Người giúp việc đứng bên cạnh nhìn hai người tranh cãi, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt đứng nguyên tại chỗ, một câu cũng không dám nói.
…..Dụ tiểu thư này rốt cuộc là ai? Cô ấy cư nhiên dám tranh chấp cùng thiếu gia, ở trong biệt thự nhà Nam Cung mà cô ấy cũng dám gọi đầy đủ tên họ của thiếu gia là ‘Nam Cung Kình Hiên’?!
Dụ Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, hai hàng mi dài ướt nhẹp, cô xoa cổ tay của mình để làm dịu sự đau đớn kịch liệt.
“Dụ tiểu thư, cô có muốn thay quần áo trước không?” Người giúp việc có hơi thương cảm nhìn cô, tiến đến nhỏ giọng hỏi.
Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, gật gật đầu, sợ vừa mở miệng thì giọng nói liền nghẹn ngào, cô rất muốn thay Thiên Nhu mạnh mẽ chỉnh đốn tên ác ma kia một trận, nhưng lại không có cách nào làm được, năng lực của cô nhỏ bé như vậy, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được.
*****
Y phục là bộ váy màu trắng thuần sắc, nhìn rất dịu dàng đơn giản, điểm xuyến những họa tiết nhỏ càng thể hiện rõ khiếu thẩm mỹ của người chọn nó.
Mặc váy, cô có thể ôn nhu hơn một chút?
Nam Cung Kình Hiên nhàn nhã lau khóe miệng, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, thầm nghĩ, vứt khăn ăn xuống bên cạnh.
Một loạt tiếng bước chân, anh nhìn lên trên, quả nhiên nhìn thấy một Dụ Thiên Tuyết xinh đẹp đến mức khiến người ta tim đập loạn nhịp đang chậm rãi đi xuống, chẳng qua là liếc mắt một cái, nhìn thấy gương mặt kiêu căng tuấn tú của anh, ánh mắt trong trẻo của cô liền trở nên lạnh lùng quật cường, giống như rất kiên cường không thể đánh ngã, lưng thẳng tắp.
“Còn muốn Dụ Thiên Nhu được sáng mắt không?” Thanh âm của Nam Cung Kình Hiên du dương trầm bổng.
Bước chân của Dụ Thiên Tuyết run lên, tức khắc, trong đôi mắtđầy sự khiếp sợ, nhìn về phía anh.
“Anh nói cái gì?!” Cô có hơi không tin vào những gì mình vừa nghe được.
Nam Cung Kình Hiên rất hài lòng khi thấy vẻ mặt như thế của cô, trong đôi mắt kiêu căng có một tia lãnh ngạo, lạnh giọng ra lệnh: “Tới đây, ăn hết phần điểm tâm này đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhịp tim đã bắt đầu đập cuồng loạn, bán tín bán nghi đi tới, run giọng nói: “Anh mới vừa nói gì? Anh có biện pháp? Anh có cách để cho Tiểu Nhu được sáng mắt!”
“Trình độ trong nước giỏi lắm cũng chỉ có thể lừa gạt loại phụ nữ không có đầu óc như cô…..” Nam Cung Kình Hiên lộ ra một mặt khác cao quý ưu nhã, trong đôi mắt thâm thúy lại đầy vẻ giễu cợt: “Biết cái gì?!”
“Anh..…” Dụ Thiên Tuyết cau mày, nghĩ không ra vì sao mỗi lần người đàn ông này mở miệng luôn là những lời nói khó nghe như thế.
“Tôi chỉ là nghe Lam Úc nói em ấy đã không còn khả năng, tôi không suy nghĩ nhiều.” Dụ Thiên Tuyết chịu đựng sự nhục nhã thử giải thích, ánh mắt hi vọng nhìn về phía anh: “Anh có biện pháp đúng không? Nơi nào có thể chữa khỏi?!”
Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, kiêu căng dựa vào lưng ghế, những ngón tay thon dài đan vào nhau: “Nói cho cô biết nơi nào thì có ích sao? Cô có thể đưa em gái mình đến đó? Hay cô đủ sức quyến rũ có thể làm cho bác sĩ tự mình tới đây?”
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, cảm thấy người đàn ông này quả thực tồi tệ xấu xa tới cực điểm, hễ có cơ hội nhục nhã cô, anh cũng sẽ không bỏ qua dù chỉ một lần.
“Đúng là tôi không có năng lực! Nhưng chỉ cần có một chút hi vọng tôi sẽ không từ bỏ, anh nói đi!” Cô quật cường, hai mắt lấp lánh tỏa sáng.
Không hiểu sao trong lòng Nam Cung Kình Hiên lại bỗng rung động, hai hàng mi dày rủ xuống, che đậy khát vọng đang bùng cháy thiêu đốt trong thân thể mình: “Tình huống của em cô tôi đã điều tra qua, ở Manchester đã từng có trường hợp giải phẫu thành công, tôi có thể đưa em gái cô qua đó, nhưng chi phí bên kia không phải loại người như cô có thể gánh nổi đâu!”
Trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết cảm giác mình nghe được một tin động trời.
“Anh…..Chịu giúp tôi?” Đôi mắt trong suốt lộ ra một tia mê mang, nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh, phút chốc, cảm động cùng kinh ngạc vui mừng cùng trào dâng trong lòng: “Cám ơn…..Nam Cung Kình Hiên, thật sự cám ơn anh!”