"Em nói anh không nên thích bác sĩ của mình?" Anh cười yếu ớt, dưới ánh đèn có hương vị ấm áp. mang truyện đi xin gi rõ nguồn: dd lequydon
"Thích cũng không hẳn phải như thế này, vì sao anh không có can đảm theo đuổi? Giở thủ đoạn sẽ khiến mấy cô gái ghét anh có biết không?" Dụ Thiên Tuyết nghi ngờ nhìn anh, nhưng ngẫm lại mình cũng đã là mẹ của một đứa bé, không còn là cô gái trẻ trung gì nửa, vì vậy, lúc vừa nói xong thì căng đỏ mặt, cắn môi im lặng.
Bùi Vũ Triết vẫn cười yếu ớt, đưa cánh tay qua nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô.
"Gần tình sẽ bị loạn." Giọng anh trầm thấp khạc ra mấy chữ này: "Anh quá nóng lòng, khiến em khốn nhiễu phải hay không?"
Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, trên thực tế, trong khoảng thời gian này chuyện khốn nhiễu của cô rất rất nhiều, cô lẳng lặng tựa vào ghế salon nhắm mắt lại, đắm chìm trong loại dịu dàng này của Bùi Vũ Triết, cô mệt mỏi, cô thật sự muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà cô không biết, có một chiếc xe đã chờ đợi hồi lâu dưới bóng cây ở khu nhà của cô, nhìn chằm chằm ánh đèn nơi cửa sổ, trì hoãn không chịu rời đi.
"Về sau không nên tặng vé hội diễn tấu của anh cho người khác." Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng cười, nói: "Em có biết anh ở trên sân khấu nhìn thấy chỗ ngồi dành cho mẹ con em là người khác, trong lòng anh có cảm thụ gì biết không?"
Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, ngẫm lại thật sự có chút áy náy, nhưng vẫn làm mặt lơ hỏi một câu: "Cảm thụ gì?"
Bùi Vũ Triết chậm rãi áp sát mặt của cô, ánh mắt sáng trong chói mắt: "Muốn giết em, sau đó chết vì tình."
Dụ Thiên Tuyết bị lời nói nửa thật nửa giả của anh chọc cho bật cười ‘phốc xuy’ một tiếng, bả vai khẽ run, lười biếng mà quyến rũ tựa vào ghế salon, Bùi Vũ Triết nhìn càng lúc càng động lòng, một cô gái xinh đẹp thế này, anh thật sự muốn nâng trong lòng bàn tay cho cô cuộc sống tốt nhất nuông chiều cô thật nhiều, nhưng mà, vì sao lại nhất thời xúc động mà làm tổn thương cô?
Bùi Vũ Triết cẩn thận suy nghĩ.
Là bởi vì Nam Cung Kình Hiên.
Trên thân người đàn ông kia có cảm giác áp bách làm người ta hít thở không thông, đối với Thiên Tuyết, ham muốn chiếm hữu của anh ta quá mạnh, vì vậy, mỗi một lần Nam Cung Kình Hiên xuất hiện là Bùi Vũ Triết đều sẽ mất khống chế, anh muốn giữ chặt cô cùng trái tim của cô, không muốn cô bị người đàn ông cường thế đó làm cho dao động.
"Mẹ anh rất thích Tiểu Ảnh, chờ em tìm được Thiên Nhu chúng ta quay về Mỹ đi, vẫn ở cùng một chỗ với nhau, anh cũng rất muốn biết em có một cô em gái như thế nào, em luôn khen cô ấy giống như tiên tử, ai biết thiệt giả." Bùi Vũ Triết cười cười, ôm bờ vai của cô để cô từ từ dựa vào vai anh: "Nơi này có quá nhiều người em không muốn gặp, anh sẽ dẫn em đi, đến lúc đó tùy em có tiếp nhận anh hay không, chúng ta vẫn sinh hoạt giống như trước đây, Thiên Tuyết, có được không?"
Dụ Thiên Tuyết dựa vào bờ vai rộng của anh, ánh mắt trong suốt tưởng tượng ra hình ảnh kia, tựa hồ, thật sự rất ấm áp rất hoàn mỹ.
Nhưng trong lòng cô có một nỗi sợ hãi mơ hồ, nhưng đang lo sợ cái gì, cô cũng không biết.
Trong lòng dường như có chút quỷ dị, kể từ sau khi trở về Trung Quốc thì dần dần càng trở nên cuồng loạn, hàng lông mi như cánh bướm chậm rãi nhắm lại, bên tai là câu nói của Nam Cung Kình Hiên bởi vì giận dữ mà rống to "Anh yêu em mới có thể cho em tự do! Nếu để anh trợn trừng mắt nhìn em ở chung một chỗ cùng tên đàn ông khác, dù phải bẻ gảy cánh của em giam cầm em bên người cũng sẽ không để cho em vượt lôi trì nửa bước!"
Cô nhíu mày, cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút đau đớn, hướng gần một chút về phía bên trong bờ vai của Bùi Vũ Triết.
"Được." Dụ Thiên Tuyết nhàn nhạt đáp ứng, hy vọng có khả năng như thế.
*****
Bóng đêm thâm trầm, sau khi tiễn Bùi Vũ Triết và dì Bùi rời đi, Dụ Thiên Tuyết vừa định đi lên thì điện thoại di động lại vang lên.
"Chào anh." Dụ Thiên Tuyết nhìn chuỗi mã số kia thì lại khẩn trương, hơi khó khăn khạc ra hai chữ.
"Đang làm gì?" Giọng nói trầm thấp đậm đà của Nam Cung Kình Hiên truyền đến.
"Không có làm gì hết, Tiểu Ảnh mệt, tôi định lên nhà dỗ thằng bé ngủ."
"Em mới vừa ở chung một chỗ với ai?"
"….." Dụ Thiên Tuyết nghi ngờ nhìn nhìn điện thoại di động, đưa lên bên tai lần nữa: "Anh đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
"Anh thấy có người từ trong căn hộ của em đi ra ngoài, anh ở bên này.” Giọng Nam Cung Kình Hiên trầm thấp vang vang ở bên tai, nhàn nhạt khàn khàn lộ ra sự từ tính: "Nhìn bên phải, tới đây."
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn hướng bên phải, quả nhiên thấy chiếc Lamborghini quen thuộc kia ở dưới gốc cây.
Cô còn muốn nói chuyện tiếp thì điện thoại di động đã bị cắt đứt, ngẫm nghĩ một chút, vẫn là nhấc chân đi tới.
Xe im lìm, người ở bên trong cũng yên lặng.
—— người đàn ông này, tại sao kêu cô qua đây, ngược lại bộ dáng anh lại lạnh như băng giống như có người thiếu tiền anh vậy?
‘Cốc cốc cốc’, Dụ Thiên Tuyết dằn tính khí lại, gõ cửa xe.
"Anh có chuyện gì sao?" Đã trễ thế này, thật sự không biết anh đang làm cái gì ở nơi này.
Xuyên qua cửa kiếng xe dầy cộm, Nam Cung Kình Hiên ưu nhã mà lạnh lùng ngồi ở ghế lái, ngoảnh mặt làm ngơ với người ở bên ngoài, Dụ Thiên Tuyết kiên nhẫn đợi mấy giây, cau mày gõ cửa sổ xe lần nữa, người này, bộ dáng vẫn ngồi lù lù bất động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi đứng thẳng người lên nhìn anh, cô tức giận đi trở về.
Quả nhiên là bệnh thần kinh!
Chẳng qua đi chưa được hai bước, ở sau lưng cửa xe liền mở ra, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi bước ra, hướng về phía cô đi đến gần.
Dụ Thiên Tuyết vẫn đang tức giận, tên khốn kiếp này, ngược lại bây giờ đã có động tĩnh rồi?
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nheo lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ phía trước, đi tới ôm eo của cô kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt, động tác thô lỗ khiến Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng nho nhỏ, ngay sau đó, cảm giác được bên tai mình bị môi lưỡi nóng bỏng bao trùm, giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn vang lên: "Một chút kiên nhẫn em cũng không có! Cô gái ngốc, chờ anh thêm một chút thì sẽ chết sao!"
Vòng ôm nóng bỏng trộn lẫn nổi nhớ mong của anh, còn có một loại cảm giác mơ hồ không rõ ràng.
Dụ Thiên Tuyết khẽ thở dốc, tay nắm cánh tay của anh, cau mày nói: "Là anh có bệnh, rõ ràng chính anh gọi điện thoại cho tôi, tôi gõ cửa xe anh lại không ra, đến cùng là anh muốn làm cái gì?"
"Anh muốn biết em chủ động tới tìm thì anh sẽ có cảm thụ gì, anh muốn thưởng thức nhiều thêm mấy giây có được hay không?" Nam Cung Kình Hiên vô lại nói.
Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, tức giận mắng: "Anh thật sự có bệnh!"
Nam Cung Kình Hiên không nói lời nào, cũng không muốn phá hư bầu không khí này, đổi lại là trước kia, đích thật là gặp phải trường hợp này anh sẽ không chỉ nổi điên, hơn nửa đêm lại tùy tùy tiện tiện mời đàn ông lên căn hộ của mình ngồi một chút, mặc kệ là quan hệ thân mật cỡ nào cũng đều không thể được! Người phụ nữ này không có sự đề phòng thông thường sao?! Nhưng hiện tại, anh muốn dùng phương thức khác để giải quyết vấn đề, bởi vì anh biết, như thế chỉ đưa tới cãi vả, người phụ nữ này vô cùng bướng bỉnh và không nhượng bộ một chút nào, anh đã được dạy dỗ rất nhiều lần.
"Em vừa mới gặp ai?" Nam Cung Kình Hiên ôm chặt nàng, hỏi.
Dụ Thiên Tuyết cảm thấy tư thế này rất kỳ quái, từ chối mấy cái cố gắng từ trong ngực anh tránh thoát nhưng chỉ phí công, dứt khoát quyết định nói hết với anh để anh mau chóng đi, đã trễ như thế, người đàn ông này vẫn còn ở khu nhà của người khác lắc lư mà không cảm thấy kỳ quái hay sao?
"Tôi mới vừa tiễn Vũ Triết về, có vấn đề gì không?" Cô nhẹ nhàng hít một hơi, nói.
"Vũ Triết..... Em kêu thật rất thân thiết."
"Tâm tình tốt tôi sẽ gọi như vậy, tâm tình không tốt thì sẽ gọi tên họ đầy đủ, Nam Cung tiên sinh, anh có ý kiến gì sao?" Dụ Thiên Tuyết cau mày, cảm thấy người đàn ông này thật sự không nên lấy lý do này làm cái cớ để dây dưa với mình, anh sạch sẽ lắm sao? Vốn là chính bản thân anh có vị hôn thê, tại sao còn ở chỗ này can dự sự lui tới của cô cùng với Bùi Vũ Triết?!
"Chênh lệch đúng là lớn….." Nam Cung Kình Hiên hơi nghiến răng thì thầm một câu, mấy ngón tay bấu bờ vai của cô chậm rãi quay người cô trở lại đối diện với mình, hai tay nắm vai cô, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dường như càng ngày càng xinh đẹp của cô: "Trả lời anh, em thích anh ta sao?"
"Cái này có liên quan gì với anh?"
"Không thích thì đừng nên dây dưa, tâm địa của người này không tinh khiết."
"Lòng dạ của anh ấy tinh khiết hay không tôi là người có quyền lên tiếng nhất, anh ấy đã từng là bệnh nhân của tôi, so với ai khác tôi hiểu rõ tâm lý cùng tình trạng hiện nay của anh ấy, ngược lại là anh, đường đường chính chính nói chuyện này với tôi để làm gì? Anh đâu phải mẹ tôi." Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt nhìn anh, nói.
Bờ môi của Nam Cung Kình Hiên nở một nụ cười nhàn nhạt, có một chút hứng thú tà khí.
"Lên xe, ngồi với anh một lát, được không?" Anh chầm chậm kéo cô tới gần, chống trán mình vào trán cô, hỏi.
"Tiểu Ảnh mệt nhọc, tôi phải đi lên....."
"Ngồi một lát thôi, anh sẽ đưa em lên nhà." Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói.
Dụ Thiên Tuyết có hơi hoảng hốt, quả thật, không biết từ khi nào thì bọn họ bắt đầu có thể tâm bình khí hòa nói chuyện như thế, cô bắt đầu thay đổi không bài xích người đàn ông này nữa, thỉnh thoảng nghe lời nói bá đạo cường thế của anh cũng sẽ tức giận mắng anh, nhưng đã không phải là cái loại chán ghét cùng thống hận đó..... Cô làm sao thế này?
Cứ như vậy mà bị anh nửa lôi nửa kéo vào trong xe, chung quanh toàn là tiếng côn trùng kêu vang, dường như bóng đêm càng lúc càng u tĩnh thần bí.
"Nam Cung Kình Hiên, anh có thể tỉnh táo một chút được không? Anh có vị hôn thê, có thể đừng tùy tiện ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hay không? Anh cũng là người sắp kết hôn rồi, có thể biểu hiện mình là một người đàn ông trung thành một chút được hay không?" Dụ Thiên Tuyết thật sự nhịn không được, nói.
Trong xe tối đen, Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút xúc động phẫn nộ, đôi mắt thâm thúy từ từ nheo lại.
"Anh vẫn cho là anh đủ trung thành, chẳng qua anh trung thành với trái tim của mình, còn chuyện tình miễn cưỡng thì bỏ đi."
Dụ Thiên Tuyết cau mày, càng nghe càng không hiểu ý tứ của anh.
"Nhưng là chồng của người ta anh phải có trách nhiệm, anh không thể làm cho người phụ nữ bên cạnh buồn bã, anh cứ như vậy là có ý tứ gì?! Tôi không muốn lại bị người khác nói xấu, anh bỏ qua cho tôi được không?"
"Không nên tùy tiện nói ra hai chữ ‘chồng người’ này, anh vẫn chưa kết hôn." Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên vuốt ve mặt cô, cau mày nói: "Ngay cả đính hôn đều là do lúc ban đầu du học nước ngoài, sau đó về nước nhất thời cao hứng quyết định, anh chưa bao giờ nói là anh thích cô ta, em bắt anh phải trung thành cái gì với cô ta?"
"Anh ——" Dụ Thiên Tuyết cứng họng: "Sao anh có thể như vậy?!"
"Anh làm sao buông em ra được đây? Không có anh ở bên cạnh, em cảm thấy ổn không? Em xác định em đấu thắng ba của anh? Em xác định không có sự trợ giúp của anh thì em có thể thuận lợi gặp lại Dụ Thiên Nhu?" Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết là một mảnh rối rắm thống khổ, do dự nói: "Tôi có thể....."
Cô vẫn không nói ra khỏi miệng, cô muốn nói, đợi sau khi gặp lại Tiểu Nhu, họ có thể rời đi, đi xa thật xa! Cô không tin trốn không thoát lòng bàn tay của Nam Cung Ngạo!