùng lực không nhẹ, húc cô muốn hộc máu.
"Đi thôi đi thôi" Thường Lê chế trụ các cô, hừ nhẹ một tiếng: "Ai mà biết có phải hắn tới tìm mình không, không phải nói đi ăn thịt nướng sao, đi đi đi".
Phàn Hủy quay đầu: "Được nha Lê Lê, có tiền đồ, bây giờ còn biết lạt mềm buộc chặt a".
Thường Lê lườm cô nàng.
Cô không hiểu cái gì lạt mềm buộc chặt, chỉ là bị câu nói của hẳn vào buổi sáng làm cho tức giận.
Thường Lê chưa bao giờ thấy người xấu xa như vậy!
Biết rõ vì chuyện đêm hôm đó mà mấy ngày sau cô không dám gặp mặt hắn, hắn lại còn hết lần này đến lần khác lôi chuyện này ra nhục nhã cô! ! !
Tra nam!
Cô nàng đi qua người hắn không thèm liếc mắt, ngược lại hai nữ sinh bên cạnh nhìn sang cười hì hì.
Hứa Ninh Thanh nhẹ nhướn mày, trực tiếp đưa tay, kéo cổ áo cô lôi đến trước mặt: "Không nhìn thấy ta?".
Thường Lê lập tức giật mình "A" một tiếng, chớp mắt diễn trò: "Chú đấy à, sao chú lại đến đây a!".
". . ."
Hứa Ninh Thanh cảm thấy nha đầu này quen càng lâu càng thấy không ngoan như lúc đầu nữa, hắn hơi cúi người, đè ép thanh âm: "Cháu không phải rất đói sao?".
Người đàn ông từng chữ đọc lên gói biểu cảm của cô, nghe có chút khôi hài, Thường Lê nhịn không được nghiêng đầu cười ra, tiến tới học theo hắn thấp giọng nói: "Bây giờ cháu cùng bạn học đi ăn cơm a".
Hứa Ninh Thanh "chậc" một tiếng.
Con cáo nhỏ mặt mày hớn hở, lại tiến lên một chút: "Có phải chú muốn ăn cơm cùng cháu không a".
Người đàn ông buông thõng ánh mắt không nói chuyện, bộ dạng tản mạn, giống như muốn nhìn xem con cáo nhỏ này có thể chơi tới mức nào.
Ngay sau đó Thường Lê liền làm như đúng rồi gật gật đầu: "Vậy được rồi, cháu miễn cưỡng ăn cùng chú một bữa cơm".
Người đàn ông nghiêng đầu mỉm cười một tiếng.
Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc ở bên cạnh nhìn một loạt hành động lời nói của hai người này.
Trong đầu hiện lên tám chữ: Cãi nhau ngoài mặt, thâm sâu tán tỉnh.
Hai người bị ngược đến da gà rơi đầy đất, trực tiếp phất phất tay với Thường Lê không muốn làm bóng đèn.
-
So độ phóng túng thì Hứa Ninh Thanh xưng số hai không ai dám ngồi lên số một, căn bệnh thiếu gia được hắn thể hiện vô cùng rõ ràng, đối với ăn uống yêu cầu cực kì cao.
Nhà hàng Pháp trang hoàng tráng lệ.
Người đàn ông hiển nhiên là khách quen, vừa bước vào thì phục vụ bên cạnh đã lên tiếng mời chào "Hứa tổng", sau đó liền tự nhiên dẫn hắn lên phòng khách tầng hai.
Cánh cửa phòng khách được mở ra, Thường Lê mặc đồng phục đi theo sau lưng người đàn ông mặc vest, lại một lần nữa cảm giác được khoảng cách tuổi tác của hai người.
Thật ra lúc bình thường nói chuyện với nhau không có cảm giác này, Hứa Ninh Thanh không phải người cứng nhắc hay trái ngược với cô, trên người hắn vẫn còn cảm giác của thiếu niên, giống như một đứa trẻ to xác.
Nhưng nếu đứng xa nhìn một chút, thì thấy hắn thật sự là một người đàn ông trưởng thành, có thể tự lập xử lý công việc, có thể tự nhiên ứng phó với các tình huống nam nữ tế nhị.
Thường Lê gọi một phần bò bít tết giống Hứa Ninh Thanh, hắn lại gọi thêm vài món nữa.
Thường Lê liếc mắt nhìn giá trên menu, lúc này cô là người thiếu tiền, nhìn một chút cảm thấy giá cao đến líu lưỡi, ăn một bữa mà bằng cái túi xách nhỏ của cô.
Hứa thiếu gia chính là Hứa thiếu gia, ra tay xa xỉ.
Nghĩ như vậy, Thường Lê tìm hắn mượn tiền một chút cũng không cảm thấy tội lỗi, dù sao sau khi cô thắng cuộc thi sẽ mang tiền trả lại hắn.
Tại sao đột nhiên lại mượn tiền, không phải hôm qua nói vẫn còn tiền sao?" Hứa Ninh Thanh cắt miếng gan ngỗng, chậm rãi hỏi.
Thường Lê không hiểu sao cảm giác giống như bị phụ huynh chất vấn tiêu xài hoang phí.
Cô nâng mắt lên: "Muốn đi Nhật Bản kiếm tiền, nhưng không đủ tiền mua vé máy bay".
Không biết nghĩ đến cái gì, Hứa Ninh Thanh cười lên, hỏi: "Cái gì cơ?" (trans: bình tĩnh anh ơi :>)
Thường Lê chọc chọc bông cải xanh bên cạnh bò bít tết: "Có một cuộc thi vẽ tranh, tổ chức ở Nhật Bản, được cup vàng sẽ có giải thưởng cao".
"Có thể được cup vàng sao?"
Cô nàng rất tự nhiên gật đầu: "Có thể"
Vì có thiên phú từ nhỏ cùng nhiều lần đoạt giải thưởng lớn khiến cô đối với các cuộc thi rất có tự tin, gật đầu không do dự, không phải tự đại hay khoe khoang, mà thực sự là tự tin.
Hứa Ninh Thanh đối với loại tự tin này rất thích thú.
Hắn mở bóp da, lấy ra tấm thẻ hôm qua đưa cho Thường Lê: "Trong thẻ này có bao nhiêu cũng không nhớ rõ, nhưng chắc là khoảng năm mươi vạn, nếu còn thiếu thì nói với ta".
Thường Lê gật đầu như trống bỏi, con mắt loé sáng, giống như một đứa trẻ ham tiền: "Đủ rồi đủ rồi".
Hứa Ninh Thanh hai ngón tay kẹp tấm thẻ đưa qua, đến khi cô nhóc vươn tay ra lấy thì rụt lại.
Thường Lê không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, người đàn nở nụ cười với cô, khóe môi nhếch lên, có chút lười biếng: "Muốn lấy không, trước gọi một tiếng dễ nghe a".
Cô nhóc lrất lưu loát thành thục, vọt thẳng qua ôm hắn: "Phụ hoàng!"
Cho cô tiền thì là ba cô.
". . ."
Hứa Ninh Thanh: ?
Danh Sách Chương: